Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đầu tháng hai, kỳ thi đồng ở phủ Thuận Thiên được tổ chức đúng theo lệ thường.
Thượng Gia Ngôn đưa Dương Quý Minh vào trường thi, căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên. Hòe An đặt một phòng ở trà lâu gần đó, vất vả lắm mới khuyên được y vào chờ.
Sau khi vào trường thi, Dương Quý Minh ngồi trước bàn nhỏ, hít sâu một hơi, đọc đề cẩn thận, trau chuốt suy nghĩ trong đầu, cuối cùng mới nhấc bút viết những cột chữ ngay ngắn trên trang giấy.
Giám khảo đều là quan viên trong nha môn phủ Thuận Thiên, tất nhiên đều quen Dương Quý Minh.
Đề đốc Học chính Trình đại nhân và Nho học Giáo thụ Thi đại nhân lần lượt đi qua người hắn, đều cố tình nán lại lâu hơn một chút, kết quả đều vô thức cong khóe miệng.
Thi đồng bao gồm năm phần, kéo dài từ sáng đến tối.
Mặt trời xuống núi, đèn đuốc trong trường thi bắt đầu sáng lên.
Dương Quý Minh liếc nhìn xung quanh, có người đang ho khan liên tục, có người thì ngủ gật, có người đã gục xuống bàn, còn có người ngã vật ra đất không dậy nổi, phải nhờ thủ vệ khiêng đi. Hắn không khỏi oán thầm, thi cử thời này khó khăn có khi cũng vì tố chất cơ thể quá kém. Thi đồng đã vậy, các cuộc thi sau chỉ sợ càng không dễ dàng.
Hoàn thành bài thi cuối cùng, Dương Quý Minh vặn cổ, nhanh chóng rời khỏi trường thi.
Ngoài cổng trường thi, Hòe An cầm đèn lồng, Thượng Gia Ngôn đứng lặng như hòn vọng phu, trong lòng vô cùng lo lắng.
Vừa mới đi ra, Dương Quý Minh đã trông thấy Thượng Gia Ngôn nhấc chân chạy tới chỗ mình.
“Cảnh Thước, ta thi xong rồi.” Dương Quý Minh ngoác miệng cười, cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Thượng Gia Ngôn thả lỏng tinh thần, cười nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Được.” Dương Quý Minh dắt tay hắn đi ra xe ngựa.
Sau khi lên xe, Thượng Gia Ngôn mới lao vào lòng Dương Quý Minh, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Sao vậy, Cảnh Thước?” Dương Quý Minh vuốt tóc y, đau lòng hỏi: “Có phải chờ ta mệt quá không?!”
Trước khi vào trường thi, Dương Quý Minh đã bảo Thượng Gia Ngôn về phủ nghỉ ngơi, nhưng đối phương nhất quyết đòi sang trà lâu bên cạnh chờ hắn cùng về.
“Không mệt, sao vất vả bằng ngươi được.”
Dương Quý Minh cong khóe miệng, trong lòng vô cùng ấm áp. Hắn nâng cằm người nọ lên, để môi lưỡi hai người quấn quýt với nhau một lúc lâu. Đến khi tách ra, hô hấp của cả hai đã hơi dồn dập.
Thượng Gia Ngôn mềm mại tựa vào ngực Dương Quý Minh, ổn định tinh thần, hỏi: “Thi có được không?”
“Trả lời được hết, gần nửa số câu hỏi đều đã được Hồ tiên sinh giảng giải.”
Lòng Thượng Gia Ngôn kiên định hơn nhiều, y lại nói: “Chờ có kết quả, dù qua hay không qua, chúng ta đều phải cảm ơn Hồ tiên sinh tử tế.”
“Kỳ thi mùa Xuân sắp tới rồi, chờ ông ấy thi xong, chúng ta sẽ mở tiệc cảm ơn.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn ngồi thẳng dậy: “Ngươi quay lưng qua đây.”
Dương Quý Minh lập tức làm theo. Sau đó, Thượng Gia Ngôn vươn tay giúp hắn xoa bóp. Sau khi bóp được hai cái, Dương Quý Minh lập tức giữ tay y, xoay người kéo y ngồi lên đùi mình, đau lòng nói: “Hôm nay ngươi đợi một ngày, cũng lo lắng một ngày, hẳn là đã mệt lắm rồi.”
“Ta xót ngươi, muốn giúp ngươi xoa bóp.” Thượng Gia Ngôn mềm giọng nói.
