Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
  3. Chương 331: Hoàn chính văn (4)
Trước /349 Sau

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 331: Hoàn chính văn (4)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tháng bảy, khi kỳ nghỉ hè đến, bộ phim “Thiếu niên Nam Lân” cũng lên sóng.

Bởi vì bộ phim dung hợp nhiều yếu tố, đề tài mới mẻ, nên mới tập đầu tiê đã bắt được trái tim của các bạn nhỏ. Hơn nữa có ưu thế của đài truyền hình quốc gia, từ đó về sau, ratings mỗi tập đều tăng không giảm.

Thậm chí trong lúc rảnh rỗi, đầu đường cuối ngõ đều nghe được tiếng bọn nhỏ bắt chước: “Thần ánh trăng ban cho ta năng lượng, biến thân!”

Lời nói và động tác tương đối trẻ trâu, nhưng chính vì trẻ trâu, mới khiến bọn nhỏ yêu thích, muốn ngừng không ngừng được.

Cùng lúc đó, Nam Lân lại đẩy ra một loạt đồ chơi trang bị.

Gậy ma pháp, pháp khí biến thân,c òn có trò chơi ghép hình lập thể, chỉ vài tờ bìa cứng đơn giản, qua việc ghép nối lập tức biến thành vài nhân vật chính trong bộ phim. Đương nhiên đây chỉ là bản đơn giản, cũng là bản cấp thấp.

Ngoài ra Nam Lân còn có bản cấp cao, được ghép nối bằng hạt gỗ lớn nhỏ.

Mấy trăm ngàn viên hạt gỗ xếp lại với nhau, có thể tùy ý kết hợp, có thể tạo thành các loại nhân vật, cugnx có thể xếp thành phòng ốc đủ màu, thậm chí có thể xây thành thị trấn nhỏ như phim hoạt hình.

Ngoài rả, còn có các loại búp bê nhân vật…

Sau đó Lệ Hoa cũng phối hợp đưa ra một bộ sưu tập quần áo cho các nhân vật chính.

Khi đó, có thể có được một bộ trang bị của vai chính trở thành ước mơ trong lòng mỗi đứa trẻ. Dù không thể có được trọn bộ, ít nhất cũng phải mua được vài món, hoặc là quần áo, hoặc là pháp khi, hoặc là gậy ma pháp, đều không đồng nhất.

Nam Lân lại lần nữa nghênh đón làn sóng lợi nhuận mới, xô đổ hết tất cả kỷ lục từ khi sáng lập tới nay. Đồng thời cũng đổi mới nhận thức của mọi người về Cố Nam Sóc.

Khi bạn còn học theo người ta cấy quảng cáo vào phim ảnh, bắt chước lời người khác, hắn đã khai sáng ra hình thức cao hơn rồi.

Đầu óc như vậy, thủ đoạn như vậy, năng lực như vậy, không thể không khiến người ta thán phục.

Tháng tám.

Cố Nam Sóc bao trọn đại sảnh Tụ Phúc Lâu, tổ chức tiệc hoàn công. Trong tiệc hoàn công, tất cả mọi người trong đoàn đội chế tác phim hoạt hình đều tới, nhân viên Nam Lân cũng tới, cả Tống Giai và người đại diện công ty Lệ Hoa cũng tới.

Mọi người tụ tập với nhau, ăn uống linh đình, vui cười náo nhiệt.

Chu Mạn Mạn nhìn Cố Nam Sóc đang trò chuyện vui vẻ trong đám người, khuỷu tay khẽ chọc vào người Tống Giai bên cạnh: “Em thấy Cố Nam Sóc thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Dáng vẻ đường đường, tài hoa hơn người, năng lực xuất chúng, đặc biệt là không coi thường phái nữ, có thể tôn trọng phái nữ. Không nhiều đàn ông có tư tưởng như vậy. Em biết đấy, bởi vì cha chị, nên chị vẫn luôn có khúc mắc với đàn ông.”

“Từ sau khi chị tốt nghiệp, ông ngoại vẫn luôn thúc giục chị đi xem mắt. Nhưng chị căn bản không muốn kết hôn. Kết hôn làm gì, nếu như không may, tìm phải người giống cha chị, thà chị sống cô độc hết quãng đời còn lại còn hơn. Nhưng mà một năm qua, hợp tác với Nam Lân, chị vẫn luôn phụ trách bàn bạc. Càng tiếp xúc với Cố Nam Sóc, chị càng thưởng thức anh ta. Nếu như đối tượng kết hôn là anh ta mà nói, chị cảm thấy cũng được.”

Tống Giai: “Chị muốn tìm hiểu anh ấy à?”

“Tại sao lại không?” Chu Mạn Mạn nhướng mày: “Nhưng mà, có một tiền đề, em có thích anh ta hay không?”

Tống Giai:… Sao lại kéo lên người mình rồi?

“Em nhìn các em xem, cùng tới từ một nơi, đều có tài có sắc, cũng rất có tiếng nói chung, anh ta cũng rất chiếu cố em.”

“Anh ấy chiếu cố em, chỉ xuất phát từ lễ phép, là hành động thân sĩ, chỉ như vậy.”

“Phải không?” Chu Mạn Mạn lộ ra ánh mắt nghi ngờ: “Em chắc chắn?”

Tống Giai:???

“Chị luôn cảm thấy hai người không thích hợp. Có lẽ bản thân em cũng chưa phát hiện ra. Khi ở cùng chỗ với anh ta, em rất thả lỏng. Mà khi tách tiêng hai người ra… Nói thế nào nhỉ. Chị cảm thấy hai người có bí mật gì đó chị không biết.”

