Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Bên Tây uyển, tứ phu nhân nhìn Dương Thần ngủ xong mới đen mặt đi về nhà chính.
“Con còn nhỏ, làm sai chuyện gì thì cứ từ từ dạy dỗ, sao phải dùng gia pháp đánh con?” Tứ phu nhân căm tức chất vấn Dương Chính Bằng.
Dương Chính Bằng giậm chân: “Ngươi có biết hắn đã nói gì không? Tên nghịch tử này đã bị ngươi chiều đến mức chẳng coi trời đất ra gì nữa.”
“Chẳng phải chỉ nói tức phụ của Quý Minh có một câu sao? Làm gì mà ầm ĩ thế?”
“Tức phụ của Quý Minh là ai? Y là nhi tử của Lại bộ Thượng thư Thượng Kính Trình! Ta muốn về kinh làm quan, nhưng lệnh bổ nhiệm còn chưa có, nếu triều đình cho ta vào danh sách dự khuyết, thử hỏi năm nào ta mới được bổ nhiệm đây!”
Tứ phu nhân sửng sốt không thôi: “Chẳng phải trước khi hồi kinh đã nói có thể sẽ được bổ nhiệm làm Hữu thiêm Đô Ngự sử à?”
“Có thể hay không đều nhờ một câu của Thượng Kính Trình.”
Tứ phu nhân ngẩn ra, ngồi phịch xuống tháp. Giờ bà mới hiểu ra: “Ta đã bảo mà, chẳng trách tự nhiên ngươi lại đánh Thần Nhi ác thế.”
“Nếu ta không được làm quan, chi thứ tư chỉ có thể sống dựa vào chi thứ nhất, ngày lành của mấy huynh đệ bên nhà mẹ đẻ ngươi cũng chấm dứt từ đây.”
Tứ phu nhân âm thầm cân nhắc, nói: “Ngày mai ta sẽ mang lễ vật tới ta lỗi với bọn Quý Minh.”
“Tốt nhất là ngươi dắt tên nghịch tử kia theo!”
“Nghịch tử cái gì mà nghịch tử, gọi khó nghe như vậy, hắn chẳng phải là con của ngươi à? Ngươi không nuông chiều hắn sao?”
“Được rồi, ta không tranh cãi với ngươi nữa.” Dương Chính Bằng phất tay áo rời đi.
Tứ phu nhân nhặt cái gối ném tới: “Ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ đó thôi.”
Sáng sớm hôm sau, Thượng Gia Ngôn đổi thuốc cho Dương Quý Minh xong mới giúp hắn thay quần áo.
Phúc Toàn bưng nước ấm vào, Hòe An và Tử Ngọc, Tử Lan cùng vào trong nhà hầu hạ.
Đồ ăn sáng được bưng lên, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngồi xuống dùng bữa. Phương di nương cũng chạy tới như đã canh giờ.
Dương Quý Minh nói: “Ăn mau đi, ta còn phải tới nha môn nữa.”
Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày: “Hôm nay đừng đến nha môn, chờ vết thương trên lưng ngươi lành lại đã. Vết bầm trên mắt vẫn chưa tan kìa.”
“Không đi không được, tối qua các huynh đệ trong nha môn đều đánh lộn vì ta, ai cũng động tay động chân cả.”
Thượng Gia Ngôn buông đũa, thản nhiên nói: “Không thấy mùi vị gì cả, ta không ăn.”
Dương Quý Minh vội kéo y: “Bữa sáng không thể bỏ, ăn thêm một chút đi.”
“Không đói.” Thượng Gia Ngôn quay sang chỗ khác.
Dương Quý Minh do dự trong chốc lát, cuối cùng đành gọi Phúc Toàn tới, nói với hắn: “Ngươi đến nha môn một chuyến, cứ bảo với Trương Bộ khoái là đêm qua ta phải chịu gia pháp, không xuống giường được.”
Phúc Toàn đáp lời, vội vàng chạy tới nha môn.
Dương Quý Minh nhét đũa vào tay Thượng Gia Ngôn, dịu dàng dỗ: “Được rồi, đừng giận nữa, ăn sáng đi.”
Thượng Gia Ngôn lườm hắn: “Dù là nguyên nhân gì, một đám sai nha kéo bè đánh nhau đều không tốt. Việc này bắt nguồn từ ngươi, nếu hôm nay tới nha môn, ngươi chắc chắn sẽ bị Hứa đại nhân trách phạt.”