“Ta cũng xót ngươi. Sắp về đến Hầu phủ rồi, tới nơi chúng ta ăn tạm một chút, tắm rửa xong liền đi ngủ.”
“Ừm.” Thượng Gia Ngôn rúc vào lòng Dương Quý Minh, tâm trạng dần ổn định, vừa nhắm mắt đã nhanh chóng thiếp đi.
Dương Quý Minh cong môi, ôm chặt lấy người trong ngực, để y say ngủ trong lòng mình.
Trước cửa Hầu phủ, quản gia đang chờ bọn họ.
Dương Quý Minh bế Thượng Gia Ngôn xuống xe. Thượng Gia Ngôn lập tức giật mình tỉnh lại.
Quản gia cười, nói: “Hầu gia và đại phu nhân đang chờ tam thiếu gia trong sảnh chính, Đỗ di nương cũng đang ở đó.”
“Thả ta xuống.”
“Được.”
Hai người theo quản gia đi gặp phụ mẫu.
Nhi tử đi thi, phụ mẫu đương nhiên phải ở nhà chờ nhi tử trở về.
Sau khi hành lễ, Dương Quý Minh liền nói: “Con đã khiến phụ thân và mẫu thân bận tâm rồi.”
Đại phu nhân vội tỏ vẻ quan tâm: “Vất vả cả ngày rồi, thi cử thế nào?”
Dương Quý Minh đáp: “Đều trả lời được hết, nhưng cũng không biết có qua không, chờ số phận ạ.”
Đại phu nhân lại nói: “Quý Minh chăm chỉ học tập như thế, không thể không qua, cứ yên tâm chờ tin là được.”
Dương Chính Nghĩa cũng nói: “Gần đây ngươi đã vất vả nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Phu phu hai người xin phép ra về.
Lúc rời đi, Dương Quý Minh mỉm cười, gật đầu với Đỗ di nương một cái. Đỗ di nương nhìn nhi tử trưởng thành mà lòng vô cùng vui vẻ.
Đại phu nhân nói với nha hoàn bên cạnh: “Tới Phúc Hỉ đường bẩm báo một tiếng, nói tam thiếu gia đã thi xong rồi, để lão thái quân không cần lo lắng nữa.”
“Dạ.” Nha hoàn vội tới Phúc Hỉ đường.
Đỗ di nương xin phép trở về Bồ Hà viện. Dương Chính Nghĩa cùng đi với bà. Đại phu nhân nhìn bọn họ sóng bước bên nhau, ánh mắt bỗng dưng sắc lẹm.
Sau khi trở về viện chính, đại phu nhân liền hỏi: “Tình hình của Phương Như thế nào rồi?”
“Vẫn điên điên khùng khùng như cũ, phần lớn thời gian đều bị nhốt trong phòng.”
Đại phu nhân hừ lạnh: “Sao Đỗ Bảo Châu thật lòng chăm sóc Phương Như được, chẳng qua là muốn dùng bà ta để tranh sủng thôi?”
“Phu nhân, chúng ta có cần làm chút gì đó không?”
Đại phu nhân hơi trầm ngâm, thấp giọng nói: “Không vội, chờ yết bảng kỳ thi mùa Xuân rồi tính.”
Hôm sau, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn trở về Thượng phủ.
Thượng Kính Trình gọi riêng Dương Quý Minh vào thư phòng, bảo hắn trả lời lại những câu hỏi đã gặp trong kỳ thi hôm qua.
Dương Quý Minh nói vanh vách những gì đã viết.
Cha vợ con rể ngồi trong thư phòng gần hai canh giờ, đến khi Thượng phu nhân sai người gọi bọn họ ra dùng cơm tối mới thôi.
Bên kia, Thượng phu nhân và Thượng Gia Ngôn cũng đang tâm sự.
Thượng phu nhân biết chuyện Võ Mục Hầu phủ, cũng hỏi thăm một vài câu, sợ con mình bị cuốn vào.
Một lúc sau, bà nhìn xuống bụng Thượng Gia Ngôn: “Con gả sang đó từ tháng tám năm ngoái, giờ đã có bầu chưa?”
“Chưa ạ.”
“Con nói thật với ta, chuyện phòng the thế nào?”
Thượng Gia Ngôn bị hỏi đến đỏ cả mặt, một lúc sau mới nói: “Vẫn ổn.”
Thượng phu nhân thở dài: “Không phải ta muốn thúc giục con đâu, chỉ là lo lắng nhà bên đó nói này nói nọ.”
