Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sau khi dùng bữa, ba người nhà họ Dương cùng đến hiệu cầm đồ Bảo Tuấn.
Ông chủ Lỗ nhìn thấy Dương Quý Minh, vội tươi cười đi ra tiếp đón.
“Dương tam thiếu gia, thiếu phu nhân, tới để… mua gì à?” Ông chủ Lỗ cân nhắc lựa lời.
Dương Quý Minh vô cùng hào phóng: “Ông chủ Lỗ, đưa chúng ta vào trong xem thử, lấy hết bảo bối của ngươi ra để phu nhân và muội muội ta chọn lựa đi.”
“Được được, mời ba vị theo ta vào bên trong.” Ông chủ Lỗ biết Dương Quý Minh không có nhiều tiền, nhưng cũng biết trong Hầu phủ chỉ có hắn thiếu tiền mà thôi.
Sau khi sai người pha trà bưng nước, ông chủ Lỗ liền mang một ít trang sức ngọc ngà ra: “Đây đều là hàng tốt, thiếu phu nhân và tiểu thư nhìn thử xem có cái nào vừa mắt hay không.”
Thượng Gia Ngôn cười với Dương Uyển Dung: “Tứ muội xem đi, thích cái gì tam tẩu sẽ mua tặng muội.”
Dương Uyển Dung vội nói: “Như vậy sao được, sao có thể để tam tẩu tốn kém vì ta.”
Thượng Gia Ngôn cười, nói: “Có sao đâu, coi như ta góp của hồi môn cho tứ muội trước.”
“Tam tẩu lại trêu ta rồi.” Dương Uyển Dung thẹn thùng cười.
Thượng Gia Ngôn chọn một chiếc trâm hoa, đưa cho Dương Uyển Dung: “Cái này hợp với tứ muội, tứ muội nhìn thử xem có thích không.”
“Cảm ơn tam tẩu.”
Dương Quý Minh uống một ngụm trà, trò chuyện bâng quơ với ông chủ Lỗ: “Vừa rồi, khi đang ngồi ăn cơm trên Nghiễm Lai lâu, chúng ta trông thấy thế tử Mậu Quốc Công phủ vào đây, hắn tới làm gì thế?”
Ông chủ Lỗ sửng sốt: “À, chuyện này…” Ông nhìn Thượng Gia Ngôn và Dương Uyển Dung đang chọn trang sức, lộ vẻ khó xử.
Dương Quý Minh nói: “Nói chuyện phiếm thôi, ngươi nhìn bọn họ làm gì, đều là người một nhà, tức phụ ta, muội muội ta cả.”
“Ta không có ý này.” Ông chủ Lỗ rất muốn chửi thề, làm gì có ai dắt tức phụ và muội muội đến tìm hiểu tin tức của người khác chứ?
“Nói thật, lúc ở trên lầu ta thấy Tô thế tử có vẻ rất kích động, ngươi nói ta nghe, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”
Ông chủ Lỗ cạn lời, Dương Quý Minh đang giả ngu đấy hả?
Lúc này, Thượng Gia Ngôn cầm một chiếc nhẫn đeo ngón cái bằng ngọc lên quan sát rồi đột nhiên nói: “Ông chủ Lỗ, hình như cái nhẫn này là giả.”
“Cái gì?” Ông chủ Lỗ vội cầm lấy chiếc nhẫn ngọc trên tay Thượng Gia Ngôn, nhìn đi nhìn lại: “Thiếu phu nhân, sao ngài lại nói nó là giả?”
“Ông chủ Lỗ, ngươi nhìn kỹ chỗ màu xanh nhạt này đi, có thấy gì khác thường không?”
Ông chủ Lỗ nhìn thật kỹ, càng nhìn mặt càng tái mét: “Xin hỏi thiếu phu nhân, ngài có bao nhiêu phần chắc chắn?”
“Không dối gạt ông chủ Lỗ, Quý Minh từng đưa ta tới chợ Quỷ ở thành Nam. Ở đó, ta được một lão nhân chuyên làm hàng giả chỉ điểm vài câu nên cũng không quá chắc chắn. Nhưng ông chủ Lỗ là người trong nghề, nhất định không có gì qua được con mắt tinh tường của ngươi.”