“Chờ vết thương khỏi rồi đi, cần phạt thì vẫn phải phạt thôi.” Dương Quý Minh vừa nói vừa ăn. Hắn không có thói quen khi ăn không nói, trước kia vẫn thường vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm với bạn bè.
“Hứa đại nhân biết ngươi bị phạt ở nhà sẽ không phạt ngươi thêm nữa.” Dứt lời, Thượng Gia Ngôn cũng bắt đầu động đũa.
“Vậy là tốt rồi, ta còn sợ Hứa đại nhân cũng đánh ta.”
“Hắn chỉ trừ lương của ngươi thôi.”
“Hay là cứ đánh ta đi.”
“Tiền đồ.”
Phương di nương buông đũa, vừa cười hì hì vừa vỗ tay, ngốc nghếch nói: “Ăn no, ăn no.”
Dương Quý Minh cười với Thượng Gia Ngôn: “Nghe không, Phương di nương bảo ngươi ăn no đi kìa.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ: “Ăn no mới có sức đánh ngươi.”
Phương di nương cười hì hì, vỗ tay nói: “Được, được.”
Thượng Gia Ngôn bật cười: “Di nương cũng đồng ý đấy.”
Dương Quý Minh cúi đầu: “Bà ấy có biết chúng ta đang nói gì đâu? Cảnh Thước, chỉ cần ngươi đừng giận thì ngươi muốn đánh ta mắng ta thế nào cũng được.”
“Được rồi, mau ăn đi.” Ánh mắt Thượng Gia Ngôn tràn ngập ý cười.
Dương Quý Minh cúi đầu, tiếp tục ăn sáng.
Phương di nương cũng cười, điên điên khùng khùng chạy ra sân.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn vừa ăn sáng xong, Đỗ di nương đã tới. Bà đau lòng nhìn Dương Quý Minh, vội vàng hỏi: “Sao rồi, bị thương có nghiêm trọng lắm không?”
Dương Quý Minh cười, đáp: “Di nương đừng lo, con bị thương ngoài da thôi.”
Thượng Gia Ngôn đỡ Đỗ di nương ngồi xuống tháp: “Sáng nay con đổi thuốc cho hắn, thấy vết thương đã bắt đầu đóng vảy rồi, không nặng lắm đâu.”
Đỗ di nương dùng khăn tay lau nước mắt: “Đêm qua mọi chuyện xảy ra quá muộn, ta không tiện qua đây. Sáng nay căn giờ ngươi ăn sáng xong ta mới tới.”
Tối qua, sau khi nghe tin từ viện chính, bà lo đến thức trắng đêm. Nếu không có Bạch Bình khuyên nhủ, bà đã xông tới viện chính ngay lập tức rồi.
“Khiến di nương lo lắng là lỗi của con.”
Đỗ di nương nhìn con trai, vừa đau lòng lại vừa mừng rỡ trước sự hiểu chuyện của đối phương.
“Hai người các con đều phải chịu ấm ức rồi.” Con trai, con dâu chịu thiệt, thù này, bà đã ghi lại rồi.
Dương Quý Minh thản nhiên cười, nói: “Di nương đừng để trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Di nương nhìn con đi, vô cùng khỏe mạnh.” Dứt lời, hắn liền nhảy hai cái trước mặt bà.
Đỗ di nương vội la lên: “Đang bị thương đấy, con đừng lộn xộn.”
Dương Quý Minh cười: “Cho nên di nương đừng lo lắng.”
Đỗ di nương bật cười: “Thấy con mạnh khỏe như thế, ta cũng yên tâm rồi.” Dứt lời, bà lại hỏi: “Đã mời đại phu chưa?”
Dương Quý Minh sửng sốt, chỉ là vết thương ngoài da thôi, hoàn toàn không cần đi khám.
Nhưng Thượng Gia Ngôn lại bảo: “Con đã cho người đi mời đại phu rồi, chắc cũng sắp đến nơi. Đêm qua, khi bôi thuốc cho hắn, con thấy không có vấn đề gì lớn nên cũng không vội đi tìm đại phu.”
Đỗ di nương nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Không lâu sau, đại phu tới. Ông kiểm tra vết thương trên lưng Dương Quý Minh, đắp thuốc một lần nữa rồi căn dặn: “Ăn nhẹ, nghỉ ngơi nhiều.”
Tiễn đại phu xong, Đỗ di nương bắt đầu đứng ngồi không yên. Theo lý mà nói, là di nương, bà nên sớm rời khỏi chỗ này. Nhưng bà không nỡ.