“Mẫu thân yên tâm, không ai nói gì. Dù có, chỉ cần con và Quý Minh không để ý thì cũng chẳng sao.”
“Nhỡ hai người mẹ chồng của con lấy chuyện con nối dõi để bắt con rể cưới vợ bé thì sao?”
Thượng Gia Ngôn hơi khựng lại, tái mặt trong chớp mắt nhưng lại nhanh chóng nói: “Quý Minh sẽ không đồng ý.”
Thượng phu nhân lại bảo: “Được rồi, tóm lại, việc này con phải để trong lòng.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu.
Rời khỏi Thượng phủ, hai người không vội trở về mà tới chợ Quỷ ở thành Nam chơi một chuyến.
Sau đợt càn quét hàng giả, những mặt hàng kém chất lượng ở đây đã ít đi nhiều, nhờ thế mà việc bán buôn lại càng thêm náo nhiệt.
Thượng Gia Ngôn vui vẻ đi dạo một vòng, chọn trái chọn phải, còn cò kè mặc cả với chủ sạp hàng rong. Sau lần đầu Dương Quý Minh dẫn y tới đây chơi, y liền nhớ mãi trong lòng.
Bất chợt, Thượng Gia Ngôn dừng lại trước một sạp bán mặt nạ, cầm một cái mặt quỷ hung dữ, đeo lên, quay đầu dọa Dương Quý Minh.
Dương Quý Minh sửng sốt, không ngờ tức phụ cũng có lúc trẻ con như thế này. Hắn vội vàng phối hợp, ra vẻ đã bị dọa cho phát hoảng. Tiếc là kỹ năng diễn xuất không đạt, sợ mà lại như đùa, khiến Thượng Gia Ngôn bật cười, chọn một cái mặt quỷ xấu hơn đeo lên mặt hắn.
Cuối cùng, Hòe An nhìn hai cái mặt nạ quỷ trong tay, quyết định chọn thêm hai cái mặt nạ đáng yêu một chút, thanh toán tiền rồi đuổi theo bóng dáng chủ nhân.
Thượng Gia Ngôn lại dừng chân trước một sạp bán sách, chủ sạp là một nam nhân trung niên.
“Hai vị công tử, nhìn các ngươi rất ra dáng người đọc sách, đây đều là sách truyền đời của nhà ta đấy, bên này là bản gốc, bên kia là bản chép tay. Không dối gạt hai vị, nếu không vì gia cảnh sa sút, ta cũng chẳng đem bán chúng đâu.” Ông chủ nói mãi không ngừng.
Thượng Gia Ngôn cầm một bản chép tay lên, mở ra xem thử, lơ đễnh nói: “Vậy ta lấy cuốn này.”
“Được được, bản chép tay cũng rất quý, một lượng bạc một cuốn.”
Thượng Gia Ngôn đưa sách cho Hòe An. Hòe An nhanh chóng trả tiền.
Chủ sạp tươi cười, nói: “Công tử xem thêm đi, toàn là sách hay. Nhất là những bản gốc này, thực sự là ngàn vàng khó kiếm đấy.”
“Đại ca!” Lúc này, một nam nhân trung niên khác chạy xuyên qua đám người, lo lắng nói: “Đây đều là sách của ta, ngươi không được bán.”
“Ngươi ăn của ta mặc của ta, ta bán vài cuốn sách của ngươi thì làm sao?”
“Đại ca, lúc phụ mẫu qua đời, ngươi nói sẽ lo cho ta đọc sách, bù lại nhà cửa ruộng vườn đều thuộc về ngươi. Giờ mới hai năm trôi qua, ngươi đã không giữ lời, còn thừa dịp ta không ở nhà, mang sách của ta đi bán.”
“Đọc sách có ích lợi gì? Cả nhà nuôi ngươi học hành nhiều năm như vậy, ngay cả tú tài ngươi cũng không đỗ, chỉ lãng phí tiền mua giấy bút thôi.”
Hai huynh đệ bắt đầu tranh cãi, mãi đến khi nha dịch tuần phố đi tới mới ngừng.
Dương Quý Minh ở một bên bảo: “Thanh quan khó xử việc nhà.”
Thượng Gia Ngôn nhìn cuốn sách trong tay Hòe An, nói: “Trả sách cho người đệ đệ kia đi, tiền mua sách không cần lấy lại.”