“Con mắt tinh tường gì chứ? Ta bị mù rồi! Hàng của quan lớn hoặc thân thích nhà quan mang tới, ta thường không xem cẩn thận.” Ông chủ Lỗ rất đau lòng.
Dương Quý Minh cố ý vui sướng khi người gặp họa: “Ông chủ Lỗ, ngươi mà cũng nhìn nhầm người hả?”
“Ôi ôi…” Ông chủ Lỗ rất giận: “Đây là đồ Tô thế tử cầm cố, tất cả đều là của hắn! Hắn mang đến quá nhiều, ta lại không kiểm tra cẩn thận, không ngờ lại vàng thau lẫn lộn.”
Dương Uyển Dung lẳng lặng thả trâm hoa trong tay vào khay, mím chặt môi. Thượng Gia Ngôn lặng lẽ quan sát biểu cảm của nàng. Dương Quý Minh “ồ” một tiếng, cười nói: “Hắn đường đường là thế tử Quốc Công phủ, sao lại mang đồ đi cầm cố thế?”
Ông chủ Lỗ đang nổi nóng, buột miệng nói: “Ngươi cũng tới chỗ ta cầm đồ đấy thôi?”
Dương Quý Minh ho mạnh một tiếng, lộ vẻ không vui.
Ông chủ Lỗ tỉnh táo lại, vội tươi cười, bảo: “Dương tam thiếu gia, ta không có ý này, ta lo lắng quá nên lỡ lời, miệng thối.”
Dương Quý Minh nói: “Ngươi cũng chỉ dám không trên không dưới với ta thôi, đổi thành người khác thử xem? Hắn còn không hành chết ngươi à?”
“Dương tam thiếu gia đại nhân đại lượng, không so đo với kẻ tiểu nhân.”
“Được rồi, chúng ta đi đây. Hàng của ngươi ngày càng không tin được.”
Dương Quý Minh đứng dậy rời đi, Thượng Gia Ngôn và Dương Uyển Dung cũng lập tức đi theo.
Lần này ông chủ Lỗ không vội cất đồ mà tự tiễn chân bọn họ: “Dương tam thiếu gia, ngài phải giữ bí mật cho ta đấy, nếu mất đi danh tiếng, về sau ta sẽ rất khó làm ăn.”
“Ông chủ Lỗ, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi phải mở to mắt vào đấy nhé.”
“Ta đã có bài học rồi. Lần này, coi như ta nợ Dương tam thiếu gia và thiếu phu nhân một ân tình, sau này ngài muốn nghe chuyện gì, cứ nói với ta một tiếng là được.”
“Ông chủ Lỗ, ta sẽ nhớ kỹ lời này của ngươi.”
Sau khi lên xe ngựa, Thượng Gia Ngôn dùng mắt ra hiệu cho Dương Quý Minh. Dương Quý Minh nhìn Dương Uyển Dung đang tái mặt, quan tâm hỏi: “Tứ muội, ngươi sao vậy?”
Dương Uyển Dung khẽ lắc đầu: “Ta không sao, chỉ hơi mệt một chút.”
Thượng Gia Ngôn cầm một cái gối mềm đặt ngay sau lưng Dương Uyển Dung, nói: “Trách ta, cứ một hai đòi ngươi đi cùng. Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, xe ngựa sẽ tới Hầu phủ nhanh thôi.”
“Không phải tại tam tẩu, chiều nay ta chơi vô cùng vui vẻ.”
Thượng Gia Ngôn khẽ cười, ôn hòa nói: “Được rồi, đừng nói nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Dương Uyển Dung đáp, nhắm mắt lại, dường như thật sự rất mỏi mệt.
Dương Quý Minh ôm một bụng hoài nghi, đến khi trở về Trầm Hương viện, rửa mặt lên giường, hắn mới nói ra thắc mắc.
Thượng Gia Ngôn nói cho hắn biết: “Ta nhận được tin, mẫu thân muốn gả tứ muội cho thế tử Mậu Quốc Công phủ làm tiểu thiếp. Ta quen thế tử của Mậu Quốc Công từ bé, biết Mậu Quốc Công phủ còn phức tạp hơn cả Hầu phủ của chúng ta. Hơn nữa, Tô thế tử vô cùng yếu đuối, trong khi thế tử phu nhân lại cực kỳ lợi hại, tứ muội gả sang làm thiếp, chỉ sợ cuộc sống mai sau sẽ không tốt đẹp.”
