Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện
  3. Chương 4
Trước /147 Sau

Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Thương Thù

———————————————————

Lưu Nhã đại khái là chưa từng mất mặt như thế, lại có thể bị một học sinh dọa cho thiếu chút nữa ngã nhào ra đất. Vừa đi vừa khóc rời khỏi ban mười một đi tìm phó hiệu trưởng.

Khóc xong liền quyết định đem tên của Lương Quyết Thành kéo vào sổ đen.

Lương Quyết Thành không thường xuyên lên lớp, Lưu Nhã có muốn cũng không gây sự được với anh, thế nên toàn bộ đều trút lên người Tiễn Ý Ý.

"Tiễn Ý Ý nói chuyện trong giờ, ra ngoài đứng."

Lưu Nhã vừa giảng bài vừa ra lệnh, đầu cũng không thèm nâng lên.

Tiễn Ý Ý gập quyển sách tiếng Anh lại.

Nói chuyện trong giờ? Bên trái cô là tên suốt ngày không thấy mặt, bên phải là cái lối đi, cô nói chuyện với ma quỷ sao?

"Lưu xấu xí bị mù à? Bạn học Tiễn có nói chuyện với ai đâu." Tại Tiếu gõ gõ sách, mặt đầy khó chịu.

Lương ca hai ngày nay đều không đi học, không có cách nào biết được chuyện này. Cậu ta là huynh đệ tốt của Lương ca, tuyệt đối không để cho bà già xấu xí này giả mù khi dễ bạn học Tiễn!

"Em cũng ra ngoài đứng cho tôi!" Lưu Nhã giận đến xanh mặt.

Tại Tiếu dựng đứng ngón giữa lên, không có nói gì nhìn phản ứng của Tiễn Ý Ý.

Tiễn Ý Ý quay đầu cười một cái với cậu ta.

Chết rồi!

Tại Tiếu khoa tay múa chân dùng khẩu hình lắc lắc, lại chỉ chỉ chính mình.

Tuyệt đối không được đoạt công của Lương ca! Cậu ta là huynh đệ tốt, phải làm rõ ràng chuyện này cho cô hiểu.

Tiễn Ý Ý:...

Cậu ta đang làm gì vậy?

Mắt thấy Tào Khung cũng sắp phát điên, Tiễn Ý Ý liền đứng dậy ra khỏi lớp, Tào Khung nhanh chóng chạy theo.

Bốn người đi theo sau Tiễn Ý Ý, trên người vẫn mặc bộ đồng phục quý tộc kia, không hề đi lấy đồng phục của trường.

"Ý Ý, cô ta rõ ràng là cố ý nhằm vào cậu."

Hà Ứng Hoan giậm chân, phồng má tức giận.

"Tớ biết."

Tiễn Ý Ý nhìn bảng chỉ đường, vẻ mặt bình tĩnh hướng đến phòng giáo viên.

"Các cậu ở đây chờ một lát, tớ đi tìm chủ nhiệm giáo dục."

Tiễn Ý Ý dù sao trên danh nghĩa cũng là con của mẹ Tiễn, nếu để người khác biết chuyện bà ta làm thì cũng quá mất mặt. Tiễn Ý Ý suy nghĩ đến lão gia tử, chuyện này tốt nhất là không nên có nhiều người biết.

Tào Khung và những người khác ở bên ngoài chờ cô.

Chủ nhiệm giáo dục đang nhàn nhã uống trà, Tiễn Ý Ý gõ cửa trực tiếp đi vào.

"Chủ nhiệm." Tiễn Ý Ý ung dung ngồi đối diện chủ nhiệm giáo dục, gõ gõ bàn, "Đã lâu không gặp."

Chủ nhiệm giáo dục suýt nữa phun ngụm trà trong miệng ra.

"Là em!? Thời gian này đang là giờ học, em không ở lớp chạy đến đây làm gì?"

Chủ nhiệm giáo dục chột dạ hai giây, lại nghĩ đến Tiễn Ý Ý làm sao có thể biết ông ta làm chuyện gì, lại đúng lý hợp tình đứng thẳng người lên.