Hòe An nghe lời, đưa đồ đạc trong tay cho Phúc Toàn, cầm sách chạy tới chỗ người đệ đệ. Sau đó, người kia hành lễ từ xa với Thượng Gia Ngôn và Dương Quý Minh.
Hòe An cầm sách chạy về, bẩm báo: “Thiếu phu nhân, người nọ họ Trương, hắn nói quyển sách này đã bán rồi, hắn không có tiền chuộc nên không thể nhận lại.”
“Ta biết rồi, vậy cứ cầm đi.”
Dương Quý Minh tò mò hỏi: “Số sách kia thật sự là bản gốc và bản chép tay sao? Ta thấy không giống lắm.”
Thượng Gia Ngôn nói: “Đều là sách thông thường, chỉ có mấy bản viết tay là hơi đáng giá.”
Dương Quý Minh thở dài: “Thi cử cũng thật khó khăn.”
“Vậy mà ngươi đã bước được bước đầu tiên, rất đáng biểu dương và cổ vũ.” Thượng Gia Ngôn cười cong mắt.
Trong phút chốc, Dương Quý Minh bỗng hơi hoảng hốt, không thể tin nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta tiếp tục đi thi?”
Thượng Gia Ngôn nhìn hắn bằng đôi mắt đầy chờ mong: “Dù sao cũng đã đi được một bước rồi, chờ qua thi đồng, ngươi lại thử thi viện đi.”
Dương Quý Minh nhíu mày: “Cảnh Thước, thi viện ta không nắm chắc chút nào.”
Thượng Gia Ngôn nói: “Ta biết, thi thử thôi.”
Cuối cùng, Dương Quý Minh cũng không muốn làm y thất vọng, đành thở dài một tiếng: “Được.”
Thượng Gia Ngôn tươi cười vô cùng xán lạn: “Hôm nay chơi thoải mái đi, ngày mai lại bắt đầu đọc sách.”
Thấy y vui, Dương Quý Minh cũng rất vui. Thi viện được tổ chức vào tháng năm, cứ từ từ ôn tập vậy. Đành chịu thôi, ai bảo tức phụ hắn đặt nhiều kỳ vọng vào hắn chứ.
Khi bọn họ đi đến nhà lão Bất Lại, cây chổi to treo ngoài cửa như một dấu hiệu đã không còn, thay vào đó là tờ thông báo chuyển nhượng phòng ở.
Dương Quý Minh than nhẹ: “Lão Bất Lại thành thật nhận tội, còn giúp nha môn giám định rất nhiều hàng hóa tịch thu về. Ta nghe Dũng ca nói, Hứa đại nhân giảm nhẹ hình phạt cho ông ấy, còn nhờ Ngô đại nhân bên cai ngục châm chước.”
“Đây là chuyện tốt, ngươi cũng không cần lo lắng nữa, ngày mai chúng ta sẽ tới quán đậu hũ ăn ủng hộ.”
“Ừ.” Dương Quý Minh mỉm cười, điều chỉnh lại cảm xúc.
Hai người tiếp tục dạo quanh chợ Quỷ. Thượng Gia Ngôn vơ vét thêm một đống bảo bối, một phần được bán sang tay, phần còn lại đóng thành gói to gói nhỏ rồi treo lên người Hòe An.
Dương Quý Minh nhìn chủ tớ bọn họ tươi cười rạng rỡ, lại nhìn vẻ hâm mộ hiện rõ trên mặt Phúc Toàn, càng thấy mình không làm được gì cả. Hắn thầm nghĩ: thi đồng đã xong, thi viện cơ bản là không qua được, rốt cục có thể tính toán việc mở xưởng nấu rượu rồi.
Thượng Gia Ngôn nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, ngươi đang nghĩ gì?”
“Đang nghĩ sao ta lại lấy được một tức phụ tốt như thế nhỉ.” Dương Quý Minh mỉm cười, lén hôn lên má y.
“Cẩn thận bị trông thấy.” Thượng Gia Ngôn mắng một câu rồi lại cười khẽ thành tiếng: “Còn nữa, không được ba hoa, không được nói cho có lệ với ta.”
“Qua loa với ai chứ tuyệt đối không qua loa với người đâu.”
Thượng Gia Ngôn hừ hừ: “Lần này tạm tin ngươi.”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của người kia, Dương Quý Minh không khỏi bật cười, sau đó nói: “Cảnh Thước, chúng ta ăn tối bên ngoài rồi hãy về phủ nhé.”
“Tới phố ẩm thực ngươi dẫn ta tới lần trước đi.”
“Được.”