Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả phụ Dương lẩm bẩm: “Sau đó, em trưởng thành, em chờ rồi lại chờ, nhưng chờ mãi anh vẫn không quay lại. Em tự mình chạy tới huyện Nguyên Hoa tìm anh, nhưng em không ngờ, khi tìm được anh, anh đã kết hôn với Cố Nam Thư rồi, khi đó em đứng ngay trước mặt anh, anh lại không nhận ra em.”
Nới tới đây, dường như quả phụ Dương cũng cảm thấy có chút châm chọc: “Mấy năm qua, em từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu ngày đó em đuổi kịp anh, nói cho anh biết tình cảm của mình, nếu em nhắc nhở anh, nói anh đã hứa hẹn với em rồi, có phải kết quả sẽ không giống bây giờ hay không?”
Thôi Hoành Chí nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu. Sẽ không. Năm mười tuổi có lẽ anh ta vẫn chưa hiểu, nhưng bây giờ anh ta đã hai mươi sáu, đã vô cùng rõ ràng rồi. Anh ta chỉ có tình nghĩa từ thời thơ ấu với quả phụ Dương, không hề có tình yêu nam nữ. Đời này, từ đầu tới cuối người anh ta thích chỉ có một mình Cố Nam Thư.
Quả phụ Dương hít hít mũi, lau sạch nước mắt: “Anh biết vì sao em không quay về, muốn ở lại huyện Nguyên Hoa hay không? Bởi vì em cho rằng, anh kết hôn với người khác khi không có em ở đây, bây giờ em tới rồi, sớm muộn gì anh sẽ nhớ ra em, sẽ nhớ rõ tất cả, anh sẽ lại lần nữa quay về bên em. Cho nên, em tìm công việc bên này, dàn xếp ổn định, có cơ hội là lại tới tìm anh.”
“Nhưng anh lại chê em phiền, vậy mà còn cảm thấy sự xuất hiện của em sẽ phá hoại gia đình nhỏ của anh, vậy mà cứ nhìn thấy em là anh lại lẩn trốn? Nếu không phải anh nhẫn tâm như vậy, sao em có thể giận dỗi gả cho quỷ ốm yếu kia? Em gả vào nhà anh ta chưa tới một năm, anh ta đã chết.”
“Chết rồi cũng tốt, tránh cho em phải phiền lòng khi nhìn thấy đối phương. Em là con gái trong thành phố, điều kiện gia đình nhà mẹ đẻ không kém, còn nắm trong tay căn nhà quỷ ốm yếu kia để lại, cho dù là quả phụ, cũng có khối người cho em lựa chọn, vì sao em vẫn chưa tái giá, anh có biết không? Nếu anh không biết, vì sao hôm đó anh lại tới tìm em? Vì sao lại vào nhà của em, lên giường của em?”
Thôi Hoành Chí nghe những lời từ đáy lòng của đối phương, vốn dĩ đã cảm động, bây giờ lại áy náy. Nhưng câu chất vấn cuối cùng đã khiến anh ta lấy lại tinh thần. Anh ta phản bác theo bản năng: “Tôi đã nói rồi, ngày đó do tôi uống say, trùng hợp ngã trước cửa nhà cô! Còn chuyện lên giường… Chỉ vì tôi tưởng cô là Nam Thư!”
“Anh uống say cửa nhà ai không ngã, lại cố tình ngã vào cửa nhà em?”
Thấy Thôi Hoành Chí há miệng muốn phủ nhận, quả phụ Dương lập tức xua tay: “Được rồi, coi như ngày đó chỉ là trùng hợp. Vậy sau này thì sao? Những lần sau này, lần nào cũng là trùng hợp à?”
Thôi Hoành Chí há miệng, lại không cách nào phản bác.
Lần đó là khi anh ta vừa quay về từ thành phố, vừa biết bản thân có vấn đề không cách nào sinh con. Anh ta chịu đả kích lớn, tâm trạng không tốt, điên cuồng mua say. Có lần anh ta say gục trước cửa nhà quả phụ dương, mơ mơ hồ hồ vào phòng cô ta.
Đợi anh ta tỉnh lại, cơ thể đã trần truồng nằm bên cạnh quả phụ Dương rồi. Anh ta muốn coi chuyện này chỉ là sai lầm ngoài ý muốn, từ đó quên luôn, không bao giờ nhắc lại. Nhưng sự thật chứng minh, có những sai lầm không thể phảm phải, một khi dính vào sẽ giống thuốc cao bôi trên da chó, muốn ném đi cũng không xong.
“Anh đừng trưng ra biểu cảm này, cứ như lần nào cũng là em ép anh không bằng. Khi chúng ta làm chuyện ấy, anh rất ra sức đó! Có lần nào là không lăn lộn đến mức em phải khóc lóc xin tha, làm đến khi em sức cùng lực kiệt mới bằng lòng dừng tay không? Thôi Hoành Chí, biểu hiện của anh khi ở trên giường không thể làm giả được. Em không tin trong lòng anh không hề có một chút tình cảm nào với em.”
Thôi Hoành Chí cứng họng.
Anh ta không có cách nào phủ nhận lời quả phụ Dương, nhưng anh ta biết đó không phải thích, cũng không phải yêu.
Khi biết cơ thể mình có vấn đề, anh ta bị áp lực tâm lý rất lớn, cũng giống như lời mọi người nói, phụ nữ không biết sinh con không phải là phụ nữ. Anh ta luôn cảm thấy mình không phải đàn ông. Có đôi khi, mặc dù hiểu rõ người ngoài không ai biết về bí mật của anh ta, nhưng lúc nào anh ta cũng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn anh ta rất khác thường, giống như đang trào phúng, khiến anh ta càng ngày càng không dám ngẩng đầu, đặc biệt là khi đối mặt với Cố Nam Thư.
Không thể cho vợ mình một đứa con, anh ta có lỗi với cô, khiến cô phải thừa nhận điều tiếng bên ngoài vốn dĩ anh ta phải chịu đựng, anh ta hổ thẹn với cô. Cô biết tất cả bí mật không thể nói với người ngoài của anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy bản thân như trần trụi không có chỗ nào che giấu được trước mặt cô, khiến anh ta muốn né tránh.
Đủ loại cảm xúc phức tạp chất chứa trong lòng, nhưng anh ta lại không thể tâm sự với bất cứ người nào, bao gồm cả Cố Nam Thư. Anh ta từng phải sống trong sự tự ti và ghét bỏ bản thân, càng sống càng mệt mỏi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");