“Cho nên hôm nay ngươi cố ý gặp tứ muội ở vườn sau, còn đưa nàng đến Nghiễm Lai lâu ăn cơm.”
“Đúng vậy, sự tình coi như thuận lợi. Lúc ở Nghiễm Lai lâu, dù không thấy Tô thế tử vào hiệu cầm đồ, ta cũng sẽ dắt Tứ muội qua đó một phen.”
Dương Quý Minh do dự, muốn hỏi y sao chuyện của mình chưa xong đã có tâm trạng để ý việc của người khác?
Thượng Gia Ngôn như đoán được suy nghĩ trong đầu hắn, nói: “Hai ngày nay động tĩnh của chúng ta quá lớn, không khỏi có người chú ý tới chuyện chúng ta thường đi tìm đại phu. Ta chỉ muốn mượn việc của tứ muội để đánh lạc hướng, tiện thể giúp nàng thấy rõ tình hình trong phủ Mậu Quốc Công.”
“Thì ra là như vậy.”
Thượng Gia Ngôn khẽ thở dài, nói: “Nhưng chuyện hôn nhân của tứ muội vẫn phải do mẫu thân định đoạt.”
Dương Quý Minh lơ đễnh nói: “Yên tâm, chắc tứ muội sẽ không làm thiếp của Tô Ích Thiều đâu.” Hắn còn nhớ, Dương Uyển Dung trong sách gả cho một tiến sĩ, cuối cùng theo phu quân về nơi nhậm chức.
“Sao ngươi lại nói thế?”
“Dù sao tứ muội cũng lớn lên bên cạnh mẫu thân, nếu mẫu thân biết tình hình trong phủ Mậu Quốc Công, sao còn nỡ gả tứ muội sang làm thiếp?”
Thượng Gia Ngôn do dự vài giây, hỏi: “Vậy còn ngươi, ngươi cũng lớn lên bên cạnh mẫu thân cơ mà?”
“Ta?” Dương Quý Minh lục lại ký ức: “Ta không phải, từ nhỏ ta đã rất bướng bỉnh, chẳng gần gũi với ai.”
Thượng Gia Ngôn đã hiểu. Sau một lúc trầm ngâm, y lại hỏi: “Bên cạnh ngươi trước giờ vẫn chỉ có một mình Phúc Toàn thôi sao, từ nhỏ đã như vậy rồi à?”
“Trước kia còn có một gã sai vặt tên Phúc Yên nữa. Từ nhỏ đến lớn, đều là Phúc Yên ở cạnh ta, chơi với ta. Phúc Toàn chỉ phụ trách những vấn đề như ăn uống sinh hoạt hàng ngày.”
“Thế Phúc Yên đâu?”
“Vào năm ta mười lăm tuổi, có một ngày Phúc Yên đột nhiên biến mất, tìm khắp nơi cũng không thấy.”
“Sao ngươi không nói với ta?” Thượng Gia Ngôn mơ hồ đoán ra gì đó.
“Chuyện cỏn con này, nói ra làm gì.” Dương Quý Minh cẩn thận cân nhắc: “Có phải ngươi muốn nói Phúc Yên đã bị hãm hại? Ta cũng từng hoài nghi như vậy, nhưng hắn chỉ là một gã sai vặt, ai hại hắn chứ? Trực tiếp hại ta, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Thượng Gia Ngôn lườm hắn, tức giận nói: “Sao Phúc Toàn không dắt ngươi đi chơi?”
“Phúc Toàn chất phác, Phúc Yên linh hoạt.”
“Tuy Phúc Toàn hơi chất phác, nhưng lại trung hậu thật thà, hơn nữa ta thấy chủ tớ các ngươi bây giờ rất ăn ý đấy.”
“Đều do thời gian bồi dưỡng cả. Cảnh Thước, ngươi ghen à?” Dương Quý Minh cười ngây ngô, xoay người đè y xuống.
Thượng Gia Ngôn ra sức đẩy hắn. Dương Quý Minh không phòng bị, thật sự bị đẩy ra.
