Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sáng sớm hôm sau, khi Hòe An ở ngoài đánh thức thì Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đều đã dậy rồi.
Ăn sáng xong, Dương Quý Minh tới Hàn Lâm viện tìm Thượng Kính Diêu, Thượng Gia Ngôn ở lại Trầm Hương viện xử lý chuyện tối qua.
Trong nhà chính, Thượng Gia Ngôn ngồi ở ghế gia chủ, hai bên là đám nha hoàn và sai vặt.
Cố ma ma đưa Tề Nguyệt vào, sau đó đứng sang bên cạnh Thượng Gia Ngôn.
Vừa vào cửa, Tề Nguyệt đã lập tức quỳ xuống kêu oan: “Thiếu phu nhân, oan uổng quá! Đêm qua ta thấy thư phòng sáng đèn nên mới mang bát cháo vào. Nếu ta có ý đồ xấu xa, tại sao lại không bỏ thuốc vào trong cháo?”
Thượng Gia Ngôn im lặng, đúng là trong cháo không có thuốc gì. Sáng nay Hòe An đã báo với y, đại phu không phát hiện bát cháo kia có gì khác lạ.
Cố ma ma ở một bên nói: “Thiếu phu nhân, ngài không được mềm lòng. Đêm hôm khuya khoắt, một gã sai vặt đã uống thuốc mang thai tự ý vào thư phòng, ở riêng với tam thiếu gia, chuyện này không thể tha thứ được.”
Tề Nguyệt cầu xin: “Thiếu phu nhân, ta không có ý đồ gì, cũng không dám làm vậy nữa, ngài tha cho ta lần này đi!”
Thượng Gia Ngôn quét mắt nhìn một vòng, những hạ nhân thân cận của y đều đang lườm Tề Nguyệt, mà những người còn lại đều nín thở cúi đầu.
Từ khi được gả đến Hầu phủ, đây là lần đầu tiên y dạy dỗ hạ nhân, người trong Trầm Hương viện đều đang nhìn vào. Nếu phạt quá nặng, mọi người sẽ cảm thấy y tàn nhẫn, nhưng nếu quá nhẹ, chỉ sợ người khác sẽ học theo, chẳng coi y ra gì.
“Chắc chắn ta không thể giữ ngươi bên cạnh, niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, ta sẽ sai người đưa ngươi về Thượng phủ.”
Nghe vậy, Tề Nguyệt vội dập đầu cầu xin: “Đừng mà, thiếu phu nhân, xin ngài đừng đưa ta về Thượng phủ, phu nhân sẽ không bỏ qua cho ta đâu.”
“Phu nhân làm sao?”
Lưu ma ma tò mò chạy tới xem kịch vui, sau lưng bà ta là gã sai vặt chịu trách nhiệm canh cửa. Lúc này, vẻ mặt hắn vừa đau khổ vừa hổ thẹn không dám ngẩng đầu.
Quan sát tình hình trong phòng một lát, Lưu ma ma đi tới hành lễ với Thượng Gia Ngôn rồi nói: “Tam thiếu phu nhân đang răn dạy hạ nhân, hình như ta đến không đúng lúc lắm.”
Thượng Gia Ngôn thản nhiên đáp: “Hạ nhân không hiểu chuyện nên ta trách phạt vài câu, khiến Lưu ma ma chê cười rồi.”
“Không dám, đại phu nhân sai ta tới chuyển lời, mời tam thiếu phu nhân đến viện chính nói chuyện.” Thái độ của Lưu ma ma cung kính hơn khi nãy, tam thiếu phu nhân đang mượn chuyện này để cảnh báo bà, y không phải một người yếu đuối, hiển nhiên cũng không dễ bị bắt nạt.
Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Ta biết rồi. Việc chuyển lời như thế này, chỉ cần sai một tiểu nha hoàn là được, đâu cần Lưu ma ma phải tự tới đây.”
“Ta sợ hạ nhân không hiểu chuyện, vô tình động chạm tới tam thiếu phu nhân.”
Thượng Gia Ngôn nói: “Lưu ma ma, chúng ta tới viện chính đi.”
“A, dạ, mời tam thiếu phu nhân.”
