Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bằng Thành. Xưởng đồ chơi Phi Đằng.
Lưu Đại Đệ chạy trước chạy sau, cúi đầu khom lưng bưng trà đưa nước cho Liêu Phong.
Liêu Phong nhấp một ngụm: “Cậu hiểu rõ khẩu vị của tôi rồi đấy.”
“Việc nên làm ạ. Anh Liêu không tố giác em, còn giữ em lại bên người, cho em miếng cơm, là ân nhân lớn của em, đương nhiên em phải tận tâm tận lực, hầu hạ tốt anh Liêu rồi.” Lưu Đại Đệ nịnh nọt, dùng toàn từ ngữ lấy lòng.
Liêu Phong khẽ a một tiếng: “Cậu không hận tôi à?”
Lưu Lại Đệ lập tức căng thẳng: “Anh Liêu nói đùa rồi, em cảm kích anh còn không kịp, sao lại hận anh?”
“Thật sự không hận tôi? Tiểu Liên chính là người tôi gọi tới.”
Tiểu Liên chính là cô gái dùng sắc dụ anh ta, thiết kế lừa anh ta vào tròng. Trước đây anh ta thích Tiểu Liên bao nhiêu, bây giờ lại hận cô ta bấy nhiêu. Nhưng Liêu Phong túm được nhược điểm của anh ta trong tay, anh ta nào dám nói nửa chữ không! Cho dù tức giận hơn nữa cũng phải nhịn. anh ta không thể trêu vào đám người này.
“Anh Liêu, chuyện đó là do em bị ma quỷ ám ảnh, nhìn thấy Tiểu Liên xinh đẹp liền nảy sinh ý đồ xấu, sao có thể trách anh. Đều là lỗi của em. Anh Liêu, em không làm thỏa đáng chuyện đã hứa với anh, là em vô dụng. Vốn dĩ em với chị gái đã bàn bạc tốt rồi, ngày nào chị gái em cũng để ý sát sao chuyện Lý Thủ Nghĩa bán xưởng, rõ ràng là đối phương không có tiền, vậy mà đột nhiên lại…”
Liêu Phong xua tay: “Tôi không muốn nhắc lại việc này.”
“Vâng vâng vâng, không nhắc lại, không nhắc lại! Là em lắm miệng!”
Cộc cộc cộc
Có người gõ cửa, bước vào chính là Hà Quân, em vợ của Liêu Phong.
Liêu Phong liếc mắt nhìn Lưu Đại Đệ một cái, Lưu Đại Đệ lập tức hiểu ý lui ra ngoài, còn vô cùng tri kỷ đóng cửa lại cho hai người.
Hà Quân rất không vui: “Anh rể, loại người này… Anh còn giữ cậu ta lại làm gì? Đã có chứng cứ, đưa thẳng tới đồn công an là được.”
“Cậu có bị ngốc hay không? Số ảnh giường chiếu chúng ta chụp đối phương, chỉ dùng để hù dọa cậu ta mà thôi. Nếu thật sự đưa tới đồn công an, công an có điều tra hay không? Đây chỉ là kế sách, là kế sách của chúng ta! Cậu dám đảm bảo bị công an điều tra, Tiểu Liên sẽ không khai thật không? Cậu dám đảm bảo công an sẽ không tra ra được chúng ta không?” Liêu Phong vỗ mạnh vào đầu em vợ, tức giận đến mức hận không thể bổ đầu cậu ta ra xem, có phải bên trong chứa toàn rơm rạ hay không.
Hà Quân xoa đầu, vô cùng ấm ức.
Liêu Phong thở dài: “Chẳng qua là thằng nhát chết, cậu cứ ngứa mắt với nó làm gì? Giữ lại biết đâu sau này có chỗ dùng đến cũng nên. Cho dù không dùng đến, giữ lại làm chân sai vặt cũng được. Đã điều tra xong về xưởng đồ chơi Nam Lân chưa? Người nào tiếp nhận nó?”