Thượng Gia Ngôn mỉm cười: “Di nương, con có vài chuyện muốn nhờ di nương chỉ bảo, có thể mời ngài ở lại thêm một lúc không?”
Đỗ di nương lập tức cười thật tươi, càng nhìn con dâu càng ưng ý: “À, được.”
Thượng Gia Ngôn và Đỗ di nương ngồi nói chuyện, Dương Quý Minh im lặng ở bên, thỉnh thoảng góp một, hai câu.
Đột nhiên trong viện có tiếng người hô hoán. Phương di nương kéo tóc tứ phu nhân, hét lên: “Ăn trộm! Ăn trộm!”
“Mau buông ra, cái bà điên này!” Tứ phu nhân đau đến nhe răng trợn mắt.
Nha hoàn và ma ma bên cạnh tứ phu nhân vội vàng kéo Phương di nương ra. Dương Quý Minh cùng Thượng Gia Ngôn nhanh chóng ra ngoài xem thử. Đám người Cố ma ma cũng chạy ra sân.
Tử Ngọc, Tử Lan kéo Phương di nương sang bên. Phương di nương cười ngây ngô, nhìn qua có vẻ là một bà điên đúng chuẩn.
Thượng Gia Ngôn đi đến bên cạnh tứ phu nhân, quan tâm hỏi: “Tứ thẩm, sao ngài lại đến đây, ngài không bị thương đấy chứ?”
Búi tóc tứ phu nhân bị kéo xù lên, quần áo cũng không chỉnh tề, dáng vẻ khá chật vật. Bà ổn định tinh thần, nói: “Tối qua thằng nhóc nhà ta gây chuyện thị phi, liên luỵ đến hai ngươi, ta đến xin lỗi thay hắn. Đây là lễ vật an ủi, hai ngươi hãy nhận đi.”
Dứt lời, bà cầm hộp quà bọc giấy đỏ trong tay nha hoàn đưa sang cho Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng đẩy ngược trở lại, thản nhiên bảo: “Huynh đệ đùa giỡn mà thôi, chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết.”
Nụ cười trên mặt tứ phu nhân cứng lại trong nháy mắt. Bà tiếp tục nói: “Tuy là vậy, nhưng đường đệ của các ngươi còn nhỏ tuổi, ta phải thay hắn để ý nhiều hơn.”
Thượng Gia Ngôn không tiếp lời này: “Tứ thẩm vào nhà ngồi đi, chúng ta đừng đứng nói chuyện thế này.”
Lúc này, Đỗ di nương cũng đi ra: “Ôi, sao tứ phu nhân lại…” Đỗ di nương không nói hết câu, chỉ nhìn quần áo đầu tóc tứ phu nhân như nhìn một con hề, còn không ngừng tặc lưỡi.
Tứ phu nhân đen mặt, nói: “Ta về sửa sang lại một chút, lát nữa sẽ qua. Nhưng lễ này ta đã mang tới rồi, ngươi cũng đừng từ chối.”
Thượng Gia Ngôn lắc đầu: “Nếu quà này tứ thẩm cho với danh nghĩa trưởng bối ban thưởng cho tiểu bối, đương nhiên chúng ta không thể khước từ. Nhưng nếu là bồi tội thay đường đệ, vậy thì ta không thể nhận được.”
Tứ phu nhân khựng lại, ánh mắt ẩn giấu tức giận, ngoài mặt vẫn tươi cười: “Xem như quà ta cho các ngươi đi.”
“Đa tạ tứ thẩm, tứ thẩm đi thong thả.” Thượng Gia Ngôn tiễn bà ra cổng viện.
Dương Quý Minh giơ ngón cái với Phương di nương: “Làm tốt lắm.”
Thượng Gia Ngôn trở về, vừa vặn trông thấy cảnh tượng này, không khỏi lườm hắn: “Đó là tứ thẩm, là trưởng bối, ngươi phải chú ý một chút.”
“Biết rồi, tức phụ.”
Đỗ di nương bật cười: “Tam thiếu gia vẫn phải có tam thiếu phu nhân trị.”
Thượng Gia Ngôn xấu hổ: “Khiến di nương chê cười rồi, bình thường con không thế này đâu.”
Đỗ di nương bật cười rồi đột nhiên nghiêm mặt nói: “Tam thiếu phu nhân, lúc cổng viện không khóa, trong sân không thể thiếu người canh.”
“Dạ, đa tạ di nương nhắc nhở.”
“Ta cũng nên trở về thôi. Tam thiếu gia bị thương, tam thiếu phu nhân phải chăm sóc tam thiếu gia, hay để ta trông nom Phương di nương một thời gian đi.”
