Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tròng mắt ông chủ Vương xoay chuyển. nếu thị trường lớn, một mình Nam Lân ăn không hết, bọn họ vẫn phỏng chế như cũ không phải được rồi sao? Cũng chỉ bán muộn hơn so với Nam Lân một khoảng thời gian mà thôi. Nếu mọi người nhất trí về giá cả rồi, cho dù không kiếm được nhiều bằng Nam Lân, bọn họ vẫn có lợi, cần gì mỗi năm phải đưa cho Nam Lân một vạn? Nhiều tiền quá không biết tiêu ở đâu sao?”
Dường như Cố Nam Sóc đã đoán trước được sẽ có người nghĩ như vậy, hắn cười nói: “Mỗi món đồ chơi Nam Lân sản xuất đều do tôi tự mình thiết kế, phí không ít tâm sức, thời gian và tinh lực của tôi. Tôi đồng ý giao chúng nó ra, mọi người cũng phải trả tôi chút tiền vất vả chứ, có đúng không? Chắc là mọi người không muốn lặp lại chuyện lần trước thêm một lần đâu nhỉ?”
Ngón tay hắn chỉ vào đầu mình: “Thứ khác không dám nói, nhưng đầu óc tôi vẫn còn rất linh hoạt, rất nhiều linh cảm.”
Mọi người nhăn mặt lại. Câu này là cảnh cáo mọi người, nếu bọn họ vẫn có ý định tiếp tục sao chép, hắn không ngại tiếp tục thi hành chính sách mua kèm.
Cố Nam Sóc thu hết sắc mặt mọi người vào đáy mắt: “Họ Cố tôi đây thật lòng muốn cùng nhau kiếm tiền với mọi người. Tôi đã đưa ra thành ý của mình rồi, chỉ còn xem mọi người có thành ý hay không thôi. Đương nhiên đây là chuyện lớn, mọi người có thể về nhà suy xét thêm. Chỗ tôi có ba danh ngạch, chỉ cần chưa đủ, mọi người đều có cơ hội.
Ngày hôm sau.
Cố Nam Sóc đoán trước được sẽ có người tới cửa, lại không ngờ người tới đầu tiên lại là Lý Thủ Nghĩa.
Lý Thủ Nghĩa nói: “Nói ra thì, tôi vẫn chưa xin lỗi ông chủ Cố đâu. Trước đây tôi phỏng chế lại đồ chơi của các cậu, tuy rằng không phải ăn trộm bản thiết kế, nhưng chưa được các cậu đồng ý đã tự mình chế tác, cũng không khác gì ăn trộm. Cách làm này không phúc hậu, trong lòng tôi cũng rõ mình có lỗi với cậu. Là do tôi sốt ruột, muốn nhanh chóng bò dậy, nên mới phạm sai lầm.”
“Ông chủ Cố đại nhân đại lượng không so đo, tôi cảm ơn ông chủ Cố. Tôi cũng đồng ý với đề nghị của ông chủ Cố. Nói ra thật xấu hổ, trước đây khi tôi bán lại nhà máy, ông chủ Cố đã từng cho tôi cơ hội một bước lên trời, đáng tiếc khi ấy tôi lại do dự, lại băn khoăn, không nắm lấy. Đã bỏ lỡ một lần rồi, tôi không muốn lại bỏ lỡ thêm lần thứ hai.”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Nếu ông chủ Lý đã quyết định, vậy thì chúng ta bắt đầu thương lượng chi tiết về các điều khoản có trong hợp đồng đi.”
Đột nhiên Lý Thủ Nghĩa ngượng ngùng, nói: “Còn có… Còn có chuyện này, không biết ông chủ Cố có thể châm chước một chút hay không.”
“Ông nói đi.”
“Cậu nói một năm một vạn, tôi không ý kiến. Nhưng hiện giờ tôi không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Cậu xem có thể để tôi trả trước hai ngàn, số còn lại hai tháng sau tôi sẽ trả cho cậu hay không?”
“Ba tháng đi. Thời gian dư dả chút, ông cũng có thể có thêm chút vốn quay vòng trong nhà xưởng.”
Lý Thủ Nghĩa không ngờ Cố Nam Sóc lại đồng ý sảng khoái như vậy, còn cho ông ta thêm một tháng, ông ta lập tức vui sướng không thôi: “Cảm ơn ông chủ Cố.”
Nói là thương lượng chi tiết hợp đồng, thật ra Cố Nam Sóc đã nghĩ ra hợp đồng từ trước, quy định về quyền lợi và trách nhiệm của đôi bên đều rõ ràng, không tồn tại bẫy rập hay điều khoản bá vương nào. Sau khi Lý Thủ Nghĩa xem xong, không có dị nghị nào, lập tức ký tên.
Sau khi Lý Thủ Nghĩa ra về, Lương Chấn Bang chậc lưỡi một tiếng: “Sao cậu lại dễ nói chuyện như vậy?”
“Chỉ đối với Lý Thủ Nghĩa mà thôi. Dù sao chúng ta bỏ ra mười hai vạn mua lại nhà xưởng của ông ta, cũng coi như chúng ta chiếm lợi. Một vạn đồng này không phải ông ta không đưa, chỉ là đưa chậm một chút thời gian, coi như có qua có lại, cần gì làm khó người ta.”
Hắn vừa dứt lời, lại nhận được thông báo ông chủ Phương và ông chủ Dư dắt tay nhau tới cửa.
Ba danh ngạch nhanh chóng đầy, ông chủ Vương chậm một bước, không chiếm được vị trí, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
Nhìn ba bản hợp đồng, Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đánh một gậy cho một viên táo ngọt, nửa dẫm nửa kéo, vừa khiến mọi người kinh sợ, vừa không đắc tội với tất cả các xưởng đồ chơi còn lại trong Bằng Thành. Đến lúc này, hắn mới xem như đã đứng vững gót chân ở Bằng Thành, mới có chút danh tiếng.
Đừng thấy hắn mạnh miệng nói chuyện với mấy ông chủ kia như vậy mà lầm tưởng, tuy rằng hắn cũng có ý có tiền mọi người cùng nhau kiếm thật, nhưng còn một điều nữa hắn chưa nói. Hiện giờ vẫn chưa có cách nào xác lập quyền tài sản tri thức, nếu mỗi sản phẩm mới đều bị người ta phỏng chế, có lẽ trong ngắn hạn hắn còn có thể dùng biện pháp mua kèm để chiếm trước thị trường. nhưng thời gian dài, chiêu này sẽ không thực hiện được.
Hắn không thể tháng nào cũng thiết kế ra một đống đồ chơi mới, quy mô của Nam Lân cũng không đủ để sản xuất ra nhiều món đồ chơi mới như vậy.
Nhưng mà hình thức có tiền cùng nhau kiếm bây giờ cũng không phải kế sách lâu dài.
Quan trọng nhất là nhãn hiệu.
Chỉ cần nhãn hiệu Nam Lân lớn mạnh, người người nhà nhà đều nhận định Nam Lân mới là hàng thật, hàng chính gốc, tất cả đều dễ làm.
Không vội. Hợp đồng chỉ ký một năm.
Có thời gian một năm, vậy là đủ rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");