"Bị cô Lưu đuổi ra."

Tiễn Ý Ý cười rộ lên, hai mắt cong thành hình trăng non, ngọt ngào nói.

Chủ nhiệm giáo dục tránh đi tầm mắt của cô.

"Khụ, vậy em đến đây làm gì?"

"Tới hỏi thầy là có phải cô Lưu đến lớp chúng em là do ý của thầy có phải không?" Tiễn Ý Ý cười, "Nếu đúng là vậy thì thầy chuẩn bị sẵn tinh thần bị em trả thù rồi chứ?"

Chủ nhiệm giáo dục trợn mắt.

Tiễn Ý Ý biết?

Không, cô vừa mới nói cái gì? Trả thù?

"Bạn học Tiễn." Chủ nhiệm giáo dục nhanh chóng nói, "Em không có chứng cứ thì không nên nói bừa. Cô Lưu tính tình không tốt thích phạt học sinh là chuyện của cô ấy. Không thể đổ lỗi cho thầy được."

"Cô Lưu đã nói cô ấy là do thầy sắp xếp." Tiễn Ý Ý nhún nhún vai, "Cô ấy cùng em không thù không oán, làm sao lại tự dưng nhắm vào em?"

"Thầy cũng không có thù oán với em!" Chủ nhiệm giáo dục hô to.

"Ai biết được đây, em bị ủy khuất nên rất muốn tìm người chủ mưu." Tiễn Ý Ý lấy điện thoại ra ấn ấn vài cái, "Chủ nhiệm, thầy xem lí do sa thải nào có thể giữ lại được mặt mũi cho thầy?"

Chủ nhiệm giáo dục: "...!?" Dựa vào!!

Cô vừa nói cái gì?

"Không đúng, bạn học Tiễn, em có ý gì?" Chủ nhiệm giáo dục không nghĩ đến mình nhiều năm như vậy trấn áp không biết bao nhiêu học sinh bây giờ lại bị một nữ sinh uy hiếp đuổi việc ông ta.

"Thầy không phải nhắm vào em sao? Chính là nhìn em không vừa mắt có đúng không? Em cũng là đang suy xét cho thầy tạm rời trường để không nhìn thấy em, không phải rất tốt sao?" Tiễn Ý Ý vẫn là một bộ dáng học sinh nhu thuận, trả lời như điều đương nhiên.

Chủ nhiệm giáo dục nóng nảy đặt chén trà xuống.

Người khác ông ta không biết, nhưng Tiễn Ý Ý dù sao cũng là thiên kim của Tiễn gia. Tiễn gia to lớn như thế, đừng nhìn cô là trẻ vị thành niên mà coi thường. Cô nếu muốn làm thật thì hẳn sẽ có người giúp cô làm!

Chủ nhiệm giáo dục lập tức hối hận, đằng trước nhận tiền của người mẹ, đằng sau bị đứa con gái đuổi việc, sao ông ta lại khổ thế này chứ!

Việc này căn bản không có liên quan đến ông ta mà!

"Bạn học Tiễn, em còn nhỏ, cái nhìn còn hạn hẹp..."

"Ngại quá, em không cần phải nhìn xa trông rộng. Em chỉ biết người nào làm em tức giận thì phải trả thù lại mà thôi." Tiễn Ý Ý đánh gãy lời nói của chủ nhiệm giáo dục, mang vẻ mặt của nhân vật phản diện đúng lý hợp tình nói.

Chủ nhiệm giáo dục: "..." CMN.

"Thầy đứng sau cô Lưu, em chỉ có thể trả thù thầy thôi." Tiễn Ý Ý săn sóc nói, "Thầy yên tâm, em chỉ có trả thù thầy thôi, sẽ không động thủ với vợ con thầy đâu."

Cho nên ông ta mới không thích cùng mấy đứa trẻ ranh nhà giàu nói chuyện. Chỉ biết mượn gia thế là phát tiết, tùy tiện nói cũng không biết rằng lực sát thương khủng khiếp thế nào.

