Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Cố.
Cố Nam Sóc sắp xếp cho Cố Nam Thư ở trên tầng gác mái: “Chị! Chỉ nghỉ ngơi một lát đi.”
Cả ngày hôm nay sảy ra quá nhiều chuyện, lượng tin tức quá lớn, không cần nghĩ cũng biết Cố Nam Thư bị đả kích lớn thế nào.
“Nam Sóc, nếu chị muốn ly hôn, em có……”
“Chị! Em ủng hộ chị!” Không đợi chị ấy nói xong, Cố Nam Sóc đã mở miệng tỏ thái độ.
Cố Nam Thư sửng sốt: “Em không cảm thấy ly hôn không tốt sao?”
“Không tốt chỗ nào? Chị, em nói thật nhé, em cảm thấy Thôi Hoành Chí đối xử với chị như vậy, chị còn tiếp tục ở bên anh ta mới không tốt. Chị gái em xứng đáng có được người tốt hơn, Thôi Hoành Chí không xứng với chị. Chị Hai, chị tin em đi, trên đời này cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân ở đâu chẳng có. Chúng ta đừng chỉ nhìn vào những thứ trên đống rác, thế giới này lớn như vậy, vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt, bọn họ sẽ đối xử với chị tốt hơn Thôi Hoành Chí một trăm lần, một vạn lần.”
Cố Nam Thư bị hắn chọc cười.
“Có điều, chị Hai! Chị chắc chắn muốn ly hôn chứ? Trước đó chị nói với em chị yêu anh rể, chị với anh ta… Trong lòng em hy vọng chị có thể ly hôn với anh ta. Nhưng em tôn trọng quyết định của chị, em không muốn áp đặt ý nghĩ của em, quan niệm của em lên người chị. Cho nên, dù chị đưa ra bất cứ quyết định gì, ly hôn hay là không ly hôn, em đều ủng hộ chị.”
“Nếu chị lựa chọn ly hôn, em sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho chị. Nếu chị lựa chọn không ly hôn, em có thể giúp chị quay lại nhà họ Thôi, hơn nữa còn khiến nhà họ Thôi sau này phải cung kính với chị, không dám nói ra nửa lời khó nghe.”
Nghe thấy thế, Cố Nam Thư rất vui, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu: “Không được! Chị sẽ không quay về nơi đó nữa! Đúng là chị rất yêu anh rể em, nhưng sau khi biết anh ta đã làm những việc đó, chị không cách nào đối mặt với tình yêu đó như trước kia. Nếu như hôm nay chỉ mới nghe đoạn ghi âm kia, chưa tới nhà họ Thôi, có lẽ chị còn do dự, không biết rốt cuộc có nên ly hôn hay không, nhưng bây giờ chị đã chắc chắn rồi.”
“Anh rể em… Không, Thôi Hoành Chí. Chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ta từng vô số lần l.à.m t.ì.n.h với quả phụ Dương, chị lại cảm thấy dơ bẩn. Nghĩ tới mấy năm qua, anh ta vừa chạm vào quả phụ Dương xong lại quay về chạm vào chị, chị lập tức cảm thấy ghê tởm. Bây giờ chị có cảm giác ghê tởm như bản thân vừa ăn phải một đống phân vậy, không ly hôn, chẳng lẽ còn muốn chị sau này mỗi ngày mỗi đêm đều phải nhìn đống phân đó, không ngừng nhấm nháp hương vị của nó hay sao?”
So sánh này… Cố Nam Sóc cảm thấy hình như cũng không sai nhỉ?
Được rồi! Không quan tâm vì điều gì, chỉ cần chị gái hắn kiên quyết ly hôn là được.
Cố Nam Thư nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nam Sóc: “Cảm ơn em! Có người em trai như em, tốt thật đấy.”
Cố Nam Sóc biết chị ấy đang nói tới chuyện mình ủng hộ chị ấy vô điều kiện, hắn mỉm cười, trong lòng cảm thán. Đối với đời sau mà nói, ly hôn là chuyện phổ biến, nhưng ở thời đại này lại cực kỳ ít. Cho dù nhà gái bị thương tổn, bị gia bạo, bị phản bội, hay chịu ấm ức lớn thế nào, gần như đều lựa chọn nhẫn nhịn.
Bởi vì tư tưởng của mọi người vẫn còn lạc hậu, cảm thấy ly hôn không tốt, cho dù bản thân là người chiếm lý, là người bị hại, sau ly hôn, đường đi của phụ nữ vẫn rất khó đi như cũ. Bọn họ phải thừa nhận áp lực dư luận rất lớn. Hoàn cảnh xã hội như vậy, khiến rất nhiều người nhà mẹ đẻ sẽ không ủng hộ việc ly hôn. Nhà chồng ngăn cản, nhà mẹ đẻ ngăn cản, con đường sau này của phụ nữ ly hôn càng gian nan hơn. Cho nên trong tiềm thức của đa số phụ nữ đều nhận định, không thể ly hôn, ví dụ như Thôi Viện.