Nghe thấy hai chữ bí mật, Tống Giai ngẩn người, sau đó cười rộ lên: “Đúng là chúng em có bí mật thật. Chị phát hiện ra khi chúng em ở chung có chút kỳ quái, đều vì bí mật này, không liên quan tới tình yêu. Không phải em không muốn nói cho chị bí mật này, mà là không cách nào nói cho chị biết.”

Chu Mạn Mạn giơ tay: “Dừng! Chị không muốn thám thính bí mật của hai người. Chị chỉ muốn nói, tuy rằng chị rất thưởng thức anh ta, nhưng đàn ông mà, trên đời này nhiều lắm. Em là chị em tốt của chị, là chị em tốt cả đời. Nếu n hư em thích anh ta, chị sẽ không xen vào.”

“Con người chị sợ nhất chịu thiệt. Tình yêu cũng vậy, trước khi xác định anh ta có thể yêu chị sâu đậm hay không, chị sẽ không thật lòng. Cho nên bây giờ chị mới thưởng thức, thật sự chỉ là thưởng thức. Nhưng chị không muốn vì chút thưởng thức này, mang tiếng tranh đoạt đàn ông với chị em tốt.”

Tống Giai bật cười: “Chị nghĩ nhiều rồi. Chúng em…”

Đúng lúc ấy Cố Nam Sóc đi tới, cắt lời cô ấy: “Đang nói gì thế? Nói chuyện vui quá nhỉ?”

Chỉ một câu thuận miệng, không phải muốn câu trả lời, sau đó hắn thản nhiên nói với Tống Giai: “Trước đó nghe cô nói buổi tối còn một bài tập phải hoàn thành. Bây giờ không còn sớm nữa. Để tôi đưa cô về nhé, bên này tôi đã nói với chủ quán rồi, tất cả chi phí đều ghi sổ, cứ bảo mọi người ăn uống thoải mái, chậm rãi chơi đùa, hiếm khi mọi người vui vẻ như vậy.”

Chu Mạn Mạn bật cười thành tiếng.

Cố Nam Sóc khó hiểu: “Làm sao vậy??”

“Vừa rồi không phải anh hỏi chúng tôi đang nói chuyện gì sao?” Chu Mạn Mạn nháy mắt: “Tôi với Tống Giai đang nói, anh là một người đàn ông không tồi, là đối tượng có thể suy xét tới chuyện kết hôn, tôi hỏi cô ấy, có phải cô ấy thích anh không, có phải giữa hai người có gì đó hay không, nếu không có gì, có thể tôi sẽ ra tay đó.”

Lời này khiến Cố Nam Sóc ngẩn người, Tống Giai cũng rất xấu hổ.

Chỉ có Chu Mạn Mạn là cười vui vẻ nhất: “Bây giờ xem ra, chàng có tình thiếp có ý, tôi không có cơ hội rồi.”

Cô ấy ghé sát vào tai Tống Giai, nói nhỏ một câu: “Em chắc chắn là chị nghĩ nhiều, chứ không phải em nghĩ thiếu? Đàn ông tốt như vậy, qua thôn này không còn cửa hàng khác, em nên cẩn thận nắm chắc.” Nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Sắc mặt Tống Giai cứng đờ: “Cái đó… Tính tình Mạn Mạn như vậy, lời cô ấy nói, anh đừng để trong lòng.”

Cố Nam Sóc khẽ gật đầu, “Đi thôi, tôi đưa cô về trường.”

Không dò hỏi cũng không phản bác. Không biết vì sau khoảnh khắc ấy Tống Giai lại có chút mất mát. Phần mất mát này khiến cô ấy giật mình. Hay là cô ấy đã thích Cố Nam Sóc rồi, nhưng b ản thân lại không phát hiện ra? Có phải Chu Mạn Mạn đã nhìn ra được điều gì, mới nói với cô những lời này hay không?

Tới cổng Kinh Đại, Cố Nam Sóc mở cửa xe cho Tống Giai.

“Cảm ơn, tôi vào trước đây.”

Tống Giai vừa đi không xa, Cố Nam Sóc đã mở miệng gọi cô ấy lại: “Tống Giai!”

Tống Giai quay đầu.

Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Tôi cảm thấy Chu Mạn Mạn nói không sai, tôi là một người đàn ông không tồi, là đối tượng có thể suy xét chuyện kết hôn. Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, tôi xác định chàng thật sự có tình, không biết thiếp có ý hay không? Em bằng lòng cho tôi một cơ hội chứ?”

Tống Giai sững sờ ngay tại chỗ, cô ấy định há miệng từ chối theo bản năng, lại luyến tiếc từ chối. Nhưng nếu đồng ý, nghĩ tới Chu Mạn Mạn… Sau một lúc do dự, đột nhiên cô ấy lấy lại tinh thần, lắc đầu bật cười.

Tình bạn giữa cô ấy với Chu Mạn Mạn không plastic như vậy,cũng không yếu ớt như vậy. Chu Mạn Mạn có thể tiêu sái như thế, vì sao cô không thể thản nhiên tiếp nhận? Ngại ngùng cái gì!

Coi như tự cho mình một cơ hội, cũng như cho Cố Nam Sóc một cơ hội.

“Khi được tỏ tình, em thích có hoa hồng!”

Cố Nam Sóc mỉm cười: “Ngày mai anh mua!”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúm đồng tiền xán lạn như hoa, ánh mắt đường như có thể phát sáng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /349 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Căn Cứ Nông Học Số Chín

Copyright © 2022 - MTruyện.net