Chủ nhiệm giáo dục tuyệt đối không muốn nhận cái nồi này của mẹ Tiễn.

"Bạn học, chuyện này chắc chắn là có hiểu nhầm. Cô Lưu cũng không phải do thầy..." Chủ nhiệm giáo dục nhìn cô cười như không cười, bất đắc dĩ sửa miệng, "Được rồi, việc này cũng có phần của thầy, nhưng không phải do thầy sai khiến. Bạn học, em nên đi tìm người đó mới phải."

"Em nên tìm ai?" Tiễn Ý Ý không nhanh không chậm hỏi.

Chủ nhiệm giáo dục nghẹn lời. Muốn nói cho cô biết rằng, em phải đi tìm mẹ mình đó!!

Nhưng có lẽ Tiễn Ý Ý sẽ không tin. Lỡ như cô thẹn quá hóa giận.

"Sao vậy? Thầy không nói em sẽ nghĩ là do thầy làm." Tiễn Ý Ý cầm điện thoại ấn phím.

"Đừng!"

Chủ nhiệm giáo dục nóng nảy. Ông không cảm thấy Tiễn Ý Ý chỉ nói mồm, cô sẽ làm thật. Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.

"Là mẹ em."

Ông ta cuối cùng cũng chịu nói: "Lúc hai em chuyển tới đây, mẹ em đã nói muốn đổi chủ nhiệm lớp cho em."

Tiễn Ý Ý nhướn mày: "Vậy sao? Thầy nói rõ ra được không?"

Chủ nhiệm giáo dục cũng rõ là quan hệ giữa hai mẹ con này không tốt. Ông ta lại vì lợi ích của mình cho nên tường thuật lại cũng thêm mắm dặm muối.

Chủ nhiệm đem lời của mẹ Tiễn nói ra phóng đại thêm vài lần. Tất cả đều nói hết cho cô nghe. Cũng vì cái mồm miệng này của ông ta mà mẹ Tiễn trở thành người mẹ độc ác, đáng hận vô cùng.

"Thầy nói như vậy làm sao em biết được là thật hay giả?" Tiễn Ý Ý cau mày, "Thầy nói người hại em là mẹ của em?"

Chủ nhiệm giáo dục trong lòng thở dài một trận. Đứa con gái này lại không coi mẹ mình là kẻ thù, thật đúng là đứa trẻ đáng thương.

Ông ta khó có được nét ôn hòa trên mặt: "Mẹ em cho thầy một tấm thẻ, lúc thay giáo viên chủ nhiệm là bà ấy gọi tới, cái này đều chứng minh đó là chủ ý của mẹ em."

"Em xem, em và thầy không thù không oán, thầy sao phải làm như vậy chứ." Chủ nhiệm giáo dục nhân cơ hội nói, "Thật sự là không liên quan đến thầy."

Tiễn Ý Ý nghe đến đó, rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Cô cười lên bộ dáng thiên chân khả ái, hoàn toàn có thể đi chụp ảnh poster đại diện cho trường.

"Cám ơn chủ nhiệm."

Tiễn Ý Ý cất điện thoại.

Chủ nhiệm giáo dục cúi đầu, sắc mặt không tốt:

"Em, em ghi âm?"

Tiễn Ý Ý vẻ mặt vô tội: "Không thể sao?"

Vậy cái bộ mặt không thể tin vừa nãy của cô...là giả bộ?

Chủ nhiệm giáo dục: "...Em vui là được rồi." CMN, ông ta tuyệt đối không muốn nói chuyện với mấy người nhà họ Tiễn này nữa.

Trên tay Tiễn Ý Ý có chứng cứ phạm tội của mẹ Tiễn, trong lòng thoải mái hơn không ít.

Bà ta muốn trải đường cho Tiễn Mân Văn mà đối xử với cô như vậy, chuyện này nhìn thế nào cô cũng là người bị hại. Chỉ cần lợi dụng thật tốt thì nó có thể là cơ hội tốt đối với cô.