Thượng Gia Ngôn đứng dậy chỉnh trang y phục rồi đi ra ngoài. Cố ma ma dùng mắt ra hiệu cho Tử Ngọc và Tử Lan, hai người nọ nhanh chóng đuổi theo Thượng Gia Ngôn.
Khi ra tới giữa sân, Lưu ma ma mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gã sai vặt quỳ trên mặt đất kia bị bịt miệng kéo đi. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thượng Gia Ngôn, bà ta bỗng cảm thấy trong tương lai, hậu viện Hầu phủ chắc chắn sẽ ngày càng náo nhiệt.
Trong viện chính, ngoài đại phu nhân và đại thiếu phu nhân thì còn có một vị phu nhân nữa.
Thượng Gia Ngôn hành lễ, đại phu nhân bảo y ngồi xuống.
Võ Ninh Hầu phu nhân cười, nói: “Tam thiếu phu nhân đúng là duyên dáng đáng yêu.”
Đại phu nhân cũng nói với Thượng Gia Ngôn: “Đây là đại tẩu bên nhà mẹ đẻ của ta, Võ Ninh Hầu phu nhân.”
“Xin chào Khương phu nhân.”
“Ôi, tam thiếu phu nhân hữu lễ.”
Đại phu nhân cười nói: “Gia Ngôn, hôm nay ta gọi ngươi tới đây là muốn nhờ ngươi góp ý chuyện mai mối của Trọng Minh.”
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của ba người, Thượng Gia Ngôn liền biết đại phu nhân đã chọn xong đối tượng kết hôn cho Dương Trọng Minh. Hơn nữa, nhà gái cũng đã có câu trả lời.
“Không biết ta có thể giúp được gì, xin mẫu thân cứ căn dặn.”
“Ta muốn hỏi tứ tiểu thư của phủ Định Quốc Công cho Trọng Minh. Đại tẩu đã đánh tiếng với Bành phu nhân rồi, khả năng thành công của chuyện này rất lớn.”
“Tiểu thư Quốc Công phủ hiền lương thục đức, ánh mắt mẫu thân thật tinh tường.” Thượng Gia Ngôn khen ngợi, trong lòng không khỏi băn khoăn vì chuyện Dương Trọng Minh từng lén gặp Khương Duyệt Nhiên.
Đại phu nhân cười thành tiếng: “Bành tứ tiểu thư xinh đẹp lại tài hoa, là con vợ cả của Định Quốc Công, rất xứng với Trọng Minh.”
Khương phu nhân và đại thiếu phu nhân cũng lên tiếng phụ họa.
Đại phu nhân lại nói với Thượng Gia Ngôn: “Hôm nay phủ Định Quốc Công sai người đưa thiệp mời tới đây, lão thái quân nhà họ sắp tổ chức đại thọ sáu mươi. Đại tẩu ngươi đang mang thai, ta sẽ để nàng ở lại Hầu phủ. Lần này ngươi đi dự tiệc cùng ta, giúp ta để ý đám tiểu thư trong nhà.”
“Dạ.”
Võ Ninh Hầu phu nhân mỉm cười: “Vừa nhìn đã thấy tam thiếu phu nhân là người đáng tin cậy rồi.”
Thượng Gia Ngôn tiếp tục nói chuyện với bọn họ, đến khi đại thiếu phu nhân hơi khó chịu mới cùng lui ra.
Rời khỏi viện chính, y khẽ thở dài, dường như đã dự đoán được một đống phiền toái tiếp theo.
Võ Mục Hầu phủ, Võ Ninh Hầu phủ, Võ Nghi Bá phủ… Lão tổ tông của ba gia tộc này đều là khai quốc công thần, đều được phong Hầu và được truyền lại tước hiệu cho con cháu đời sau. Hơn nữa, Võ Ninh Hầu và Võ Nghi Bá còn là người cùng tộc. (*)
(*) Các bạn có thấy rối không? Là như này: nhà Dương Quý Minh là Võ Mục Hầu phủ. Nhà mẹ đẻ của Khương đại phu nhân + Khương đại thiếu phu nhân là Võ Ninh Hầu phủ. Còn nhà đẻ của nữ chính Khương Duyệt Nhiên là Võ Nghi Bá phủ nhé. Hai nhà sau đều họ Khương, nhưng đã tách ra riêng từ đời cha chú hay ông cố tổ rồi, không phải là một đâu, chỉ đồng tộc mà thôi.
