Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người Trung Hoa rất thích nói chuyện trên bàn tiệc, nhà ăn đã được Triệu Lập An đặt trước, sau khi nâng chén vài vòng, Cố Nam Sóc mới đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi biết, tuy rằng đãi ngộ tôi đưa ra xem như không tệ so với các công ty khác, nhưng chắc chắn không thể nào so được với anh tự mình buôn bán. Nhưng mà… Tôi không ngại nói thật với anh. Tôi muốn tìm người phụ trách Nam Lân thường trú ở khu vực thủ đô, anh là lựa chọn đầu tiên, nhưng không phải lựa chọn duy nhất, cho dù anh không đồng ý, chi nhánh Nam Lân ở thủ đô vẫn phải thiết lập.
“Nửa năm qua anh kiếm được nhiều là vì không có nhiều người bán đồ chơi Nam Lân ở khu vực phía bắc, một khi Nam Lân tự mình xây dựng chi nhánh bên này, cung cấp hàng hóa khắp khu vực, chuyện làm ăn của anh sẽ không dễ dàng như trước. Đặc biệt là anh còn nhập hàng từ Bằng Thành, dựa vào quan hệ vận chuyển tới Thủ Đô, chi phí khâu trung gian không nhỏ nhỉ? Hiện giờ Nam Lân đã xin được chỉ tiêu của hải quan, có thể vận chuyển hàng hóa số lượng lớn, tốc độ nhanh, anh không cách nào so được với Nam Lân.”
Đỗ Quốc Cường nhíu mày, anh ta hiểu rõ những lời Cố Nam Sóc nói đều là sự thật. Trước kia, không nhiều hàng hóa Nam Lân chảy về phía bắc, tuy rằng không phải chỉ mình anh ta bán, nhưng cũng không khác quá nhiều. Mặc dù phải bỏ ra chút tiền cho khâu vận chuyển, nhưng giá cả đồ chơi anh ta bán ra cũng cao hơn một chút, còn cao hơn giá bán lẻ Nam Lân đưa ra.
Nếu Nam Lân có chi nhánh ở thủ đô, anh ta sẽ không còn chút ưu thế nào. Đương nhiên, Nam Lân sản xuất nhiều hàng hóa như vậy, không thể nào tự mình bán ra, chắc chắn sẽ tìm tới các nhà buôn khác. Anh ta có thể nhập hàng giống như trước kia, không cần tới Bằng Thành, giảm được chi phí vận chuyển, nhưng một khi đồ chơi của Nam Lân được bày bán tràn lan ở Thủ đô, phải cạnh tranh với trung tâm bách hóa, cung tiêu xã, các đối thủ khác ở nơi này, anh ta còn giữ được mấy phần lợi nhuận?
Nghĩ tới đây, Đỗ Quốc Cường rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
Cố Nam Sóc nói tiếp: “Tôi biết anh là người có năng lực, không có Nam Lân, anh vẫn có thể buôn bán thứ khác. Nhưng cho dù làm nghề gì, chắc hẳn anh đều không muốn cả đời làm con buôn đâu nhỉ?”
Tay đang cầm điếu thuốc của Đỗ Quốc Cường ngừng giữa không trung, không trả lời coi như cam chịu.
Buôn bán chỉ là bước đệm nhỏ, cũng giống Cố Nam Sóc trước đây.
Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Tôi đoán hiện giờ số tiền vốn trong tay anh không nhiều lắm, chắc chỉ hơn hai vạn, cùng lắm là ba vạn nhỉ? Nếu đặt trong gia đình bình thường, số tiền đó đã là khoản tiền cực lớn không thể tưởng tượng nổi rồi. Nhưng nếu muốn dùng nó để mở công ty, mở nhà máy, thì còn lâu mới đủ. Đương nhiên anh cũng có thể từ từ, sẽ có lúc có thể trở nên nổi bật, nhưng phải chờ bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là ba năm?”
“Anh tốt nghiệp đến nay cũng hai năm rồi, mấy năm qua có bao nhiêu người chê cười anh? Anh có thể không thèm để ý, nhưng vợ anh thì sao? Đương nhiên, vợ anh yêu thương anh, ủng hộ quyết định của anh, cũng sẽ không để ý. Nhưng anh nhẫn tâm nhìn cô ấy bị bạn học khinh thường, bị đồng nghiệp cười nhạo sao? Anh tới đơn vị đón vợ mình tan làm, có từng nghe thấy lời xì xào từ đồng nghiệp của cô ấy không? Cô ấy là cán bộ nhà nước lại tìm một người chồng buôn bán như anh, bọn họ sẽ nói thế nào? Sinh viên đi làm con buôn, đầu cơ trục lợi, đắm mình trụy lạc?”
Đỗ Quốc Cường rít một hơi thuốc, tàn t.h.u.ố.c lá rơi xuống cũng không để ý.
“Bây giờ danh tiếng của Nam Lân đang lên cao, làm tổng giám đốc phụ trách khu vực thủ đô của Nam Lân, nói ra không có thể diện hơn so với làm con buôn sao? Thân phận này đủ để anh và vợ mình nở mày nở mặt trước đám người từng trào phúng anh rồi nhỉ? Huống chi, tuy là Tổng giám đốc khu vực Thủ đô, nhưng lại không phải chỉ quản lý công việc ở thủ đô. Sau khi xây dựng chi nhánh xong, sau này hàng hóa từ Bằng Thành chuyển ra phía bắc, đều sẽ tập kết ở khu vực thủ đô.”
Đỗ Quốc Cường trợn trừng mắt: “Phía bắc? Tất cả?”
“Đúng. Khả năng giai đoạn đầu sẽ có chút gian nan, đợi sau khi công việc đi vào quỹ đạo sẽ tốt hơn. Anh có thể tự đề bạt nhân tài, bồi dưỡng ra giám đốc từng khu vực nhỏ, bọn họ đều do anh quản lý. Còn nữa, tôi đảm bảo, nhanh thì cuối năm, chậm thì sang năm sau, tôi sẽ xây dựng thêm phân xưởng ở Thủ đô. Sau này tổng bộ công ty sẽ chuyển qua bên này. Tôi làm chủ tịch, anh và Lương Chấn Bang quản lý hai bên, đều là tổng giám đốc, ngoài tiền lương và phúc lợi đã nói ra, mỗi người còn được thêm 2% cổ phần.”
Đỗ Quốc Cường chấn động, Cố Nam Sóc đẩy hợp đồng qua: “Điều này viết rõ trên hợp đồng, anh có thể xem cẩn thận.”
Đúng là trên hợp đồng có viết 2% cổ phần, ba năm đầu tiên chỉ có quyền chia hoa hồng, ba năm sau sẽ có được quyền sở hữu, có thể bán cho người khác.
Trong lòng Đỗ Quốc Cường nổi lên sóng to gió lớn, đừng thấy 2% cổ phần không nhiều lắm mà coi thường, nó chỉ nhỏ so với Nam Lân hiện tại mà thôi. Anh ta tận mắt chứng kiến Nam Lân từng bước phát triển đi tới hôm nay, không thể nghi ngờ về tương lai của nó, càng không nghi ngờ năng lực của Cố Nam Sóc! Rồi nó sẽ trở thành doanh nghiệp khổng lồ, đến lúc đó, 2% cổ phần này sẽ mang tới cho anh ta những gì?
Đỗ Quốc Cường hít sâu một hơi: “Được! Tôi ký!”
Cố Nam Sóc cong môi cười rộ lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");