Hà Quân vội vàng đưa tư liệu điều tra được qua: “Đã điều tra xong hết rồi, không phải người bản địa, là người tỉnh Lâm Xuyên. Có điều người này cũng có chút bản lĩnh.”
Liêu Phong nhận lấy tư liệu mở ra nhìn, vừa xem đã tức giận đến mức vỗ mạnh lên bàn.
“Thảo nào tôi thấy cái tên này nghe quen tai như vậy, hóa ra trước kia chuyện xưởng giày Huy Hoàng cũng do cậu ta làm.”
Trước đây, Liêu Phong cho người dùng tên giả Giả Nham Sơn tới lừa Trần Tuấn Huy làm ăn buôn bán, thanh toán hai vạn tiền đặt cọc, đặt làm số hàng mười lăm vạn. Vì hại Trần Tuấn Huy, muốn ông ta không thể không bán xưởng, bản thân có thể dùng giá cấp thâu tóm lại.
Kết quả đối phương gặp được cao nhân chỉ đưởng, chẳng những có thể thoát khỏi nguy cơ, còn xoay chuyển càn khôn, nhờ lô hàng ấy tạo được tiếng vang câu kéo được mấy ông chủ lớn ở Bằng Thành đầu tư, từ đó một bước lên trời.
Trước đây, xưởng giày của ông ta còn có thể cạnh tranh được với Trần Tuấn Huy, nhưng sau chuyện này, lại hoàn toàn không thể so được. Đặc biệt là Trần Tuấn Huy đã đoán ra là do ông ta làm, chỉ ngại không có chứng cứ, không cách nào dùng pháp luật trừng trị ông ta, nhưng hành động ngầm lại không thiếu chút nào. Sau vài vòng trả đũa liên tiếp, rất nhiều đơn đặt hàng bị đối phương cướp đi, cuối cùng xưởng giày của ông ta bị chèn ép không thể tiếp tục sản xuất, chỉ có thể bán qua tay, người mua lại còn là Trần Tuấn Huy.
Vốn dĩ ông ta muốn thâu tóm nhà máy của đối phương, kết quả lại tương phản, có tức cười hay không?
Không còn xưởng giày, ông ta chỉ có thể nghĩ đường ra khác. Sau khi tìm kiếm hồi lâu, ông ta lại theo dõi xưởng đồ chơi của Lý Thủ Nghĩa. Xưởng đồ chơi này không lớn, ông chủ cũng không phải người có quyền thế, nhưng cũng không tính là nhỏ, hiếm có chính là buôn bán ổn định, tương lai khả quan, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo. Mua được tới tay chỉ cần đi theo con đường cũ là được, dễ dàng hơn nhiều so với tự mình mở xưởng bắt đầu từ con số không.
Vì thế, ông ta lại chơi lại trò cũ, lại lần nữa tính kế. Đầu tiên dùng mỹ nhân kế nắm được nhược điểm của Lưu Đại Đệ, để Lưu Đại Để tìm cơ hội giới thiệu người mình đã chuẩn bị trước cho con trai của Lý Thủ Nghĩa. Bạn bè dấn đường, Lưu Đại Đệ cổ vũ, thành công dẫn con trai Lý Thủ Nghĩa rơi vào bẫy, Lý Thủ Nghĩa đành phải bán xưởng.
Đến bước này, tất cả đều rất thuận lợi. Nhưng số tiền trong tay ông ta không đủ, không lấy ra được mười hai vạn Lý Thủ Nghĩa yêu cầu, cũng không muốn đưa nhiều tiền như vậy. Vốn dĩ ông ta định kéo dài thời gian, kết quả lại bị người ta nẫng tay trên.
Người nẫng tay trên này còn trùng hợp, chính là vị cao nhân trước kia chỉ điểm giúp Trần Tuấn Huy! Kết quả tất cả cố gắng của ông ta đều biến thành may áo cưới cho người khác.
Có phải Cố Nam Sóc kia chính là sát tinh trong sinh mệnh ông ta không nhỉ? Hai người còn chưa từng gặp mặt lần nào, xưa nay không quen biết, sao đối phương luôn giằng co với ông ta thế nhỉ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");