Tiễn Ý Ý nắm được thóp của mẹ Tiễn liền nhìn Lưu Nhã thấy thuận mắt hơn.

Lưu Nhã náo loạn ở ban mười một nhiều lần, cả lớp đều đã biết chủ nhiệm mới đến này là đang nhắm vào Tiễn Ý Ý. Cho nên cũng là do cô mà ban mười một mới lâm vào tình huống khó chịu như thế này.

"Thu vở bài tập nào."

Đại diện môn tiếng Anh, Đổng Kỳ Kỳ thu một chồng sách bài tập tiếng Anh, đứng ở trên bục giảng hô một tiếng sau đó ôm đống sách đi theo cô giáo vào văn phòng.

Đi được nửa đường, cô ta lặng lẽ đi vào toilet nữ, ở trong đống sách tìm kiếm một hồi.

Tiễn Ý Ý, Tiễn Ý Ý...

Thấy rồi!

Đổng Kỳ Kỳ sáng mắt lên, đem sách bài tập tiếng Anh của Tiễn Ý Ý ném vào trong thùng rác toilet.

Đều do Tiễn Ý Ý! Nếu không phải do cô ta gây chuyện thì lớp bọn họ sẽ không phải học cái bà già xấu xí khó ưa đó!

Đổng Kỳ Kỳ chân trước mới vừa đi, sau lưng cửa nhà vệ sinh mở ra, một nữ sinh bước ra nhìn chằm chằm phía thùng rác toilet. Do dự một hồi mới cúi xuống nhặt lên.

"Tiễn... Ý Ý?"

Ban mười một không khí ngày càng căng thẳng. Lưu Nhã triệt để phá nát bầu không khí tốt đẹp của lớp, cô ta động một chút là nói nhìn ban một người ta xem, rồi nhìn lại bản thân các em xem. Trọng điểm đều chỉ tập trung vào một người quanh năm suốt tháng không thấy bóng dáng Lương Quyết Thành, người còn lại là Tiễn Ý Ý.

Tiễn Ý Ý lại không quan tâm lắm. Cô từ chỗ thầy chủ nhiệm giáo dục biết được Lưu Nhã và phó hiệu trưởng có quan hệ. Dù sao cô ta cũng không còn vui vẻ như thế được bao lâu nữa, cứ để cho cô ta nhảy nhót đi.

Lúc tan học, chỉ có Hà Ứng Hoan và đám người Tào Khung ở bên cạnh Tiễn Ý Ý, còn những bạn học khác đều cố ý xa lánh cô.

"Tiễn... Ý Ý."

Một nữ sinh đến gần, nhỏ giọng hô.

Tiễn Ý Ý ngẩng đầu.

Là nữ sinh trong lớp ngồi ở hàng đầu tiên, hình như tên là Tô Á Na. Tên êm tai là vậy nhưng thực ra là một tiểu cô nương rất nhát gan.

Tô Á Na cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó lấy ra một quyển sách bài tập đưa cho Tiễn Ý Ý.

Cô ấy dường như không dám nói chuyện với cô, đưa xong liền vội vàng rời đi.

Tiễn Ý Ý cúi đầu nhìn, là sách bài tập tiếng Anh?

Cô nhướn mày.

"Chắc có người đã ném đi, trên đó vẫn còn có dấu vết." Tào Khung vừa thấy đã cho ra kết luận.

Trên bìa sách bài tập có dính một vệt nước.

Cô cũng nhìn ra, đây hẳn là Tô Á Na đã nhặt về giúp cô. Tiễn Ý Ý không biết là ai làm, nghĩ ngợi rồi lật sách ra nhìn xem, sau đó lại đem nó đi nộp lần nữa.

"Trước giờ học cả lớp đã nộp bài tập tiếng Anh, cả lớp có 46 học sinh mà chỉ có 44 quyển sách. Có hai người không nộp bài tập." Lưu Nhã trừng Tiễn Ý Ý.

