Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bệnh viện. Trong phòng VIP.
TV đang phát tin tức có liên quan tới nhà hàng Cố Thị, Cố Kiều càng xem càng bực bội, cầm điều khiển lên đổi kênh khác, lại sang kênh đang nói về điền sản Cố Thị. Đổi thêm lần nữa, lại đến châu báu Cố Thị, lại đổi, chính là tin tức cô ta giả vờ quyên góp. Đổi tiếp lại là tin tức điểm đáng ngờ trong vụ án Cố Minh Cảnh.
Cố Kiều càng xem càng kinh hãi, hoang mang rối loạn tắt tivi đi, ném văng điều khiển ra xa.
Nửa tháng, đã nửa tháng rồi, mọi chuyện không những không dịu đi, còn càng ngày càng nghiêm trọng.
Một mình cô ta, gần như chiếm hết tin tức xã hội, tin tức dân sinh, tin tức kinh tế tài chính, tin tức giải trí… Tất cả đều đứng đầu bảng, nhiệt độ chỉ tăng không giảm. Tất cả thủ đoạn xã giao của công ty có thể dùng đều không dùng được, cũng không có bất kỳ hiệu quả nào, mọi người đều không nể mặt cô ta.
Thậm chí cô ta nhờ quan hệ, trước đây đối phương đều ôn hòa làm bạn tốt với cô ta, bây giờ lại tìm mọi cách né tránh, người thì nói chuyện quá lớn, bản thân không giúp được, người thì nói bản thân không đủ năng lực, hoặc là nói không ở trong nước, có người còn quá đáng hơn, nói tín hiệu không tốt, không nghe thấy cô ta nói gì, trực tiếp cúp máy.
Còn cả hệ thống, nửa tháng qua, không một ngày nào cô ta không kêu gọi, nhưng mà không hề có phản ứng, không hề có hồi đáp.
Có lẽ ban đầu Cố Kiều còn ôm đủ loại vọng tưởng không thực tế, mong đợi hệ thống chỉ tạm thời ngủ say, không lâu nữa sẽ tỉnh lại, một thời gian nữa tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng hôm nay cô ta không thể không thừa nhận, hệ thống đã biến mất, nó thật sự đã biến mất.
Có lẽ là đã chết, cũng có lẽ là đã rời đi.
Nghĩ đến cảnh tượng xảy ra trước khi hôn mê, đặc biệt tiếng thét chói tai mơ hồ truyền tới từ trong óc, Cố Kiều càng nghiêng về khả năng đầu. Hệ thống đã chết. Tuy rằng nó không phải người, không tử vong về mặt sinh học, nhưng nếu bị phá hủy, cũng không khác gì đã chết.
Mà nó bị hủy diệt, chắc chắn có liên quan với hạt châu.
Mấy năm nay, cô ta quá ỷ lại vào hệ thống, cũng quen ỷ lại vào hệ thống rồi. Cho nên giây phút này cô ta mới phát hiện ra, không có hệ thống, hình như cô ta chẳng là gì.
Cộc cộc cộc
Tiếng đập cửa vang lên.
“Bà Nguyên, có mấy vị cảnh sát tới, nói muốn gặp bà.”
Y tá nhường đường, để cảnh sát vào phòng.
Cố Kiều nhíu mày: “Tôi đã từng nói với các anh rất nhiều lần rồi, dù là nhà hàng Cố Thị, điền sản Cố Thị, hay châu báu Cố Thị. Tôi đều để cấp dưới phối hợp điều tra với các anh, tôi không biết rõ những việc này, cũng chỉ biết sau khi tin tức bị phơi bày.”
“Đúng là tôi giữ chức vụ tổng giám đốc, nhưng sản nghiệp dưới danh nghĩa tôi quá nhiều, không thể tự tay làm từng việc. Tập đoàn chúng tôi có quy tắng vận hành riêng. Mỗi công ty đều có giám đốc phụ trách và nhân viên quản lý. Tôi chỉ mở họp với quản lý cấp cao, giám sát khống chế đường lối phát triển tổng quát, hoạt động cụ thể thế nào, đều giao toàn quyền cho cấp dưới.”
