Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
  3. Chương 282: Nói chuyện
Trước /349 Sau

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 282: Nói chuyện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người tách ra, Nguyên Ứng về nhà tìm ông nội mình.

Ông cụ Nguyên vô cùng kinh ngạc: “Cháu bảo ông nghĩ cách cứu Cố Kiều ra?”

“Vâng!”

Ông cụ nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc: “Cháu có biết mình đang nói gì không? Chỉ một con nhóc nông thôn cũng cần ông đứng ra cứu giúp? Cô ta là do chính tay nhà họ Nguyễn đưa vào, nhà chúng ta chưa từng lui tới với nhà họ Nguyễn, tuy rằng không có tình cảm gì, nhưng không cần thiết phải kết thù với nhau vì chuyện này.”

Nguyên Ứng ngước mắt nhìn thẳng ông cụ: “Ông nội, ông còn nhớ rõ chuyện trước đây cháu nói với ông không?”

Ông cụ Nguyên ngẩn người, rũ mắt trầm tư: “Cô ta thật sự thần kỳ như vậy?”

“Chẳng lẽ ông nội chưa phái người đi điều tra?”

Ông cụ Nguyên không nòi gì. Đương nhiên là đã điều tra rồi. Nhưng trong thời gian quá ngắn, tin tức tra được cũng không toàn diện, dù vậy vẫn có thể nhìn ra được một chút manh mối từ trong đó, chỉ là trong lòng ông ta không cách nào tin toàn bộ, vẫn đang do dự.

“Ông nội cho rằng vì sao nhà họ Sở đột nhiên rơi đài?”

Nói tới nhà họ Sở, đúng là khiến người ta thổn thức, giống như tòa nhà cao ốc hoa lệ, chỉ sau một đêm đã sụp đổ, không hề có dấu hiệu báo trước. Ông cụ Sở và con trai cả đều bị phán tội, con thứ hai cũng bị thanh tra kỷ luật. Cây đổ bầy khỉ tan. Mà tất cả nguyên do, chỉ bắt đầu từ tranh cãi của mấy người trẻ tuổi.

Bà cụ nhà họ Tần đã bị ly hôn kia đúng là có năng lực thật. Bà ta đưa đứa cháu gái La Diễm Diễm tới bên người Nguyên Quang Tá, phá hoại hôn sự giữa nhà họ Nguyên và nhà họ Sở. Vốn dĩ Nguyên Quang Tá chỉ chơi bời với La Diễm Diễm, ngày thường có thể nuông chiểu yêu thương, nhưng nếu ảnh hưởng tới tiền đồ của mình, ông ta lập tức trở mặt không nhận người, trực tiếp đuổi La Diễm Diễm ra khỏi cửa, sau đó quay đầu nịnh nọt cầu xin nhà họ Sở tha thứ.

Ai ngờ bên người con cả nhà họ Sở cũng có một cô nàng tên La Lệ Lệ, là chị em họ với La Diễm Diễm. Vốn dĩ con cả nhà họ Sở không thiếu phụ nữ, cũng không yêu thương gì La Lệ Lệ, sau khi chuyện Nguyên Quang Tá bị phơi bày, Tần Tư Viễn tự mình tới cửa nhận lỗi, cộng thêm bà cụ nhà họ Tần đã bị ly hôn đưa về nông thôn dưỡng lão, con cả nhà họ Sở cũng không muốn tiếp tục giữ lại La Lệ Lệ bên người mình.

La Lệ Lệ phát hiện ra ý định của ông ta, không cam lòng chuốc rượu cho ông ta say bất tỉnh, lấy được chứng cứ phạm tội của nhà họ Sở, đưa tới tay nhà họ Vương.

Nhà họ Vương chính là nhà mẹ đẻ của mẹ kế Nguyên Ứng.

Ánh mắt Nguyên Ứng lóe lên, nói: “Ông nội cũng biết tính tình của bác Sở thế nào rồi đấy, từ xưa tới nay ông ta luôn cẩn thận, tuy rằng bên cạnh có hai cô tình nhân, nhưng đều không có tình cảm, càng không để bọn họ nhìn thấy đồ quan trọng. Sao hôm đó lại trùng hợp như vậy, vừa khéo để La Lệ Lệ phát hiện ra tài liệu ông ta chưa kịp gửi ra ngoài? Đặc biệt là ngày thường tửu lượng của ông ta không tồi, sao hôm đó lại trùng hợp đến mức sức khỏe không thoải mái, uống vài chén đã say?”

“Còn nhà họ Vương nữa, sao có thể trùng hợp đến mức, La Lệ Lệ vừa chạy trốn đã đụng ngay phải người nhà họ Vương, bị nhà họ Vương bắt về? Năng lực của nhà họ Vương thế nào, chúng ta đều hiểu rõ. Nếu bọn họ có thủ đoạn hoặc chỗ dựa, cũng sẽ không làm ra chuyện con gái vừa c.h.ế.t đã trăm phương nghìn kế muốn nhét đứa con gái khác vào nhà chúng ta, chỉ vì muốn buộc chặt lợi ích với nhà chúng ta.”