"Tiễn Ý Ý, em với Lương Quyết Thành không hổ là đệ nhất cao thủ xếp hạng một hạng hai từ dưới đếm lên. Trong mắt đều không coi cô ra gì nữa phải không? Còn dám trốn nộp bài tập! Phạt hai em chép hai mươi lần, không xong thì đừng hòng về lớp!"

Cô ta khó thở chống tay vào bàn giáo viên thở hổn hển.

Không nộp bài tập? Tiễn Ý Ý từ đề vật lý ở trên bàn ngẩng đầu lên, dựa lưng vào ghế dựa phía sau nheo mắt.

"Cô giáo, tuy rằng em cảm thấy cô không có tư cách làm giáo viên nhưng là học sinh, em vẫn giải thích một câu với cô, bài tập em đã nộp rồi." Tiễn Ý Ý chậm rãi nói.

"Em nói nộp rồi thì sách bài tập của em đâu?" Lưu Nhã hỏi lại.

"Cái này thì phải hỏi cô rồi, bài tập của em rốt cuộc ở đâu?" Tiễn Ý Ý lẳng lặng đối diện với Lưu Nhã.

Lần đầu tiên sách bài tập của cô không được nộp đi đã bị bạn học nhặt lại giúp. Lần thứ hai cô chắc chắn đã đặt nó vào văn phòng, vậy thì nó có thể chạy đi đâu được?

"Tôi làm sao biết được! Em không làm bài tập thì thôi còn dám nói dối, tôi phạt em chép lại 30 lần!"

Tiễn Ý Ý đứng lên: "Câu thứ nhất, What does the underlined word "SHE" refer to... câu trả lời là C. Mala"s mother-in-law; câu thứ hai, It is judged that there are____people hit by AIDS in Asia or so, đáp án B. 6 million..."

Cô đem đề tiếng anh đọc ra toàn bộ.

Bạn học trong lớp cùng quay đầu nhìn Tiễn Ý Ý, không nhịn được vỗ tay.

Người gì đâu mà đến cái đề bài cũng thuộc được!

"Cô giáo, cô vẫn xác định em không nộp bài tập sao?"

Khóe môi Tiễn Ý Ý nhếch lên nở nụ cười, nụ cười kia lại khiến Lưu Nhã cảm thấy chói mắt.

Cô ta nghẹn lời không nói được gì. Bỗng nhiên cửa phòng học bị đẩy ra.

Người đã nghỉ học ba ngày nay, Lương Quyết Thành một tay sách cặp đảo qua Lưu Nhã trên bục, hơi hơi nheo mắt.

Tiễn Ý Ý biết mấy cái kỹ thuật Lương Quyết Thành học được hồi trung học vẫn không đủ để anh có thể vô lo vô nghĩ, bây giờ phải liều mạng làm việc ở bên ngoài. Vậy mà vẫn có thể đến trường như thế này liền biểu thị cho việc anh rất tôn trọng nơi này rồi.

Tóc mái trên trán che đi tầm nhìn của Lương Quyết Thành nhưng vẫn có thể làm cho người khác sợ hãi khi nhìn thấy rõ ánh mắt của anh.

Lưu Nhã vừa nhìn thấy Lương Quyết Thành liền nhớ tới cái ngày bị anh làm cho mất mặt trước lớp. Cô ta căn bản không dám nhìn thẳng nam sinh u ám này, vội vàng quay đầu.

"Tóm lại em vẫn không nộp bài tập, phạt chép 30 lần. Học sinh như em vốn dĩ là không nên đến trường, ban một tùy tiện tìm một người cũng có thể đè chết em, nhất là chị của em. Em là cái loại học sinh thất bại nhất, lại còn dám lên mặt với giáo viên sao!"

Lưu Nhã không dám nhằm vào Lương Quyết Thành, chỉ có thể bắt Tiễn Ý Ý chịu trận.

Tiễn Ý Ý híp mắt. Lương Quyết Thành bỗng nhiên động đậy.

