Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nam Sóc tức giận đến mức đau gan: “Nếu là vấn đề của anh rể, vì sao mấy năm nay chị vẫn luôn phải gánh cái tội danh này? Chị còn bằng lòng gánh?
“Nam Sóc, em không hiểu đâu. Chuyện này mang tính đả kích rất lớn đối với đàn ông, nếu để mọi người biết, sao anh rể em có thể ngẩng đầu làm người được?”
Cố Nam Thư không nhịn nổi bật khóc: “Anh rể em quỳ xuống khóc lóc cầu xin chị, xin chị đừng nói ra ngoài, anh ấy nói anh ấy sẽ cố gắng chữa trị. Ban đầu chị nghĩ, đợi anh ấy chữa khỏi là được.”
“Vậy nếu sau này chữa mãi vẫn không khỏi thì sao? Sao chị không nói ra? Chị cam nguyện gánh chịu ấm ức như vậy à?”
“Chị……” Cố Nam Thư há mồm: “Chị cũng từng mê mang, từng nổi giận, có thời gian ngày nào cũng cãi nhau với anh rể em, thậm chí còn từng có ý định ly hôn. Nhưng mà… Nam Sóc, chị với anh rể em có tình cảm với nhau. Khi còn học cấp ba anh chị đã ở bên nhau rồi, ở bên nhau nhiều năm như vậy, nói thật ra, ngoại trừ điểm này, những mặt khác, anh rể em đối xử với chị đều không tồi.”
“Trước đây, cha mẹ không đồng ý hôn sự của anh chị, ngày nào anh ấy cũng tới nhà chúng ta lấy lòng cha mẹ. Anh ấy là người thành phố, chưa từng làm ruộng, vậy mà vẫn kiên trì giúp đỡ. Chị kêu mỏi chân không muốn đi bộ, anh ấy liền cõng chị. Nửa đêm chị kêu đói bụng, anh ấy liền rời giường nấu trứng gà mang vào phòng, còn sợ bị mẹ mình phát hiện ra, lén lút giống như kẻ trộm. Thậm chí nhân lúc mẹ mình không nhìn thấy, anh ấy còn rửa chân cho chị.”
“Anh ấy làm tất cả những việc ấy, không phải vì hổ thẹn, cũng không phải vì áy náy, đơn giản là vì anh ấy yêu chị, anh ấy muốn đối xử tốt với chị. Trước khi phát hiện ra vấn đề con cái nằm trên người anh ấy, anh ấy vẫn luôn như vậy rồi. Sau khi phát hiện ra, anh ấy đối xử với chị càng tốt hơn. Anh ấy trả giá vì chị nhiều như vậy, nên chị nghĩ, chị cũng nên trả giá vì anh ấy một lần, cứ nhịn một chút, lại nhịn thêm chút nữa, khi không nhịn được, chị nổi cáu với anh ấy. Nhưng nếu thật sự bảo chị ly hôn, chị… Chị luyến tiếc!”
“Nam Sóc, chị sợ! Chị sợ phải ly hôn, sợ chị sẽ hối hận! Chị sợ đời này sẽ không tìm thấy người đàn ông nào đối xử tốt với chị như anh ấy. Nên chị nghĩ, kế hoạch của anh ấy cũng không tồi, đợi anh chị ôm một đứa trẻ từ thành phố về rồi, mẹ anh ấy có cháu trai sẽ không luôn miệng nói chị là gà không đẻ trứng nữa, hàng xóm láng giềng cũng sẽ không chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.”
Cố Nam Sóc hé miệng, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Trong mắt hắn, một người đàn ông bản thân không thể sinh con, lại để vợ mình gánh tội thay, còn gánh tội thay nhiều năm như vậy, thì không cần anh ta cũng được. Hắn có thể hiểu việc bản thân không thể sinh con mang tới đả kích lớn thế nào cho Thôi Hoành Chí, cũng hiểu nếu nói ra lòng tự tôn của Thôi Hoành Chí sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tất cả đều không phải lý do để anh ta đẩy trách nhiệm lên người vợ mình.
