Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
  3. Chương 237: Nổi tiếng
Trước /349 Sau

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 237: Nổi tiếng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Sư phụ! Tin tức tốt!”

Lương Chấn Bang xông tới, trực tiếp mở TV trong văn phòng lên, chuyển tới kênh mình muốn. Trên màn hình, một người đàn ông trung niên đang tiếp nhận phỏng vấn.

“Trước đây khi mua đồ chơi cho con mình, nhìn thấy quyển sách nhỏ trong đó tôi cũng không để ý lắm, chỉ nhàm chán lật ra xem một lượt, cảm thấy mấy thứ viết bên trong rất thú vị. Hôm đó, con trai tôi ăn đồ ăn bị nghẹn không thở nổi, mặt đã chuyển qua màu xanh rồi, người trong nhà luống cuống tay chân, tôi mới nhớ tới trong quyển sách nhỏ kia nhắc đến biện pháp cấp cứu Heimlich gì đó, nên thử một lần, kết quả thật sự có tác dụng. Quyển sách đó đã cứu con trai tôi một mạng, nếu không có nó… Tôi thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.”

Hình ảnh lại thay đổi, người được phỏng vấn đổi sang một cậu bé học sinh tiểu học.

“Khi nhà bị cháy, cha mẹ đều không có nhà. Bên ngoài rất nóng, toàn là khói. Cháu không dám ra ngoài, cũng không biết nên làm gì bây giờ. Đột nhiên cháu nhớ tới, hình như trong quyển sách nhỏ ở hộp đồ chơi từng nhắc tới, nếu gặp phải tình huống này thì nên làm thế nào, cháu đã lôi ra làm theo.”

Mắt cha đứa trẻ rưng rưng: “May mà có quyển sách nhỏ này, may mà có nó, con trai tôi mới thành công chịu đựng được đến khi nhân viên cứu hỏa tới.”

Ngay sau đó phóng viên lại phỏng vấn sang một ông cụ, khoảng sáu bảy chục tuổi, giọng nói còn rất to lớn vang dội: “Tôi không biết chữ, trong quyển sách đó viết cái gì, tôi đều không biết. Món đồ chơi là tôi mua cho cháu trai mình, cháu trai tôi cảm thấy thú vị đã đọc cho tôi nghe. Lần trước tôi gặp phải một người trẻ tuổi lôi kéo làm quen mình, vô cùng nhiệt tình. Tôi thấy cách làm của đối phương rất quen thuộc, nghĩ lại thì, chẳng phải giống cách lừa gạt bọn lửa đảo hay làm trong quyển sách nhỏ kia viết sao? Tôi nghĩ một lát liền đi báo cảnh sát, cảnh sát bắt người lại, kết quả đúng là kẻ lừa đảo thật!”

Cuối cùng phóng viên tổng kết.

“Gần nửa năm qua, giống như những lời tự thuật của người được phỏng vấn, từ khi đồ chơi của Nam Lân có thêm quyển sách nhỏ dạy về kỹ năng và kiến thức tự cứu mình khi gặp phải hỏa hoạn, bị thương… Có rất nhiều người đã tự cứu được tính mạng khi gặp phải nguy cơ, có rất nhiều người đã tránh được bị người ta lừa đảo. Chúng tôi đã liên hệ với công an, nhân viên phòng cháy chữa cháy, và bác sĩ, bọn họ đều công nhận tính hữu hiệu và kiến thức chuyên nghiệp trong mấy quyển sách nhỏ này.”

“Từ tháng chín năm trước, sau khi đồ chơi của Nam Lân đưa ra thị trường, chỉ trong khoảng thời gian một tháng, đã phổ biến khắp cả nước. Căn cứ vào phản hồi từ cuộc điều tra của phóng viên đài chúng tôi, mặc dù chưa thể thống kê hoàn toàn, nhưng chỉ riêng doanh số xe đồ chơi của Nam Lân ở khu vực thủ đô thôi, đã bán ra được hơn hai vạn chiếc rồi, hơn nữa còn đang có xu hướng tăng mạnh. Có thể thấy được, quyển sách nhỏ này đã lan rộng tới vạn nhà, nếu mỗi hộ gia đình đều xem nội dung trong quyển sách, ghi tạc nội dung đó trong lòng, kết quả sẽ giúp đỡ được bao nhiêu người, sẽ cứu sống được bao nhiêu người?

“Có thể nói, món đồ chơi này của Nam Lân có ý nghĩa vô cùng quan trọng, từ đó có thể thấy, xí nghị đồ chơi Nam Lân là xí nghiệp có trái tim vì nước vì dân, đồ chơi của Nam Lân…”

Nghe phóng viên khen ngợi, trên mặt Lương Chấn Bang không giấu được vui mừng, anh ta đến gần Cố Nam Sóc, trải ra một tờ báo trước mặt hắn.