“Các anh cảm thấy tôi có vấn đề, mời lấy ra chứng cứ.”
Ngày nào cũng tới, mấy ngày trước, mỗi ngày còn tới vài lần, hỏi tới hỏi lui. Có đôi khi cùng một vấn đề, người này hỏi rồi, người kia lại hỏi, lăn qua lộn lại, không ngừng không nghỉ.
Cố Kiều cũng là người khó tính, đặc biệt cô ta ở địa vị cao lâu rồi, càng không chịu nổi những việc này. Trong mắt cô ta, đó là miệt thị, là khinh nhục.
Dù Cố Thị đã xảy ra chuyện, nhưng chưa phá sản. Cô ta vẫn là nữ chủ tịch cao cao tại thượng. Cho dù Nguyên Ứng bị điều tra, nhưng vẫn chưa cách chức, cô ta vẫn là phu nhân của phó chủ tịch.
Bọn họ làm vậy, có thể nói là không nể mặt cô ta chút nào.
Đúng là bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà hôi của, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh mà!
Từng lần nối tiếp nhau, tượng đất còn có ba phần tính nóng nữa là!
Mấy vị cảnh sát vừa tới hơi nhíu mày.
“Cô Cố, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Chúng tôi không đến vì vụ án thương nghiệp, không điều tra điền sản Cố Thị đút lót, cũng không điều tra công ty châu báu trốn thuế, những việc này do đồng nghiệp khác phụ trách.”
Cố Kiều ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Cảnh sát dẫn đầu lấy giấy chứng nhận ra: “Chúng tôi là cảnh sát hình sự thuộc đội cảnh sát thủ đô, tôi là đội trưởng Ngô Vận. Chúng tôi đang điều tra vụ án năm đó Cố Minh Cảnh bắt cóc cô và con gái cô, cố ý tạo ra tai nạn xe cộ, muốn lấy tính mạng mẹ con cô. Sau khi thẩm tra đối chiếu lại chứng cứ, chúng tôi nghi ngờ vụ án này còn có ẩn tình, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra.”
Cố Kiều nắm chặt khăn trải giường, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tới rồi, tới rồi, chuyện này cuối cùng cũng tới rồi!
Không! Không đúng! Bọn họ nói là hỗ trợ điều tra, không phải bắt cô ta, chứng minh ít nhất tạm thời cô ta vẫn an toàn.
Trên mặt Cố Kiều khôi phục chút sắc tố, lại lần nữa bình tĩnh nói: “Tôi bị thương, vẫn đang tĩnh dưỡng, chỉ sợ…”
Cô ta còn chưa dứt lời, Ngô Vận đã cắt ngang: “Chúng tôi đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi. Vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng nửa tháng gần như đã khôi phục hoàn toàn rồi. Cô đã có đủ năng lực tự hành động, theo chúng tôi một chuyến, cũng sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào với vết thương của cô.”
“Cô Cố, cô là người thành công trong xã hội, còn là người nhà cán bộ cấp cao. Luôn giữ gìn hình tượng ngay thẳng trước công chúng. Chắc cô cũng biết, mỗi công dân đều có quyền và nghĩa vụ phối hợp điều tra.”
Giọng nói kiên định, không cho từ chối. Cố Kiều không cách nào nói không.
Ánh mắt cô ta trầm xuống: “Tôi gọi một cuộc điện thoại trước đã.”
Ngô Vận gật đầu: “Được.”
Gọi điện thoại, dù gọi cho người thân, hay gọi cho luật sư, đều phù hợp quy định, anh ta không cách nào ngăn cản. Nhưng đợi Cố Kiều gọi điện thoại xong, anh ta lập tức bước tới gần giường, không nói một lời, thái độ vô cùng nghiêm khắc.
Cố Kiều bất đắc dĩ, đành phải xuống giường, cắn răng nói: “Đi thôi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");