“Đang nói chuyện mà, không muốn.” Thượng Gia Ngôn tức giận: “Tự ngươi động não đi, vì sao Phúc Yên dắt ngươi đi chơi từ nhỏ lại đột nhiên mất tích.”
Dương Quý Minh đành phải nghiêm túc suy nghĩ, nếu như nhìn theo hướng âm mưu thì… “Phúc Yên cố tình dạy hư ta?”
“Cũng không ngu lắm.”
“Sao hắn lại làm như vậy? Là mẫu thân? Mẹ cả muốn nuôi hư con vợ lẽ?”
“Còn chờ kiểm tra xác thực.”
Dương Quý Minh thò tay ra khỏi ổ chăn, vỗ nhẹ lên trán mình, ngơ ngẩn nhìn lên đỉnh giường: “Phúc Yên đột nhiên biến mất, là vì xong việc rút êm, hay vì bị giết người diệt khẩu?”
“Nhìn ngươi bây giờ đi, ngươi thấy hắn đã xong việc à?”
“Lúc đó hắn nghĩ đã xong, không ngờ lại có ngày ta thay đổi.”
“Nếu vậy, sao hắn phải rút lui? Hắn hoàn toàn có thể ở lại bên cạnh ngươi, chờ ngươi rơi vào vực sâu không đáy mới thôi.”
Sắc mặt Dương Quý Minh lúc xanh lúc trắng. Hắn nhớ ra một đoạn hồi ức không mấy đặc biệt của nguyên chủ: sau khi Phúc Yên mất tích, đại phu nhân từng sắp xếp cho nguyên chủ một gã sai vặt nữa, nhưng đã bị nguyên chủ từ chối. Vì thế, hắn không thể không suy nghĩ cẩn thận: “Vì sao Phúc Yên lại mất tích?”
“Có những khả năng nào?” Thượng Gia Ngôn muốn hắn tự động não.
“Khả năng thứ nhất là gặp chuyện ngoài ý muốn nhưng không ai biết. Khả năng thứ hai là chạy trốn cùng người khác giống Thiết Bì. Khả năng thứ ba có thể là…” Dương Quý Minh không nói tiếp.
Thượng Gia Ngôn khẽ hừ một tiếng, quay người đi, thầm mắng: mình vất vả suy nghĩ là vì ai? Còn không phải vì hắn ư? Nhưng hắn thì hay lắm, che che giấu giấu, ấp a ấp úng.
Dương Quý Minh ôm lấy Thượng Gia Ngôn từ phía sau, rầu rĩ nói: “Cảnh Thước, ta không dám nghĩ tiếp. Phúc Yên hại ta, người lặng lẽ loại bỏ hắn vì ta, ngoài di nương thì không còn ai khác.”
“Di nương là mẹ đẻ của ngươi.” Lời này cho thấy y cũng hoài nghi Đỗ di nương phát hiện ý đồ của đại phu nhân, nên mới âm thầm xử lý Phúc Yên.
Nhưng điều Dương Quý Minh không nghĩ ra chính là: “Trong trí nhớ của ta, di nương chỉ biết kiếm tiền, chưa bao giờ để ý đến chuyện của ta. Lại nói, di nương không thể có bản lĩnh như vậy được, sao bà có thể làm cho Phúc Yên biến mất chứ?”
“Đồ ngốc.” Thượng Gia Ngôn khẽ thở dài: “Ngủ đi.”
Dương Quý Minh cọ cằm vào đỉnh đầu y: “Ta biết di nương có tiền, mà tiền có thể sai khiến ma quỷ.”
Thượng Gia Ngôn thở dài: “Ta chỉ muốn nói rõ với ngươi về mẫu thân và di nương, chứ không phải muốn châm ngòi ly gián quan hệ mẫu tử của các người.”
“Ta biết, ngươi là người duy nhất toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ta.”
“Di nương cũng chỉ muốn tốt cho ngươi.”
Dương Quý Minh im lặng. Hắn có thể cảm nhận được Đỗ di nương rất tốt với mình, nhưng hắn cũng phát hiện, dường như mình hoàn toàn không hiểu tâm tư của bà.
Thượng Gia Ngôn thấy hắn im lặng thật lâu, xoay người đối mặt với hắn, xoa đầu hắn, nói: “Đừng có đoán mò, biết di nương tốt với ngươi là được.”