Anh đi từ cửa lên bục giảng. Thân hình một mét tám của anh hơi cúi xuống, ở bên tai Lưu Nhã nói nhỏ vài câu.

Chỉ hai giây ngắn ngủi, khuôn mặt trang điểm đầy phấn của Lưu Nhã đều không thể che nổi vẻ mặt trắng bệch của cô ta.

Lương Quyết Thành đứng thẳng lưng, bước tới hàng cuối cùng.

Tiễn Ý Ý thu ghế dựa.

Anh bước nhanh một bước, từ phía sau Tiễn Ý Ý đi vào chỗ ngồi của mình. Treo cặp sách lên ghế rồi nằm sấp xuống bàn ngủ.

Tiễn Ý Ý tò mò nhìn chằm chằm Lưu Nhã.

Trong ánh mắt của cô ta đều chứa sự hoảng sợ. Cơ hồ không đứng được nên mới phải lấy tay chống xuống bàn, mồ hôi lạnh túa ra.

Hết nửa ngày vẫn không phát ra được tiếng nào, cũng không quản bây giờ đang là giờ học, quay đầu bước đi.

Bước chân vội vàng, bộ dáng y như gặp quỷ đuổi theo phía sau.

Các bạn trong lớp đồng loạt ồ lên, ầm ầm thành cái chợ.

Tiễn Ý Ý quay đầu đầy hiếu kì nhìn chằm chằm Lương Quyết Thành.

Anh đang ngủ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ở trên đầu mình.

Cô rất muốn biết Lương Quyết Thành đã nói cái gì mà Lưu Nhã có thể có bộ dáng như gặp quỷ thế kia.

Nhưng cho dù cô có hiếu kì như thế nào thì Lương Quyết Thành cũng không để ý.

Một tiết học không có giáo viên kết thúc, Tiễn Ý Ý đi đến hàng đầu tiên. Trong tay cầm một thanh socola.

Ánh mắt Tô Á Na sáng lên.

"Cho, cho tớ?"

Tiễn Ý Ý cười ôn hòa: "Cám ơn cậu."

Cô không có gì để cảm ơn cô ấy, lần đầu tiên sách bài tập bị ném khả năng cao là do người trong lớp làm. Nếu biết Tô Á Na nhặt giúp cô thì sẽ đem đến rắc rối cho cô bạn nhát gan này.

Tô Á Na nhận socola từ trong tay Tiễn Ý Ý, cười đến là thỏa mãn rồi lại thật cẩn thận hỏi: "Buổi trưa...cùng đi ăn có được không?"

Tiễn Ý Ý nhướn mày: "Được."

Tô Á Na thoạt nhìn là người ít nói, nhưng quen biết rồi thì thấy đây là một nữ sinh nói vô cùng nhiều. Cô ấy không còn vẻ thẹn thùng nữa mà kể vô số chuyện bát quái cho cô nghe. Ăn trưa xong thì Tiễn Ý Ý đã mang một bụng bát quái trở về lớp rồi.

Tiết thứ nhất của buổi chiều trống nửa giờ, thầy Trương bên kia lại quay về đây.

"Mọi người trật tự nào, đừng ồn sang các lớp khác, ở đây không cách âm đâu đấy." Thầy Trương cố gắng duy trì trật tự.

"Thầy Trương, cô Lưu sao vậy?" Một bạn học đặt câu hỏi.

"Cô Lưu nói là muốn trở về dạy ban một, không quan tâm lớp chúng ta nữa." Thầy Trương nói.

Học sinh trong lớp cười vang.

"Ngon rồi, hai ngày nay đều bị bà ta hành hạ gần chết, đúng là yêu ma quỷ quái mà."

Thầy Trương vỗ bàn giáo viên: "Trật tự, các em đều an phận một chút cho thầy không lại phải đổi giáo viên chủ nhiệm bây giờ."

Lớp học lập tức im lặng.

Đùa chứ lại đổi lấy một giáo viên hãm như thế nữa, có định cho bọn họ sống nữa không đây.