Nhưng Võ Nghi Bá triều trước tham ô công quỹ nên đã bị xử tội và tước bỏ phong Hầu, giáng thành tước Bá. Từ đó, Võ Nghi Bá phủ cũng lụn bại dần, giờ đã tụt xuống hạng cuối cùng trong hàng quý tộc.
Võ Ninh Hầu phủ và Võ Nghi Bá phủ đã đoạn tuyệt hơn mười năm. Mà Võ Mục Hầu là thông gia của Võ Ninh Hầu phủ nên tất nhiên cũng không qua lại với Võ Nghi Bá phủ.
Trong tình cảnh này, Dương Trọng Minh muốn cưới tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ, sợ là còn khó hơn lên trời.
Mà Định Quốc Công phủ lại như mặt trời ban trưa. Định Quốc Công nắm trong tay mười vạn thủy quân ở phía Đông Nam, đại tiểu thư nhà bọn họ còn là Thái tử phi đương triều.
Ý đồ bấu víu cành cao của đại phu nhân đã rất rõ ràng. Điều kỳ quái là, Định Quốc Công phủ lại bằng lòng gả đích nữ nhà mình cho thứ tử của Võ Mục Hầu phủ.
Bên kia, Dương Quý Minh đã tới Hàn Lâm viện.
Thượng Kính Diêu mời hắn vào phòng khách, tỉnh bơ nhìn vẻ mặt khó xử của hắn.
“Hôm nay ngươi tới tìm ta vì chuyện bức họa đúng không? Nếu thật sự không tìm được thì bỏ qua đi.” Tuy rất tiếc, song Thượng Kính Diêu cũng không muốn làm cháu rể khó xử.
“Nhị thúc, thật ra ta đã tìm được bức tranh kia rồi.”
“Thật à? Nó đâu?” Thượng Kính Diêu vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng.
“Hồ Tiểu Dương đang cầm.”
“Hồ Tiểu Dương? Họ Hồ?”
Dương Quý Minh gật đầu: “Hắn là nhi tử của Hồ Hải Dương.”
Thượng Kính Diêu giật mình trong chốc lát, rồi lại mừng rỡ nói: “Không ngờ nhi tử của Hồ hiền đệ còn sống.”
“Nhị thúc, chuyện là như thế nào?”
“Hồ hiền đệ là một thí sinh vào kinh thi khoa cử. Ông ấy có tài nhưng lại thành công muộn. Bức tranh kia là ông ấy tặng ta. Với tài hoa của ông ấy, giành Tiến sĩ không phải chuyện khó. Ta còn định chờ yết bảng sẽ tiến cử ông ấy vào Hàn Lâm viện nữa kìa.”
Thượng Kính Diêu thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Đáng tiếc ông ấy đã mất tích trước ngày thi. Ta từng sai người tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không tìm được. Sau đó, ta còn phái người về quê ông ấy hỏi thăm, lại nghe nói ông ấy vẫn chưa trở lại quê nhà. Hơn nữa, thê tử của ông ấy đã qua đời, nhi tử độc nhất thì mất tích.”
Dương Quý Minh hơi nhíu mày, thầm nghĩ: theo kịch bản thường gặp thì Hồ Hải Dương đã bị hãm hại vì đố kỵ tài năng hoặc tự bám vào cành cao, thay tên đổi họ, vứt thê bỏ tử, xây dựng một gia đình êm ấm khác rồi.
“Quý Minh, nhi tử của Hồ hiền đệ đang ở đâu?”
“Hai năm trước hắn vào kinh tìm phụ thân, sau đó vẫn luôn ở lại kinh thành.”
“Mau đưa ta đi gặp hắn!” Thượng Kính Diêu vội nói.
Dương Quý Minh hơi trầm tư một lát rồi mới gật đầu, nói: “Vâng.”