Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng vừa như đang mắng ta, lại vừa như đang tự trách mình: "Sao lại ngốc nghếch đến thế, sao lại ngốc nghếch đến vậy chứ?"
Ta vội lấy từ trong n.g.ự.c ra gói thuốc khó khăn lắm mới mang vào được: "Muội muội đừng nói nữa, mau uống thuốc trước đã."
Ta vừa nói, vừa dìu nàng nằm xuống.
Nàng không hề nhúc nhích, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay ta: "Tỷ yên tâm, tỷ yên tâm."
Thẩm Quân Nhu nhìn thẳng vào mắt ta.
Đôi mắt nàng vốn là mắt phượng xinh đẹp, long lanh như hoa đào, vậy mà giờ đây, đóa hoa đào kiều diễm ấy lại như ngọn lửa bị đóng băng.
"Ta sẽ không để tỷ, sẽ không để tỷ phải chịu thiệt thòi... Ta nhất định, nhất định phải giết..."
Nàng nói năng lắp bắp, toàn thân run lên bần bật, lúc thì nóng như lửa đốt, lúc lại lạnh run người.
Ta vội vàng lấy tấm chăn bông rách bên cạnh đắp lên người nàng: "Muội đang sốt cao, phải uống thuốc mới mong khỏi được. Căn bệnh này không đáng sợ đâu, muội yên tâm, ta đã từng thấy..."
Nàng nhắm chặt mắt, dường như làm vậy thì sẽ không phải nghe thấy ta nói nữa.
Nhưng nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi, còn dữ dội hơn cả cái ngày bị Hoàng hậu tát.
Bỗng nhiên nàng cuộn mình trong tấm chăn rách, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như một con thú mẹ: "Ta hận, ta hận! Vì sao tỷ lại làm vậy chứ?"
Nàng đập mạnh tay xuống giường, mặc cho cổ tay bị những mảnh gỗ vụn trên giường đ.â.m đến bật m.á.u cũng không chịu dừng lại.
Ta nắm lấy tay nàng: "Muội muội, muội đừng lo lắng, ít nhất thì ta sẽ không mang thai."
Ta ngây ngốc an ủi nàng: "Thực ra không sao đâu."
Thẩm Quân Nhu bất ngờ giật lấy gói thuốc trên tay ta, nuốt vội xuống.
Nước mắt hòa lẫn với thuốc, văng cả lên bộ cẩm bào lộng lẫy trên người nàng.
"Bọn họ cho rằng ta xuất thân hèn kém, chẳng thèm đếm xỉa đến ta. Ta hết lòng lấy lòng, trước mặt bọn họ khúm núm như nô tỳ, vậy mà cuối cùng lại nhận được kết quả như thế này đây."
"Ta... ta..."
Nàng vùi mặt vào lòng ta, khóc nức nở.
Ta nhẹ nhàng vỗ về, cho đến khi nàng thiếp đi.
Giống như những ngày tháng xa xưa ấy.
Hoàng hậu và Thục quý phi đều tin chắc rằng Thẩm Quân Nhu không thể nào thoát khỏi lãnh cung.
Cũng như họ không ngờ tới, Thẩm Quân Nhu lại mang thai.
Thêm một nguyên nhân nữa là hoàng tử, con trai của Thẩm Quân Nhu, cũng nhiễm bệnh đậu mùa.
Thẩm Quân Nhu ôm chặt lấy chân Hoàng thượng, khóc lóc kể lể: "Nếu thật sự là thiếp làm, thiếp sao nỡ lòng nào hãm hại chính con trai mình chứ? Hơn nữa, bản thân thiếp cũng nhiễm bệnh, chẳng lẽ lại không sợ dung nhan bị hủy hoại hay sao? Hoàng thượng, thiếp tuy học thức nông cạn, nhưng cũng không phải kẻ ngu muội ạ!"
Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt có phần dịu lại. Thẩm Quân Nhu thấy vậy lại càng thêm nức nở: "Tên nô tài ở phủ Nội vụ kia vu oan giá họa cho thiếp, nếu năm xưa thiếp thật sự làm chuyện đó, tại sao lúc ấy hắn không tố cáo? Hay là... hắn ta bị kẻ khác xúi giục?"
Mỹ nhân rơi lệ quả thật cũng là một cảnh đẹp.
Hoàng thượng bất mãn với Hoàng hậu đã là chuyện ai ai cũng biết, nên cuối cùng Thẩm Quân Nhu cũng được thả ra khỏi lãnh cung.
Tuy nhiên, nàng bị giáng xuống làm tần, Hoàng thượng đối với nàng cũng chẳng còn mặn nồng như trước.
Ta rời khỏi điện Thừa Hương, tự mình xin được trở về bên cạnh Thẩm Quân Nhu.
Ta ở bên cạnh, ngày ngày chăm sóc Thẩm Quân Nhu, giúp nàng ấy dần dần hồi phục sức khỏe, an thai dưỡng dục, đồng thời chăm nom Cửu hoàng tử.
Ta đã lén mang từ ngoài cung vào mầm bệnh đậu mùa bò.
Cửu hoàng tử nhiễm bệnh là bởi vì đã được tiêm chủng đậu mùa bò, chứ không phải nhiễm dịch bệnh.
Suốt khoảng thời gian này, Thẩm Quân Nhu gần như giam mình trong phòng, cũng chẳng bước chân ra khỏi cửa.
Trong cung dường như mọi người đã quên mất sự tồn tại của nàng ấy.
Cũng chính lúc này, trong cung dần dần xuất hiện những lời đồn đại về Hoàng hậu.
Kể từ sau khi Tứ hoàng tử của Hoàng hậu ra đời, hàng năm đều có tú nữ mới được tuyển chọn vào cung.
Thế nhưng, những đứa trẻ ra đời lại ngày càng thưa thớt.
Đứa bé gần đây nhất cũng đã chào đời từ một năm trước rồi.
Hoàng hậu thường xuyên ban thưởng cho những phi tần có địa vị thấp một ít đồ ăn thức uống trước và sau khi họ được Hoàng thượng thị tẩm.
Có người dần dần nghi ngờ điểm tâm này có vấn đề, bèn lén lút gửi ra ngoài cung nhờ thầy thuốc kiểm tra.
Quả nhiên, bên trong có chứa một số loại thuốc tránh thai.
Nhưng những phi tần nhỏ bé kia nào dám lên tiếng, họ chỉ lặng lẽ không ăn những thứ đó nữa.
Những lời đồn đại này chỉ âm thầm lan truyền trong cung.
Thế rồi bỗng một hôm, khi Thẩm Quân Nhu đến thăm Lương quý nhân - người đang rất được Hoàng thượng sủng ái, vô tình ăn phải một đĩa điểm tâm do Hoàng hậu ban thưởng.
Chưa đầy một canh giờ sau, nàng bỗng đau bụng dữ dội, m.á.u chảy không ngừng, vội vàng cho người đi gọi thái y.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");