Hắn rất vui vì Cố Nam Thư có gan đưa ra quyết định như vậy.
Cố Nam Sóc xuống lầu, phát hiện Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai đều đã tan học trở về. Vừa biết chuyện xảy ra hôm nay, cả đám đều căm phẫn.
Cố Nam Huyền nhe răng trợn mắt: “Đồ khốn nạn! Anh Ba, sao anh không làm thịt anh ta!”
“Em cho rằng anh không muốn à? Nhưng g.i.ế.c người là phạm pháp!”
Cố Nam Huyền mắc nghẹn: “Vậy…… Vậy cũng không thể tha cho anh ta dễ dàng như vậy!”
“Không dễ dàng đâu! Bây giờ cả khu tập thể bên kia đều đã biết Thôi Hoành Chí không thể sinh con, còn bảo chị Hai em giả vờ mang thai định lừa dối mọi người, và quan hệ bất chính với quả phụ Dương rồi. Mọi người thích bàn tán chuyện kiểu này nhất, không quá vài ngày cả huyện này đều sẽ biết.” Cố Nam Sóc che lỗ tai Cố Minh Cảnh lại, vỗ đầu Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên: “Đi làm bài tập đi.”
Cố Minh Huy trừng mắt: “Cháu đã mười một tuổi rồi! Đã là đàn ông! Cháu có thể chống lưng cho cô Cả.”
Cố Nam Sóc dở khóc dở cười: “Còn đàn ông nữa? Với cái dáng người bé tí tẹo của cháu còn đòi chống lưng?”
“Chú Ba, chú không tin phải không? Cháu đi ngay bây giờ đây!”
Nói xong cậu định chạy ra ngoài, lại bị Cố Nam Sóc túm cổ áo kéo lại: “Đi cái gì mà đi! Cháu ngoan chút cho chú nhờ!”
Cố Minh Hiên kéo Cố Minh Huy qua chỗ mình: “Anh Cả, đi thôi, bài tập vẫn chưa làm xong đâu, đừng gây thêm phiền phức cho chú ấy.”
“Ai thêm phiền! Anh đang giúp đỡ đó! Đừng lúc nào cũng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh, rốt cuộc ai là anh hả? Anh còn lớn hơn em ba tuổi đấy!”
“Biết rồi biết rồi, anh là anh tra. Anh trai, có thể đi làm bài tập được chưa?”
Nói xong mỗi tay cậu kéo một người, mang cả anh trai và em trai đi làm bài tập. Cố Nam Sóc hé miệng bật cười.
Cố Nam Huyền có chút lo lắng: “Sau này Thôi Hoành Chí có tới tìm chị gái nữa hay không?”
“Có!”
Một chữ này khiến Cố Nam Huyền càng lo lắng hơn.
Cố Nam Sóc lại mỉa mai: “Anh ta muốn đến thật, nhưng anh sẽ không để anh ta đến. Hôm nay chúng ta hấp tấp ra ra vào vào, mắt chị Hai lại sưng đỏ như vậy, không ít người đã nhìn thấy, chắc chắn sẽ tò mò. Em ra ngoài, nói chuyện Thôi Hoành Chí cho hàng xóm biết.”
“Hả?”
Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn qua: “Còn hả? Em ngốc à! Để mọi người đều biết Thôi Hoành Chí là loại người nào, giúp chị Hai nhanh chóng chiếm được lòng người, cũng để lời đồn đãi liên quan tới Thôi Hoành Chí lan truyền nhanh hơn chút. Như vậy, thứ nhất Thôi Hoành Chí sẽ bị người ta xem như con khỉ trong vườn bách thú, bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận châm biếm, Thôi Hoành Chí có thể chịu đựng được sao? Không đợi gặp được chị hai, có khi đã lập tức hận không thể bay ngay về nhà rồi ấy chứ.”
Trên mặt Cố Nam Huyền vẫn mang theo vẻ lo lắng: “Nếu như chị Hai đổi ý, bây giờ chúng ta làm như vậy có phải sẽ không tốt hay không?”
Cố Nam Sóc trợn trắng mắt: “Yên tâm, chị Hai sẽ không đổi ý!”
Nếu Cố Nam Thư chỉ nhất thời xúc động, có lẽ sẽ đổi ý. Nhưng không phải thế, qua cách so sánh của chị ấy là biết, bây giờ trong mắt chị ấy Thôi Hoành Chí chẳng khác nào một đống phân, có người nào muốn ăn phân sao? Lại còn là loại người khác ăn thừa nữa.
Cho nên không có khả năng này.
Dù đổi ý thật, Cố Nam Sóc vẫn còn kế hoạch B. Không đáng ngại.
Nhận được đáp áp khẳng định, Cố Nam Huyền lập tức cười đồng ý: “Em đi ngay đây!”
Đương nhiên, chỉ như vậy vẫn chưa đủ.
Tròng mắt Cố Nam Sóc khẽ nhúc nhích, hắn phải đi gặp Dương Tiểu Muội.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");