Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4
“Chú, chú đi nhầm đường rồi, đây không phải quán trọ tôi đặt.”
Tôi chỉ vào căn biệt thự đơn lập vắng vẻ ngoài cửa xe.
Chẳng biết ai sống ở nơi xa trung tâm thành phố thế này, chim còn không thèm tới ỉa.
Đúng là ngu ngốc lắm tiền.
“Diểu Diểu, đây là nhà tôi.”
“Dạ?”
Trước ánh mắt kinh ngạc của tôi, Tống Tầm giúp tôi mở cửa xe.
Tôi vốn cảm thấy Tống Tầm là một tổng tài bá đạo.
Việc anh đích thân lái xe đến đón tôi, còn chủ động mua khoai tây chiên cho tôi đã đủ khó tin rồi, vậy mà hiện giờ, anh còn đưa tôi về nhà mình.
Tình huống này đã hoàn toàn vượt quá tầm nhận thức của tôi.
Trước đó, 90% hiểu biết của tôi về Tống Tầm đều đến từ Tống Hồi.
Người chú độc thân lớn hơn hắn chín tuổi này là người duy nhất trong nhà mà Tống Hồi tâm phục khẩu phục.
Theo lời Tống Hồi, Tống Tầm nhìn xa trông rộng, thông minh sắc sảo, vừa giàu lòng nhân ái vừa có thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường, đối nhân xử thế tuy lạnh nhạt nhưng lễ độ.
Anh là nam thần cao không thể với tới trong lòng không ít tiểu thư đài các giới thương nghiệp.
Trước khi tôi chính thức xác định quan hệ với Tống Hồi, mỗi khi đi công tác về, Tống Tầm thường mang cho tôi một ít quà nhỏ, hoặc đồ ăn vặt nhập khẩu hoặc trang sức xinh đẹp.
Sau khi tôi chính thức xác định quan hệ với Tống Hồi, quan hệ giữa tôi và Tống Tầm lại ngày càng xa cách. Quà tặng sau mỗi chuyến công tác cũng biến thành một bó hoa cát cánh.
“Chú, chú đưa tôi đến nhà chú làm gì?”
Tôi còn chưa ái kỷ đến mức cho rằng anh muốn tôi ở lại nơi này.
“Diểu Diểu, nếu không chê, cháu có thể tạm thời ở đây.”
Tôi:??!
“Cái gì cơ?”
Tống Tầm cụp mắt nhìn tôi, đôi môi đỏ mím nhẹ, trông hơi điềm đạm đáng yêu:
"Quán trọ nhỏ không an toàn đâu. Cháu là con gái, tôi không an tâm nên tự ý đưa cháu về nhà, coi như là chuộc lỗi thay Tống Hồi. Tại tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, mạo phạm cháu. Tôi xin lỗi.”
Đã chủ động quan tâm tôi, lại còn nói xin lỗi tôi.
Tôi không khỏi cười thầm, tâm trạng cũng vui vẻ hơn: "Chú ơi, cảm ơn chú. Nhưng tôi không ở miễn phí đâu. Lương tôi cao lắm, có thể trả được tiền thuê nhà.”
Vừa nói, tôi vừa tự hào mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại ra, bước đến bên cạnh Tống Tầm để cho anh xem số dư.
“Nhiều tiền thế này mua đứt tôi cũng được đấy.”
Tống Tầm mỉm cười, không hiểu sao còn thoáng hiện vẻ cưng chiều.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đang khoe khoang tài sản trước mặt người giàu nứt đố đổ vách, đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Hơn nữa, vì khoảng cách quá gần, tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh và ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng hương cam.
Mặt tôi đỏ bừng.
Tổng tài bá đạo cũng thích nói đùa sao?
Hệ thống tìm đến tôi: "Ký chủ, xem ra chú của đối tượng công lược rất tốt với cô. Chi bằng đổi đối tượng công lược đi.”
Tôi đáp trong lòng: "Cậu biết là tôi không còn cơ hội thay đổi đối tượng công lược rồi mà. Trừ phi..."
“Trừ phi thiện cảm của cô đối với Tống Hồi giảm xuống 0. Lúc đó, toàn bộ ký ức của cô về hắn sẽ bị xóa bỏ.”
Hệ thống lặng lẽ bổ sung nửa câu sau cho tôi.
Sau đó, chúng tôi ngầm hiểu ý, không nói nữa.
Yêu một người bất chấp tất cả rất khó.
Hận cũng vậy.
Độ thiện cảm 60% là mức độ phổ biến giữa những người xa lạ không quen biết.
Lúc Tống Hồi tức giận đến đỉnh điểm, độ thiện cảm của hắn đối với tôi là 30%.
Giảm xuống 0% thậm chí còn khó hơn đạt được 100%.
Hơn nữa, tôi thật sự cam lòng quên đi Tống Hồi sao?
Khi còn đi học, hắn luôn giở tính công tử. Người tự cao tự đại như hắn lại trốn học trèo tường đi mua băng vệ sinh cho tôi.
Sau khi đi làm, hắn chạy trong mưa xuyên qua nửa thành phố chỉ vì tôi nói mớ khi sốt, bảo muốn ăn khoai lang nướng trước cổng trường.
Dù nghiện rượu và thuốc lá nhưng dưới sự đốc thúc của tôi, hắn nhất quyết chỉ dùng mỗi tháng một lần.
Cho dù đã tức đến đỏ mắt, đã giơ nắm đấm ra, gân xanh nổi lên, không ai có thể ngăn cản, nhưng chỉ cần tôi xuất hiện, hắn sẽ ngoan ngoãn buông cổ áo người kia ra, làm nũng với tôi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người: “Chị ơi, em nhịn được rồi, mau khen em đi.”
Có lẽ chính Tống Hồi lúc ấy cũng không ngờ rằng quan hệ giữa chúng tôi sẽ thành ra như bây giờ