Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thành công của cô ta, bao gồm cả thành công của người bên cạnh, đều không tách rời hệ thống. Cho nên hệ thống không còn, chẳng những công ty dưới tên cô ta xảy ra chuyện, người bên cạnh cô ta cũng không thể may mắn thoát khỏi, bởi vì những người này đều là người nhận được lợi ích từ hệ thống.
Đúng là cán bộ chính phủ không thể kinh doanh, ít nhất không thể trắng trợn táo bạo như cô ta. Có vài người lén lút làm, phải đặt dưới tên họ hàng trong nhà. Trường hợp nhà bọn họ xem như tình huống đặc biệt. Mấy năm trước không phải không có người điều tra, không có ai nói này nói nọ, tất cả đều bị cô ta dùng kỹ năng và đạo cụ của hệ thống giải quyết.
Sau đó, cấp bậc của hệ thống càng ngày càng cao, vận may của cô ta càng ngày càng mạnh, thậm chí không cần cô ta chủ động sử dụng đạo cụ và kỹ năng của hệ thống, Vận may đã có thể giúp cô ta tránh thoát nguy hiểm và vượt qua trở ngại rồi. Bởi vậy, mấy năm qua, cô ta và Nguyên Ứng, một người kinh doanh, một người làm chính trị, đều hô mưa gọi gió, khiến cô ta đã quên mất, tình huống này không hợp quy định.
“Kiều Kiều, em biết đấy, anh với Lão Chu không hợp nhau, lần này hai chúng ta lại đang cạnh tranh chức chủ tịch, chắc chắn là đối phương giở trò. Không có anh, vị trí chủ tịch sẽ là của anh ta. Kiều Kiều, Lão Chu là người có thù tất báo, anh đắc tội anh ta không ít, bây giờ mới chỉ tạm thời cách chức điều tra, nếu thật sự để anh ta thực hiện được, sau này thế nào anh không dám tưởng tượng. Anh gặp phải chuyện gì cũng không sao, chỉ sợ liên lụy tới em.”
“Kiều Kiều, em là một cô gái, đi đến hôm nay không dễ dàng. Anh không muốn vì mình, khiến cố gắng mấy năm nay của em đổ sông đổ bể. Bây giờ cấp trên nói là điều tra anh, thật ra sẽ không bỏ qua em. Nếu anh xảy ra chuyện, chắc chắn em cũng không trốn thoát. Kiều Kiều, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết. Anh không biết trong tay Lão Chu còn thứ gì nữa hay không, nhưng chúng ta phải giải quyết vấn đề trước khi anh ta kịp ra tay lần nữa.”
Cố Kiều sa sầm mặt, không nói gì.
Nguyên Ứng nhíu mày, lời anh ta đã đủ rõ ràng rồi. nếu muốn qua cửa này, phải xử lý lão Chu. Lão Chu không còn, chẳng những nguy cơ của bọn họ được giải trừ, anh ta còn có thể thuận lợi lấy được chức vị chủ tịch, tiến thêm một bước.
Nếu là trước kia, Cố Kiều đã đồng ý từ lâu rồi, sẽ hỏi anh ta tình hình Lão Chu, nghĩ cách tiếp xúc đối phương, nhưng hôm nay……
Cố Kiều không thích hợp! Rất không thích hợp!
Nguyên Ứng cũng biết, mình không thể nói quá rõ ràng, khiến Cố Kiều nghi ngờ. Thấy sắc mặt cô ta không tốt. vội vàng tạm dừng đề tài này, dịu dàng hỏi: “Kiều Kiều, em sao thế? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không? Anh đưa em tới bệnh viện nhé.”
Reng reng…
Di động lại lần nữa vang lên, cắt lời Nguyên Ứng.
Cố Kiều bị dọa, bây giờ cô ta sợ nhất là nghe thấy tiếng chuông điện thoại, sợ nghe được tin tức không tốt.
Cô ta nhìn di động, sững sờ, không ấn phím nghe.
Cuối cùng vẫn là Nguyên Ứng nghe máy, người gọi điện thoại tới là mẹ ruột của Cố Kiều.
“Kiều Kiều, không tốt, cha con cãi nhau với người ta, một lời không hợp đã ra tay, đánh đối phương bị thương, bây giờ đã bị bắt lại rồi. Kiều Kiều, con mau gọi điện cho đồn công an, bảo người ta đừng làm khó cha con. Kiều Kiều! Kiều Kiều, con đâu rồi? Con có nghe thấy lời mẹ không thế?”
“Kiều Kiều, cha con đã lớn tuổi rồi, nếu bị nhốt trong phòng tạm giam, sao ông ấy chịu nổi? Kiều Kiều, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, đối phương chỉ bị thương, không phải mất mạng. Hơn nữa mẹ đã tới bệnh viện hỏi thăm rồi. Vết thương không nhẹ, nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt, cùng lắm là cần thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, và tiền thuốc men thôi.”
“Tiền bạc đều không thành vấn đề, chúng ta đồng ý bồi thường, đồng ý trả tiền. Chút tiền ấy, đâu phải chúng ta không lấy ra được. Nhưng đối phuonwg lại là kẻ cứng đầu, không chịu giải quyết riêng, khăng khăng đòi báo cảnh sát.”
“Mẹ nghe nói hình như nhà đối phương có chút quan hệ. Cụ thể thế nào mẹ không hỏi thăm ra được, có điều nghe giọng điệu của bọn họ, chắc hẳn chỗ dựa cũng không mạnh lắm. Dù chỗ dựa có cứng thì sao, có thể cứng bằng con chắc, có thể mạnh hơn con rể sao? Kiều Kiều, con nhanh nhé, đừng để cha con chịu khổ tron đó. Hơn nữa, ông ấy là cha ruột con, nếu để người ngoài biết chuyện, cũng ảnh hưởng đến con.”
Nghe mẹ mình lải nhải, Cố Kiều chỉ cảm thấy bực bội, không kiên nhẫn nói: “Vâng, con biết rồi.”
Cạch!
Cố Kiều cướp di động từ tay Nguyên Ứng, trực tiếp cúp máy.
Nguyên Ứng rất khó hiểu: “Anh là, để anh đi nói một tiếng nhé. Lời mẹ vợ nói cũng không sai, chuyện này đúng là không phải chuyện lớn gì.”
Căn bản Cố Kiều không có tâm trạng nào nghe anh ta nói, cô ta bừng tỉnh phát hiện ra. Cô ta xảy ra chuyện, Nguyên Ứng xảy ra chuyện, bên chỗ cha cô ta cũng xảy ra chuyện…
Những người từng được hệ thống giúp đỡ đều không thể may mắn thoát khỏi, những người được hưởng lợi ích gián tiếp cũng không thoát được, ví dụ như Nguyên Ứng, ví dụ như cha cô ta, ví dụ như…
Đột nhiên Cố Kiều đứng bật dậy: “Viện Viện! Viện Viện! Em muốn đi tìm Viện Viện!”
Viện Viện không thể xảy ra chuyện!
Cố Kiều lảo đảo lao ra cửa, bởi vì nôn nóng, không nhìn kỹ đường, không thấy bậc thang, lập tức lăn từ trên cầu thang xuống dưới.
Trước khi hôn mê, trong đầu Cố Kiều hiện lên một ý nghĩ.
Cố Minh Cảnh cũng ngã từ trên cầu thang xuống, cô ta bây giờ có tính là báo ứng không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");