Thầy Trương tuy suốt ngày cằn nhằn như bà mẹ già, nhưng thực sự đối với bọn họ rất tốt, sẽ không có loại thái độ khinh thường học sinh như thế kia.

Lưu Nhã...đúng thật là giáo viên ghê tởm mà!

Tiễn Ý Ý đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat.

[Thứ chúng ta chuẩn bị có cần dùng nữa hay không?]

Là tin nhắn của Tào Khung.

Tào Khung dựa vào gia thế của mình đã muốn liên lạc với vợ của phó hiệu trưởng, chuẩn bị tất cả mọi thứ đem Lưu Nhã tống khứ khỏi đây.

Phu nhân phó hiệu trưởng là một người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ cần bà ấy không muốn Lưu Nhã tồn tại thì cô ta tuyệt đối không thể ngóc đầu lên được nữa.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm, Lưu Nhã đã nhanh nhẹn tự mình cút, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng thế mà lại không có chỗ dùng.

Tiễn Ý Ý đem hết sự tò mò của mình đặt lên lời mà Lương Quyết Thành nói với Lưu Nhã, không biết đã nói chuyện gì khiến cô ta bị dọa tới mức không dám tiến lại gần ban mười một.

Có điều dù cô ta có đổi lớp thì vẫn không ngăn được sự ghê tởm của mọi người đối với cô ta.

"Tớ nghe nói, Lưu Nhã ở ban một mắng Tiễn Ý Ý, nói là ban mười một có Tiễn Ý Ý nên học sinh trong lớp mới trở nên hư hỏng. Chính vì thế cho nên mới được chuyển tới ban một."

"Tiễn Mân Văn ở ban một không phải là chị gái Tiễn Ý Ý sao, Tiễn Ý Ý học kém như vậy, há chẳng phải là cố ý để cho ban một chê cười ban mười một à."

"Thật là mất mặt mà, là chị em mà cách nhau xa như thế. Tiễn Ý Ý còn không biết xấu hổ mà vác mặt về nhà cơ đấy."

Tiễn Ý Ý rửa tay tại bồn nhà vệ sinh, ở bên cạnh có hai nữ sinh lớp khác đang lải nhải.

Cô lau khô tay, đi từng bước trở về lớp học.

Tiễn Ý Ý lật sách, nhìn nửa ngày mới quay ra chọc chọc Nhâm Kha. "Cậu là đại diện môn đúng không? Chỉ tôi với."

Nhâm Kha đẩy đẩy mắt kính, nhìn Lương Quyết Thành đang ngủ bên cạnh Tiễn Ý Ý, do dự nói: "Cậu sao không nhờ bạn học Lương? Cậu ấy không có làm bài thi lần này thôi chứ bình thường rất lợi hại."

Nhâm Kha nghĩ ngợi, lại viết gì đó trong tờ giấy nhỏ.

[Bạn học Lương mới là người xứng đáng làm đại diện môn.]

Xác nhận Tiễn Ý Ý đã đọc xong, Nhâm Kha nhanh chóng xé tờ giấy đó đi.

Lương Quyết Thành?

Tiễn Ý Ý suy tư một lát.

Thành tích của anh xác thực rất tốt, thường xuyên đạt giải nhất các kì thi, vì có thể nhận được học bổng miễn phí cho nên anh cũng không hề lơ là việc học tập.

Cái này...hình như là ý kiến hay.

Lương Quyết Thành vừa tỉnh dậy, trước mắt đã đặt một ly trà sữa ấm. Người kia đem ly trà sữa đẩy đến trước mặt anh, sửa chữa lại khoảng thời gian thản nhiên, vô tình kia. Trong nụ cười tràn đầy ý chủ nghĩa xã hội khoa học hữu hảo. Ánh mắt thanh thuần như hình mẫu mối tình đầu khi đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng thắm.

"Bạn học Lương, cậu dạy kèm cho mình có được không?"

Quảng cáo
Trước /147 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thác Giá - Gả Nhầm

Copyright © 2022 - MTruyện.net