Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là lần đầu tiên Đường Viễn bước chân vào lôi đài của Huyết Sát. Mà đã không tới thì thôi, tới một lần liền được trải nghiệm toán bộ cảm xúc tại nơi này.
Từ không khí rộn rã trên khán đài, cho tới cảm giác hồi hộp khi đứng tại sàn đấu. Hắn cảm nhận được rất rõ thứ áp lực vô hình mà trận chiến này mang lại.
Đối thủ đã sớm lên đài từ trước. Đường Viễn lúc này mới cẩn thận quan sát đối phương, thấy người này quả nhiên cao thâm khó lường, nghe nói còn là cao thủ đứng đầu Sát Thần Bảng.
Một kẻ nguy hiểm như thế, đến cả Tiểu Vũ cũng đánh không lại, Đường Viễn đương nhiên cũng không tự cao mà cho rằng mình có thể áp đảo đối phương.
Hắc Viêm trưởng lão cũng có chút nóng lòng kiểm chứng thực lực của hai bên, vội vàng đứng dậy đưa ra lời tuyên bố:
- Đây sẽ là trận đấu quyết định của hai phân nhánh. Lý Mạc Tà của Sát Tổ đấu với Đường Viễn của Huyết Tổ!!!
"RẦM RẦM RẦM Sát Tổ vô địch, Lý sư huynh vô địch!!!"
"Ý? Tên kia là ai vậy? Sao ta tra cứu tên của hắn trên bảng xếp hạng mà không thấy?"
"Tên của hắn vừa mới được đưa vào hệ thống thôi, vẫn còn chưa có xếp hạng nha"
"Haha, chưa có xếp hạng mà đòi đấu với Quán quân của chúng ta sao? Đúng là đi tìm chết mà"
...
Những âm thanh chế nhạo cứ như vậy vang lên không ngớt.
Đường Viễn chỉ biết lắc đầu cười khổ, xem ra bản thân trước kia né tránh mấy sự kiện rắc rối như thế này hoàn toàn là một quyết định đúng đắn mà!
Trong lúc hắn còn đang đăm chiêu suy nghĩ thì đột nhiên người đối diện lại lên tiếng:
- Ngươi là con trai của Đường Nhất Long sao?
- Không sai. Thì ra cha ta cũng có nhiều người quen biết đó nhỉ!
- Hừ\, hổ phụ khuyển tử mà thôi\, để xem ngươi có được mấy phần bản lĩnh đó. "Đồ Vương" Lý Mạc Tà\, xin được thỉnh giáo!
Nói xong hắn liền rút kiếm ra, sẵn sàng tư thế nghênh chiến.
Đường Viễn thấy vậy cũng rất lịch sự chắp tay chào hỏi lại:
- Ồ? Xin chào Đồ Vương sư huynh. "Không-có-biệt-danh" Đường Viễn\, xin được thỉnh giáo!
Khán đài lúc này lại được dịp vang lên một trận cười giòn giã.
"HAHAHA"
"Xem tên đần đó kìa, đến một cái danh hiệu mà còn không có"
"Thôi thôi ta thấy cái mạng hắn khó giữ rồi đó haha"
...
Lý Mạc Tà thấy rõ hàm ý châm trọc trong lời nói của đối phương, liền cười lạnh rồi vung kiếm lao tới trong nháy mắt.
Đường Viễn sớm đã đoán được ý đồ của hắn, thân hình tức tốc lao vút đi một mũi tên, thoáng chốc đã mất dạng.
Tại vị trí hắn vừa rời đi có một cây dao găm nhỏ đang cắm sâu dưới đất. Lý Mạc Tà chém hụt vào khoảng không, sự chú ý liền rơi vào chiếc dao kia.
Nào ngờ trong chốc lát lướt đi, Đường Viễn đã ngay lập tức quay ngược trở lại vị trí cũ. Một tay hắn bắt lấy con dao dưới đất, một tay thuận thế vung thanh dao găm còn lại mà chém tới.
Chiêu thức tung ra cực kì gọn gàng và chuẩn xác khiến Lý Mạc Tà không kịp phản xạ vung kiếm đón đỡ mà chỉ có thể dậm chân nhảy lùi về phía sau né tránh.
Đường Viễn liền chớp lấy thời cơ, ném mạnh một chiếc dao phóng đi rồi đồng thời nhắm vào yết hầu của đối phương mà đâm tới.
Lý Mạc Tà cười lạnh né tránh, nào ngờ con dao vừa bay đi liền quay trở lại chuẩn xác nhắm vào gáy của hắn.
Một dao phía trước đâm tới, một dao phía sau quay trở lại. Chiêu thức sáng tạo như vậy quả thật chưa từng được thấy trong sách giáo khoa. Lý Mạc Tà trong lúc cấp bách liền tách vũ khí thành hai thanh kiếm.