“Vậy thì tốt quá, đa tạ di nương.”
Hai vị di nương đi rồi, Cố ma ma mới tới nhận lỗi với Thượng Gia Ngôn. Bà rất hổ thẹn vì sai lầm hôm nay.
Thượng Gia Ngôn nói với Cố ma ma: “Được rồi, sau này phải chú ý hơn. Lúc nào trong sân cũng phải có một người canh gác.”
Nếu hôm nay không có Phương di nương, rất có khả năng tứ phu nhân sẽ tới tận cửa nghe lén bọn họ nói chuyện.
Dương Quý Minh ngồi một bên nhìn Thượng Gia Ngôn bố trí người làm trong viện, đôi mắt tràn ngập ý cười.
Đợi đám hạ nhân lui ra hết, hắn mới lo lắng nói: “Tứ thẩm là người thù dai, hôm nay bà ta bị Phương di nương làm mất mặt, mai này e là sẽ tìm cách trả thù.”
Dương Quý Minh vẫn nhớ, trong sách, người có thể đấu ngang cơ với nữ chính chỉ có tứ phu nhân La thị mà thôi.
Thượng Gia Ngôn cũng hơi lo lắng nhưng đã nhanh chóng trở lại bình thường. Y nói: “Di nương nhận lời chăm sóc Phương di nương rồi mà, chúng ta phải tin tưởng di nương. Lại nói, nếu tứ thẩm muốn đối phó với ai đó thì chắc chắn người đầu tiên sẽ là chúng ta.”
“Đúng, phải tin tưởng di nương ta.” Dương Quý Minh mỉm cười, nghiêng người hôn Thượng Gia Ngôn: “Thấy quan hệ mẹ chồng con dâu của hai người tốt thế, ta thật sự rất vui.”
“Việc trong phủ ngươi không phải bận tâm. Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt.”
“Tuân lệnh tức phụ.”
“Đừng đùa. Ta nghiêm túc đấy, nếu để đại ca ta thấy dáng vẻ này của ngươi, ngươi cứ chờ bị hắn hành đi.”
Dương Quý Minh bỗng trở nên ủ rũ.
Bên kia, vừa tan triều, Hứa Nhất Hoàn đã đến tìm Dương Chính Nghĩa.
“Dương Hầu gia, xin phép làm phiền một lát.”
Dương Chính Nghĩa hơi sửng sốt, đoán đối phương tới vì chuyện đêm qua nên lập tức cùng đi qua một góc riêng.
“Dương Hầu gia, tối qua hai vị thiếu gia nhà ngài cùng thiếu gia nhà Khương Hầu gia kéo bè đánh nhau trên phố, ngay cả Bộ khoái phủ Thuận Thiên cũng nhúng tay. Nếu việc này bị buộc tội, chỉ sợ ngươi, ta và cả Khương Hầu gia đều không gánh nổi, ít nhất cũng phạm phải tội danh quản giáo không nghiêm.”
“Ý của Hứa đại nhân là…?”
“Giờ đã là cuối tháng Chạp, lễ mừng năm mới cũng sắp tới đến nơi, hay cứ để Dương Quý Minh tạm nghỉ một thời gian đi.”
“Vậy khi nào hắn có thể trở lại nha môn phủ Thuận Thiên?”
“Chờ sang năm lại nói.”
Dương Chính Nghĩa hơi nhíu mày, im lặng một lát mới đáp “được” rồi xin phép cáo từ.
Thượng Kính Trình đi về phía Hứa Nhất Hoàn: “Đa tạ Hứa lão đệ, ngươi đã phải hao tâm tổn trí vì con rể của ta rồi.”
Hứa Nhất Hoàn xua tay, nói: “Hắn là người của phủ Thuận Thiên ta, không cần ngươi cảm tạ.”
Thượng Kính Trình khẽ thở dài: “Hy vọng hắn có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi đồng sinh.”
Kỳ thi đồng sinh được tổ chức vào tháng hai hằng năm là cánh cửa đầu tiên để bước vào con đường khoa cử. Có người còn nhỏ đã thẳng một đường tới thi hội, cũng có người nỗ lực đến râu tóc bạc phơ vẫn chỉ là một đồng sinh.
Từ khi nghe tin Dương Quý Minh chuẩn bị đi thi, Thượng Kính Trình đã không khỏi lo thay cho hắn.
Hứa Nhất Hoàn lại nói: “Ta thấy không có vấn đề gì đâu, ngươi thả trái tim về chỗ cũ đi thôi.”