“Cho dù trong tay có chứng cứ, cùng lắm nhà họ Vương chỉ khiến nhà họ Sở khốn đốn một phen, bọn họ có thể khiến nhà họ Sở suy tàn hoàn toàn nhwnh như vậy sao? Sợ là nhà họ Vương cũng không nghĩ tới kế quả hiện giờ, không ngờ vừa nộp chứng cứ lên, lại đúng lúc nhà nước đưa ra chính sách mới, nhà họ Sở bị đem ra g.i.ế.c gà dọa khỉ.”

“Ông nội, từng chuyện từng chuyện xảy ra liên tiếp, chẳng lẽ tất cả chỉ đơn giản là trùng hợp? Ông không cảm thấy kỳ quái sao?”

Ông cụ Nguyên trợn trừng mắt: “Là cô ta?”

Sau đó lại nhìn về phía Nguyên Ứng, nhíu mày lại: “Là cháu bảo cô ta làm như vậy? Chỉ vì không muốn cha cháu kết hôn với người nhà họ Sở?”

Nguyên Ứng không hoang mang chút nào, ngẩng đầu nhìn lại: “Vì sao ông nội lại quyết định liên hôn với nhà họ Sở? Còn không phải vì muốn mượn sức nhà bọn họ, quay về cục chính trị trung ương sao? Bây giờ ông nội đã được như ý nguyện chưa?”

Tất nhiên là đã đạt được rồi.

“Nhà họ Sở rơi đài, thế lực của nhà bọn họ bị chia cắt gần như không còn, lợi ích ông nội và cha cháu lấy được sau chuyện này, chẳng lẽ không lớn hơn liên hôn với nhà họ Sở sao? Nếu đã đạt được mục đích, vậy thì nhà họ Sở thế nào còn quan trọng không? Không có nhà họ Sở, cha cháu có thể chọn nhà khác, chẳng phải tốt hơn sao?”

Ông cụ Nguyên trầm mặc nhìn Nguyên Ứng. Nguyên Ứng không né không tránh, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Ông ta không những không tức giận, ngược lại còn tỏ vẻ tán thưởng.

“Cháu chắc chắn là vì Cố Kiều?”

Nguyên Ứng cười: “Cháu chắc chắn.”

Ông cụ Nguyên nheo mắt trầm tư: “Chuyện kiểu này đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

Nguyên Ứng đưa qua tài liệu mình đã chuẩn bị từ trước: “Ông nội xem thử đi, từ khi phát hiện ra Cố Kiều có vấn đề, cháu đã sai người đi điều tra cẩn thận. Từ nhỏ Cố Kiều đã có chút tà môn, bảy tám tuổi đã lộ ra năng lực này. Người trong thôn còn gọi cô ta là ngôi sao may mắn. Theo tuổi tác tăng lên, dường như phần năng lực này cũng càng ngày càng mạnh.”

Ông cụ Nguyên lật một tờ lại kinh ngạc cảm thán thêm một phần, cũng càng nghi ngờ: “Nếu cháu đã điều tra cô ta từ trước, vì sao không trực tiếp lấy ra, còn bảo ông đi điều tra?”

Nguyên Ứng không trả lời. Nhưng từ vẻ mặt đối phương, ông cụ Nguyên đã hiểu được. Tin tức do người khác điều tra, sao có thể đáng tin bằng tự mình điều tra?

Nguyên Ứng sợ mình không tin nó! Nghĩ tới đây, trong lòng ông cụ Nguyên có vài phần buồn bã.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, ông cụ Nguyên nhìn tập tài liệu trước mắt, nói: “Nếu lời cháu nói là sự thật, bản lĩnh của cô ta có thể để chúng ta sử dụng tất nhiên là tốt nhất. Chỉ là… Cháu để ông ngẫm lại.”

Nguyên Ứng gật đầu: “Không vội. Dù muốn cứu cô ta ra ngoài, cũng không phải hiện tại.”

Ông cụ Nguyên:??

“Dệt hoa trên gấm dễ thì dễ, đưa than ngày tuyết rơi mới khó. Chúng ta phải khiến đối phương nếm đủ hương vị tuyệt vọng và bất lực, sau đó khi đối phương cùng đường bí lối, chúng ta ra tay mới có thể khiến đối phương thật lòng mang ơn đội nghĩa.”

Đương nhiên đây chỉ là một lý do, còn một lý do khác Nguyên Ứng chưa nói. Anh ta muốn quan sát thêm một chút nữa, thời gian gần đây cảm xúc của Cố Kiều không ổn lắm. Cô ta muốn ra ngoài, việc này có thể hiểu được, nhưng khát vọng ra ngoài của cô ta quá mạnh mẽ, thậm chí đã tới mức nôn nóng.

Nguyên Ứng mơ hồ cảm thấy hình như cô ta nôn nóng như vậy không phải chỉ vì bị bắt lại.

Hai mắt Nguyên Ứng lóe lên, anh ta muốn nuôi rắn, thì phải đề phòng con rắn ấy có cắn ngược lại hay không.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /349 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

Copyright © 2022 - MTruyện.net