Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xưởng đồ chơi Nam Lân.
Mười người cần tuyển thêm đã tuyển đủ, Cố Nam Sóc lại gặp được người quen trong số đó, chính là Đường Hiểu Yến, nhân viên đầu tiên của Dĩ Nam.
Có lẽ Đường Hiểu Yến cũng không ngờ hắn lại là ông chủ của Nam Lân, vừa gặp mặt cô ấy đã kinh ngạc, nhưng vì nơi này có nhiều người, cô không dám nói gì cả, đợi sau khi huấn luyện xong, mới tới tìm Lương Chấn Bang xin nghỉ việc.
Lương Chấn Bang có chút kinh ngạc, đúng lúc Cố Nam Sóc đi ngang qua, hắn bước tới hỏi: “Là vì chuyện trước đây sao?”
Đường Hiểu Yến cúi đầu, không biện giải, chỉ khom lưng xin lỗi hắn thêm lần nữa: “Xin lỗi!”
“Nói thật, tôi không để bụng chuyện này. Bọn họ muốn biết nguồn cung cấp, có rất nhiều con đường, không phải cô vẫn còn người khác. Năng lực của cô không tồi, là người xuất sắc nhất trong đám người mới. Biểu hiện của cô ngày hôm nay, tôi đã thấy cả rồi, cũng rất vừa lòng. Nếu cô lo lắng trong lòng tôi vẫn ôm khúc mắc về chuyện trước đây, thì thật sự không cần đâu.”
Đường Hiểu Yến ngẩn người một lát, sắc mặt ngượng ngùng: “Anh nói như vậy, tôi càng hổ thẹn.”
“Lần trước cô nói cô đưa nguồn cung cấp cho chị họ cô, xem như đã trả lại ân tình cho bọn họ rồi, từ nay về sau không ai nợ ai. Bây giờ đã phân tách rõ ràng chưa?”
Nói tới chuyện này, Đường Hiểu Yến lại nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười châm biếm: “Nhà họ Lý biết được nguồn cung cấp hàng cũng không chiếm được chút lợi ích nào, bọn họ cảm thấy tôi làm việc không tốt, chị họ cũng trách tôi không nói cho chị ta nguồn cung cấp có vấn đề. Thậm chí bà Lý còn xông tới nhà tôi, bắt tôi trả lại tiền. Khi đó tôi mới biết, hóa ra chị họ dùng danh nghĩa của tôi đòi nhà họ Lý năm mươi đồng tiền vất vả. Tôi nói tôi không lấy, chị họ lại khăng khăng nói đã đưa tiền cho tôi.”
“Khi còn nhỏ tôi với chị họ thường xuyên chơi chung với nhau, biết từ nhỏ chị ta luôn thích giấu đồ tốt dưới ván giường, tôi đi thẳng tới nhà bọn họ, đào hết tiền riêng chị ta giấu dưới ván giường mang ta, lúc này chân tướng mới rõ ràng.”
Cố Nam Sóc nhìn về phía Đường Hiểu Yến, mắt đầy ý cười: “Sau chuyện này sợ là chị họ cô hận c.h.ế.t cô rồi.”
“Chúng tôi đã trở mặt.”
Cố Nam Sóc gật đầu, hỏi ngược lại: “Vì sao cô không nói cho chị họ mình nguồn cung cấp có vấn đề? Cô làm việc ở Dĩ Nam cũng được một hai tháng, từng xem qua sổ sách. Với sự thông minh của cô, chắc chắn sẽ không thể không phát hiện ra giá cả hàng hóa tôi nhập vào đều thấp hơn bình thường.”
Đường Hiểu Yến mím môi, nói: “Chị họ chỉ bảo tôi tìm hiểu nguồn cung cấp của anh, không bảo tôi làm những việc khác. Tôi…”
Cô hít sâu một hơi, nói: “Tôi không thích chị họ mình. Năm đó đúng là dì với dượng đã giúp đỡ nhà chúng tôi, nhưng mấy năm sau đó nhà chúng tôi cũng báo đáp lại không ít. Đặc biệt là sau khi dì dượng c.h.ế.t đi, chị họ không còn thân thích nào khác, khi có mâu thuẫn với ai, khi bị nhà họ Lý bắt nạt, đều là nhà chúng tôi đứng ra chống lưng cho chị ta.”
“Vốn dĩ đều là thân thích, không cần tính toán rõ ràng như vậy. Nhưng mỗi khi gặp phải chuyện gì chị họ lại nhắc lại chuyện năm đó, luôn miệng nói nhà chúng tôi nợ chị ta. Cha mẹ tôi lại là người “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, nghe thấy lời này, tất nhiên là trong lòng không dễ chịu, chỉ có thể nghe theo chị ta. Khó khăn lắm chị ta mới mở miệng hứa hẹn, sau này này coi như đã trả xong hết ân tình, hai bên không còn nợ nhau, về sau sẽ không nhắc tới, nên tôi mới muốn nhân cơ hội ấy chặt đứt tầng liên quan này.”
“Tôi biết rõ việc chị ta bảo tôi làm là không đúng, nhưng vẫn chạy tới Dĩ Nam nằm vùng. Vốn dĩ đã có lỗi với anh rồi. Nếu còn nói cho chị ta tất cả tình hình từ lớn tới nhỏ trong cửa hàng của anh cho chị ta nghe, vậy thì càng không phúc hậu. Huống chi tôi còn có ý đồ riêng, muốn dạy cho chị ta một bài học.”
Câu trả lời còn tính là thẳng thắn thành khẩn. Cố Nam Sóc hỏi tiếp: “Sao cô lại tới Bằng Thành?”
“Bằng Thành có nhiều cơ hội tìm việc, mức lương cũng cao hơn, tốt hơn ở quê.”
“Đúng thế. Cô còn trẻ, lại chịu được khổ, không lo không tìm thấy việc làm ở Bằng Thành. Nhưng không phải tôi khoe khoang đâu, bằng cấp văn hóa của cô không cao, nhà còn không ở bên này, nếu muốn tìm được công việc khác có đãi ngộ tốt như chỗ chúng tôi, chỉ sợ không dễ dàng. Tôi nói thẳng, tôi rất vừa lòng với năm lực của cô, cũng không để ý tới chuyện trước kia, thậm chí còn tính toán bồi dưỡng cô trọng điểm, cô vẫn muốn nghỉ việc sao?”
Đường Hiểu Yến ngước mắt, ánh mắt không thể tin nổi: “Bồi dưỡng trọng điểm tôi?”
“Đúng!”
“Tôi làm!” Đường Hiểu Yến nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Cô tới Bằng Thành vì muốn xây dựng một tương lai mới, bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, cô ta không muốn bỏ lỡ.
“Được rồi! Vậy cô về nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều tiếp tục huấn luyện.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");