“Xem đi, còn cái này nữa! Cậu còn nhớ Đỗ Quốc Cường không?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Là người đầu tiên đặt hàng chỗ chúng ta hơn một vạn. Sau khi chuyển một đám hàng tới thủ đô, nghe nói rất nhanh đã bán hết, từ đó vẫn luôn hợp tác với chúng ta. Có thể nói, hàng hóa tiêu thụ phía bắc, tám phần đều qua tay anh ta.”

“Đúng! Anh ta vừa gọi điện thoại nói cho tôi tin tức này. Nghe nói rất nhiều báo đài ở thủ đô đã đưa tin về chúng ta rồi, chỉ là bên này ngoài đài truyền hình trung ương ra, chúng ta không xem được. Anh ta còn nói với tôi, đơn vị đưa tin đầu tiên về việc này là tòa soạn báo Đảng. Là tòa soạn báo Đảng đó, sự phụ! Chính là tòa soạn báo Đảng đó!”

“Đỗ Quốc Cường nói, hình như một vị lãnh đạo nhìn thấy, sau khi xác minh tính chân thật, đã truyền tin cho tòa soạn báo bên ngoài. Làm tốt phải tuyên truyền, để tạo cơ hội cho nhiều người biết đến những tri thức này hơn. Kinh Đại cũng lấy cảm hứng từ quyển sách nhỏ của chúng ta, từ cuối tháng mười hai năm trước đã bắt đầu tổ chức các buổi tọa đàm. Còn cái này nữa!”

Ngón tay Lương Chấn Bang chỉ vào một bài viết trên báo.

Đây là chuyên mục “Tôi đối mặt với chuyên gia”, là chuyên mục mới, giảng về tri thức phòng cháy chữa cháy, tự cứu bản thân… Đỗ Quốc Cường nói đêm nay phát về y học, sau đó còn có những phương diện khác. Mỗi phương diện phát sáu kỳ, phát vào tối thứ sáu mỗi tuần. Sư phụ có biết chuyện này đại biểu điều gì không?”

Thấy anh ta kích động quơ chân múa tay, Cố Nam Sóc mỉm cười: “Đại biểu từ đây nhà nhà đều biết đến cái tên Nam Lân của chúng ta!”

“Đúng vậy!” Lương Chấn Bang vỗ bàn một cái: “Bây giờ đã có hai đài truyền hình, năm tòa soạn báo đưa tin về việc này rồi. Hơn nữa khi nhắc tới cái tên Nam Lân, đều khen không dứt miệng. Sư phụ, tôi cảm thấy số lượng sẽ còn gia tăng. Từ xưa tới nay đều là trên làm dưới theo, báo Đảng chính là tín hiệu, là phương hướng. Đợi cơn gió này lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có càng nhiều đài truyền hình và tòa soạn báo đưa ra phản ứng.”

“Tuy rằng không phải mỗi hộ gia đình đều có TV. Nhưng không có TV, có thể xem báo chí. Cho dù không xem TV cũng không biết chữ, vẫn có thể nghe được qua lời truyền miệng. Sư phụ, năm nay sẽ là năm không bình thường. Tuy rằng năm trước sau khi chúng ta đưa món đồ chơi mới ra thị trường, đã được hưởng ứng rất nhiệt tình. Nhưng đa số đều là mua đồ chơi, mua thứ mới mẻ. Có ai mua đồ chơi còn để ý xem đồ chơi đó là do nhà xưởng nào sản xuất ra? Bây giờ Nam Lân chúng ta mới xem như có danh tiếng chân chính.”

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Vậy anh còn chờ gì nữa?”

“Hả?”

“Tin tức truyền ra ngoài, sẽ dẫn tới càng ngày càng nhiều người muốn mua đồ chơi của chugns ta, bây giờ anh không hành động, định chờ mấy ngày sau cửa nhà máy bị người mua chen đổ hay sao?”

Lương Chấn Bang vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, tôi phải mau đi liên hệ với bên cung ứng nguyên liệu, bảo bọn họ đưa thêm hàng qua đây. Cũng phải lập tức xắp xếp công nhân trong xưởng, mở hết mấy dây truyền sản xuất còn lại lên, phải tăng ca làm thêm giờ, sản xuất thêm nhiều đồ chơi hơn mới được. Tiền lương tăng ca gấp đôi bình thường cũng phải làm.”

Lương Chấn Bang xoa tay hầm hè, đã chuẩn bị tốt tinh thần chơi lớn một lần, sau đó còn chưa thương lượng với Cố Nam Sóc, đã vội vàng chạy ra ngoài.

Cố Nam Sóc lắc đầu bật cười. Nhìn tin tức vẫn đang phát trong TV, khóe miệng hắn cong lên.

Kế hoạch của hắn đã thành công. Hiệu quả còn lớn hơn vài lần so với những gì hắn nghĩ.

Như vậy, rất tốt!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /349 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạt Thế Thử Bối

Copyright © 2022 - MTruyện.net