"Keng Keng"
Hai âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, Lý Mạc Tà thành công chặn lại đòn đánh của Đường Viễn. Chiếc dao găm phía sau bị cản bật lại, từ trên không trung rơi xuống.
Ngay lúc này, Đường Viễn lại thu hồi vũ khí rồi lướt nhanh sang ngang. Chiếc dao găm đang rơi tự do vậy mà ngay lập tức bay vụt trở về tay hắn.
Đường Viễn nắm lấy hai chiếc dao trong tay, gật đầu hài lòng nói:
- Không tệ chút nào. Hàng tốt như vậy mà bây giờ lão đầu Thiết Diện Quỷ mới chịu đưa cho ta\, thật là keo kiệt mà!
- Hừ\, tên khốn\, dám dùng ta để thử vũ khí sao? Chết đi!!!
Lý Mạc Tà hai tay hai kiếm, giận dữ lao tới vung ra những đường cong tuyệt mỹ nhắm chuẩn xác vào bộ vị yếu hại của đối phương mà chém.
"Keng Keng Keng"
Chỉ trong vòng vài giây, bốn thanh vũ khí đã va chạm nhau vô số lần. Ánh lửa liên tiếp lóe lên như chớp giật khiến cho người xem hoa hết cả mắt.
Đường Viễn mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đón đỡ mọi đường kiếm của đối phương. Tư thái ung dung nhẹ nhàng như đang luyện tập với hình nộm vậy.
Đám khán giả chứng kiến cảnh này, chỉ biết hít vào một ngụm khí lạnh mà than vãn:
"Huyết Tổ nhặt ở đâu ra tên này vậy? Chỉ xét riêng tốc độ của hắn thì cũng đã đủ để lọt vào top hai mươi vị trí dẫn đầu Sát Thần Bảng rồi..."
Ninh Tiểu Vũ ánh mắt chăm chú dõi theo trận chiến, những cảm xúc phức tạp trong lòng cũng theo đó mà dâng lên mãnh liệt.
Quả nhiên mọi chuyện đều giống như nàng dự đoán, tên đầu gỗ đó rõ ràng có thực lực vô cùng mạnh.
Hơn nữa năng lực thích nghi với vũ khí cũng rất nhanh. Thứ mà hắn đang cầm chính là dao găm từ trường, một loại vũ khí đặc chế của tổ chức.
Thanh dao găm được thiết kế với lực hút cực mạnh. Mỗi khi bấm nút trên cán dao, sẽ tạo ra lực từ trường khiến hai vũ khí bị hút lại với nhau. Nếu biết cách sử dụng linh hoạt sẽ có thể tạo ra sự biến ảo cực kì khôn lường.
Thế nhưng hiểu được nguyên lí của nó là một chuyện, để sử dụng thành thạo được lại là một chuyện khác. Không ít người đã phải bỏ mạng khi luyện tập sử dụng loại vũ khí này, thế nên tổ chức từ lâu đã không còn sản xuất ra nữa rồi.
Hai bóng dáng ở trên sàn đấu vẫn liên tục trao đổi chiêu thức qua lại, kiếm ảnh nhàn nhạt hòa quyện lẫn nhau liên miên không dứt.
Lý Mạc Tà dựa vào ưu thế độ dài của vũ khí, liên tục tiến công không hề khoan nhượng, hoàn toàn không muốn để cho đối phương có cơ hội thoát ra.
Mỗi một kiếm tung ra đều là một tiếng cười sảng khoái, giống như muốn áp đảo cả về chiêu thức lẫn khí thế.
- Hôm nay ta nhất định cho Tiểu Vũ được sáng mắt ra\, để nàng toàn tâm toàn ý mà đi theo ta. Hahaha!
Đường Viễn liên tiếp lùi về sau, cứ mỗi lần tiếp chiêu thân hình lại lay động mạnh một cái.
Người bình thường nhìn qua liền tưởng hắn đang phải chống đỡ rất khổ sở, thế nhưng bất kì ai dạn dày kinh nghiệm chiến đấu đều có thể nhìn ra, hắn chỉ là đang mượn lực lay chuyển đó để lùi lại, đem công kích của Lý Mạc Tà hoàn toàn tiêu hao.
Hai người một tiến một lui, cứ như vậy đã được một vòng lôi đài.
Hơi thở của Lý Mạc Tà ngày một gấp gáp, mà Đường Viễn tuy rằng vẫn như cũ thân hình chống đỡ lắc lư liên tục, thế nhưng lại cực kì dẻo dai không hề ngã xuống.
- Đồ Vương sư huynh à\, ta nói huynh đừng giận nhé. Trên đời này ta chưa thấy ai tán gái ngu như huynh đâu...
- Khốn kiếp!!! Ta phải cắt cái lưỡi của ngươi xuống!!!