Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Cố.
Kỳ nghỉ hè năm nay, vốn dĩ Cố Nam Sóc đã hứa hẹn với người nhà, không quan tâm sau này hộ khẩu của bọn họ có chuyển tới thủ đô hoặc Bằng Thành hay không, mùa hè này sẽ dẫn cả nhà tới Bằng Thành chơi một chuyến trước. Đừng nói ba đứa nhỏ, ngay cả Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền cũng chưa từng được tới Bằng Thành, thậm chí bọn họ còn không ra khỏi huyện Nguyên Hoa.
Đương nhiên Bằng Thành chỉ là trạm thứ nhất, chơi Bằng Thành đủ rồi sẽ tới thủ đô. Nghe được tin này, đừng nói Cố Minh Huy, Cố Minh Cảnh, ngay cả Cố Minh Hiên từ trước đến giờ luôn trầm ổn cũng hưng phấn không thôi.
Ai ngờ một cuộc điện thoại từ bên kia gọi tới, Cố Nam Sóc đã phải vội vàng qua đó, căn bản chưa kịp sắp xếp cho người nhà, việc này cũng tạm thời gác lại, thậm chí còn chưa kịp dặn dò một câu khi nào sẽ xong việc, xong việc rồi còn đi nữa hay không.
Mấy ngày sau Cố Minh Huy vẫn luôn ủ rũ, buồn bã không thôi. Cố Minh Cảnh cũng học theo, các bạn nhỏ rủ chơi cùng cũng không hứng thú. Cố Minh Hiên không thể hiện rõ ràng như hai người bọn họ, nhưng cũng thấy được sắc mặt thất vọng.
Tuy rằng Cố Nam Huyền cũng buồn bực, nhưng dù sao cũng đã lên chức cô, đã hiểu chuyện hơn đám trẻ, nhìn ba đứa trẻ không vui, dứt khoát dẫn bọn trẻ ra ngoài xem phim, cũng coi như bồi thường. Trẻ con mà, mua chút đồ ăn đồ chơi, dỗ dành một lát là tốt rồi.
Cố Nam Thư không đi, chị ấy nắm chặt cán bút viết xuống năm chữ “Tiểu Hồ Ly Đậu Đậu” trên cuốn sổ tay.
Đây là một câu chuyện đồng thoại dành cho thiếu nhi, không dài lắm. Chị ấy định thử viết xem sao. Sau một năm học tập, đọc không ít sách, chị ấy tự nhận mình chưa thể so sánh được với văn nhân có vốn tri thức hùng hậu, vốn kiến thức vẫn kém rất nhiều, bởi vậy, chị ấy mới dự định bắt đầu viết từ đồng thoại.
Nói vậy không có nghĩa là viết đồng thoại không cần vốn kiến thức, mà so với tác phẩm văn học, đồng thoại chú trọng sức tưởng tượng hơn, không quá khắt khe trong câu chữ và cách dùng từ, lưu loát là được.
Ban đầu viết còn ngắc ngứ, nhưng sau khi chau chuốt ý nghĩ rõ ràng, càng ngày viết càng thuận tay, hạ bút như bay.
Viết được một nửa, đột nhiên có tiếng đập cửa. Cố Nam Thư không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Cửa không khóa, vào đi. Nếu thím muốn vay dầu muối thì tự vào bếp lấy nhé.”
Chị ấy không hề nghĩ nhiều, nếu là người nhà thì sẽ không gõ cửa. Cố Nam Sóc không ở nhà, bình thường sẽ không có khách khứa qua đây. Hàng xóm láng giềng xung quanh ngày thường có thiếu chút gì thường xuyên qua vay mượn, nên Cố Nam Thư cho rằng là vị thím nào đấy. Đợi một lúc lâu sau thấy bên ngoài không có động tĩnh, Cố Nam Thư mới nghi hoặc đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ ra. Đập vào mắt chị ấy là bà Tần đang đứng giữa phòng khách, vẻ mặt âm trầm.
Sắc mặt Cố Nam Thư lập tức thay đổi, vô cùng mất tự nhiên, nhưng vẫn lễ phép tiếp đón, kéo ghế dựa qua mời bà ta ngồi xuống: “Cháu đi pha cho ngài ly trà.”
“Không cần, tôi tới không phải để uống trà.”
Bà Tần vẫn ngạo mạn trước sau như một, vô cùng ghét bỏ ngồi nửa bên m.ô.n.g xuống ghế. Cố Nam Thư phát hiện ra, nếu như lần trước bà ta tới, tuy rằng trong mắt có khinh thường, nhưng ngoài vài phần không để ý ra vẫn còn có chút hiền lành. Còn lần này, một chút cũng không, chỉ còn lại chán ghét, đúng vậy, là chán ghét trần trụi.
“Hôm nay tôi tới đây làm gì, chắc là trong lòng cô cũng hiểu rõ rồi.”
Cố Nam Thư không trả lời.
Bà Tần lạnh lùng hừ một tiếng, nói tiếp: “Tôi thật sự không ngờ, cô còn có năng lực này đấy. Trước đây khi cầm tiền của tôi ném vào mặt con trai tôi, có phải cô đã tính trước rồi hay không? Thứ nhất thể hiện ra phẩm chất cao thượng không tham tài của mình, thứ hai để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tư Viễn. Đời này nó chưa gặp ai dám dùng tiền ném thẳng vào người nó như cô, không phải sẽ nhìn cô bằng con mắt khác sao? Cô dựa vào thủ đoạn này để quyến rũ nó, đúng không?”
“Bà Tần, tôi kính bà là người lớn, mới nói chuyện khách sáo với bà, mong bà cũng tôn trọng tôi một chút.”
“Tôn trọng?” Bà Tần nghiến răng nghiến lợi: “Cô dám làm, còn sợ người ta nói sao?”
Cố Nam Thư hít sâu một hơi: “Tôi ăn ở đàng hoàng, tự nhận không thẹn với trời đất. Tôi với Tư Viễn kết giao đứng đắn. Bà nói như vậy, chẳng những đang coi thường tôi, cũng là coi thường con trai bà.”
“Nhanh mồm dẻo miệng lắm, lập tức đẩy tôi vào thế đối lập với Tư Viễn rồi. Có bản lĩnh này có khác, chẳng trách một người phụ nữ đã ly hôn, còn có thể khiến Tư Viễn để bụng như vậy. Với gia thế của nhà họ Tần chúng tôi, người muốn đến bên Tư Viễn nhiều không đếm xuể, tôi tự nhận cũng đã nhìn đủ oanh oanh yến yến, nhưng chưa từng thấy ai cao thủ như cô.”
Nói đến này, bà Tần lại bĩu môi: “Cũng đúng thôi! Một đứa con gái nông thôn quê mùa như cô, may mà em trai dẫm phải vận cứt chó cứu được cháu trai tôi, nếu không cả đời này cô cũng không tiếp xúc được với người thuộc tầng lớp chúng tôi. Khó khăn lắm mới có được cơ hội như vậy, sao có thể buông tha? Nhưng mà người có xuất thân như chúng tôi, chắc chắn Tư Viễn đã từng gặp qua không ít người con gái xuất sắc rồi, nếu cô không thể hiện đặc biệt chút, sao có thể lôi kéo sự chú ý của nó? Dùng tiền đập người không phải vì mục đích đó sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");