Bản thân không muốn bị người khác xem thường, nên tùy ý để vợ mình chịu đựng mẹ chồng gây khó dễ, chịu đựng hàng xóm láng giềng chỉ trỏ sao?
Trước kia khi người khác nói Cố Nam Thư, Thôi Hoành Chí đứng ra giải vây giúp, Cố Nam Sóc còn cảm thấy anh rể là người không tồi. Bây giờ xem ra, khi anh ta nói ra những lời giải vây đó, không biết anh ta mang theo tâm trạng thế nào nhỉ? Nếu anh ta thật sự muốn tốt cho Cố Nam Thư, nên thản nhiên nói ra chân tướng, chứ không phải nói ra vài câu nhẹ nhàng bâng quơ, không có tác dụng gì kia. Mấy câu ấy dừng trong tai người khác, nói không chừng còn mang tới cho Cố Nam Thư nhiều lời châm chọc hơn.”
Cố Nam Sóc nhíu mày, nhất thời không biết nói gì. Cố Nam Thư không phải người tính cánh mềm yếu sẽ nhẫn nhục chịu đựng, chị ấy luôn nhường nhịn trong chuyện này, hoàn toàn là vì yêu Thôi Hoành Chí, cùng nắm tay từ thời niên thiếu tới bây giờ, tình cảm suốt bảy năm sao có thể dễ dàng dứt bỏ?
Nếu từ đầu tới cuối Thôi Hoành Chí đều là kẻ khốn nạn, có lẽ chị ấy còn có thể rứt ra được. Nhưng Thôi Hoành Chí lại là loại người bên ngoài phủ đường bên trong cặn bã, còn là loại đường khiến người ta nghiện, Cố Nam Thư đã ăn loại đừng ấy bảy năm, đã nghiện tới tận xương tủy rồi, biết phải cai thế nào?
Mẹ nó!
Cố Nam Sóc càng nghĩ càng giận, lập tức quay đầu chạy ra bên ngoài. Cố Nam Thư hoảng sợ, không quan tâm đang giả vờ bụng to, nhanh chóng đuổi theo: “Nem Sóc, em đi đâu thế?”
Dường như Cố Nam Sóc không nghe thấy, hắn xông thẳng tới xưởng máy móc, tìm được Thôi Hoành Chí, lập tức vung nắm đ.ấ.m vào mặt đối phương.
Thôi Hoành Chí bị đánh choáng váng, vịn tường đứng vững mới phát hiện ra người tới là Cố Nam Sóc: “Nam…”
Anh ta vừa hé miệng, trên mặt lại ăn thêm một quả đấm.
Lần này, Thôi Hoành Chí bị đánh ngã ra đất, Cố Nam Sóc nổi điên xông tới, từng quyền từng quyền nện lên người đối phương. Thôi Hoành Chí không kịp trở tay, còn mất tiên cơ, ngay cả đường đánh trả cũng không có.
Cố Nam Thư thở hồng hộc đuổi tới, vội vàng bước đến ngăn cản, lúc này Cố Nam Sóc mới ngừng tay.
Cuối cùng Thôi Hoành Chí cũng thoát thân được dưới nắm đ.ấ.m của em vợ, vô duyên vô cớ ăn một trận đòn, sao anh ta có thể không nổi giận, giọng điệu không tốt lắm: “Cố Nam Sóc, cậu nổi điên cái gì thế! A!”
Vừa mới mở miệng đã động tới vết thương, khiến anh ta phải hít hà một hơi.
Cố Nam Thư kéo anh ta qua, nói thầm bên tai anh ta điều gì đó, cơn giận trong lòng Thôi Hoành Chí lập tức tiêu tan. Biết mình đuối lý, nên không dám nói thêm nửa chữ.
Xưởng máy móc người nhiều hỗn loạn, mọi người bị động tĩnh bên này thu hút sự chú ý, nghị luận sôi nổi. Cố Nam Thư nhìn trái nhìn phải, một tay kéo Cố Nam Sóc, một tay dùng sức đẩy Thôi Hoành Chí: “Anh đi xin nghỉ đi, chúng ta về rồi nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");