Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Tiểu Muội đang định há mồm phản bác, Cố Nam Sóc đã nói trước: “Chỉ dựa vào lời cô nói, cô cảm thấy nhà họ Thôi sẽ tin sao? Thôi Hoành Chí sẽ tin sao?”Dương Tiểu Muội bực bội, bởi vì cô ta hiểu được, lời Cố Nam Sóc nói là sự thật.
Cố Nam Sóc quan sát cô ta một lát, nheo mắt nói: “Thật ra muốn chứng minh điểm này không khó. Có lẽ bệnh viện huyện chúng ta không làm được, nhưng bệnh viện lớn có đủ điều kiện sẽ làm được. Bọn họ có thể rút m.á.u đứa trẻ và m.á.u của Thôi Hoành Chí làm xét nghiệm, từ đó phán đoán có phải con ruột hay không.”
“Thật sao?”
“Thật! Cô có thể tự đi tìm hiểu, gọi điện thoại tới bệnh viện thành phố hỏi bác sĩ, hoặc là đi thẳng tới bệnh viện huyện hỏi đều được. Bệnh viện huyện không có kỹ thuật này, nhưng không đại biểu bác sĩ trong bệnh viện huyện không biết về nó, cô cứ đi hỏi bọn họ sẽ nói rõ cho cô.”
Trong mắt Dương Tiểu Muội cháy lên hy vọng, nhưng ngược lại cũng rất nghi ngờ: “Cậu đang giúp tôi à?”
“Giúp cô, cũng là giúp chị gái tôi.”
Dương Tiểu Muội lập tức hiểu rõ: “Cậu muốn tôi ép Thôi Hoành Chí mau chóng ly hôn với chị gái cậu?”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Tôi không muốn dây dưa lằng nhằng. Chẳng lẽ cô không muốn Thôi Hoành Chí nhanh chóng ly hôn, để kết hôn với cô sao? Đợi tới khi đứa trẻ ra đời, sẽ có nhiều biến cố không lường trước được. Ai biết đến lúc đó, dù đã chứng minh được đứa trẻ là của Thôi Hoành Chí, anh ta có thể lựa chọn chỉ cần đứa trẻ không cần cô hay không?”
Khả năng này vô cùng lớn.
Dương Tiểu Muội cắn răng rít lên: “Đừng mơ!”
Nói xong cô ta nhìn về phía Cố Nam Sóc, xác định lại: “Chị cậu muốn ly hôn thật sao? Không phải tình cảm giữa chị ta và Thôi Hoành Chí bền hơn kim cương à? Bây giờ đang nóng giận thì muốn ly hôn, qua hai ngày nữa sẽ không đổi ý chứ?”
“Sẽ không. Bởi vì chị gái tôi có thói quen ở sạch!”
“Ở sạch là cái gì?”
“Nghe không hiểu cũng không sao, cô không cần hiểu, cô chỉ cần biết cho dù cô có đổi ý thì chị gái tôi cũng sẽ không đổi ý là được.”
Dương Tiểu Muội khinh bỉ: “Đợi Thôi Hoành Chí ly hôn chị ta, cưới tôi rồi, kết cục đã là ván đã đóng thuyền, cho dù chị ta đổi ý cũng vô dụng. Hừ! Xong! Cậu có thể về được rồi đấy! Đừng quấy rầy tôi, tôi phải sửa sang lại chút, phải ăn mặc gọn gàng tới nhà họ Thôi đây.”
Cố Nam Sóc:……
Được rồi, về thì về!
***
Nhà họ Thôi.
Cha Thôi đã về nhà, Thôi Viện cũng đã tới. Thôi Hoành Chí đang bị ba người thân oanh tạc.
“Hoành Chí, báo cáo kiểm tra này là chuyện thế nào? Sao con lại không thể sinh? Từ xưa đến nay chuyện sinh con không phải đều là vấn đề của phụ nữ sao? Có liên quan gì tới đàn ông?” – Đây là lời của cha Thôi, người theo chủ nghĩa gia trưởng còn ngu muội vô tri.
“Hoành Chí, lời Cố Nam Thư nói không phải sự thật, cô ta muốn chọc giận mẹ, nên mới cố ý lừa mẹ có đúng không? Người phụ nữ này quá độc ác, rõ ràng là vấn đề của bản thân, vậy mà lại vu oan cho con!” – Đây là lời của mẹ Thôi, vẫn chưa tiếp thu nổi sự thật, định tự tẩy não bản thân,
“Hoành Chí, cha mẹ đang hỏi em đó, em nói một câu đi! Em với Cố Nam Thư kết hôn năm năm vẫn chưa có con, rốt cuộc là vấn đề của ai?” – Đây là lời của Thôi Viện, vừa vô cùng khiếp sợ vừa có tính toán của mình.
Ba người mỗi người một câu đan xen nhau, cùng lao về phía Thôi Hoành Chí.
Con người có thể bùng nổ trong trầm mặc, cũng có thể diệt vong trong trầm mặc. Thôi Hoành Chí lựa chọn bùng nổ, anh ta tức giận đứng bật dậy, hất tung cái bàn, đạp đổ cái ghế.
“Đủ rồi! Mọi người đừng nói nữa! Là vấn đề của con! Đều là vấn đề của con! Là con không thể sinh con, được rồi chứ?” Thôi Hoành Chí cười ha hả như kẻ điên, cười xong lại chuyển sang khóc, ban đầu tiếng khóc rất nhỏ dần dần biến thành gào khóc.
Anh ta ngồi bệt dưới đất, đ.ấ.m từng quả vào sàn nhà: “Con không phải đàn ông! Con không phải đàn ông đầy đủ! Con không cách nào khiến phụ nữ mang thai! Mọi người hiểu chưa?”
Nắm đ.ấ.m kia dùng sức cực lớn, chỉ đ.ấ.m vài cái đã đổ máu, sau đó m.á.u chảy càng ngày càng nhiều, mẹ Thôi bị dọa kinh hãi, vội vàng xông tới ôm chặt lấy Thôi Hoành Chí, ngăn cản hành vi tự làm mình bị thương của anh ta. Nhìn nắm tay đã m.á.u thịt lẫn lộn, mẹ Thôi muốn chạm vào lại không dám, sợ làm anh ta đau, chỉ có thể khóc lóc: “Hoành Chí, con đừng như vậy! Cho dù có vấn đề thật, chúng ta có thể chữa trị! Chúng ta chữa khỏi không phải được rồi sao?”
Thôi Hoành Chí tuyệt vọng lắc đầu: “Chữa không khỏi. Con đã chữa ba năm rồi vẫn chưa tốt lên. Bây giờ Nam Thư cũng không cần con nữa rồi, còn sống còn có ý nghĩa gì!”
Thấy anh ta bắt đầu chán sống, mẹ Thôi càng sợ hãi: “Không đâu! Chắc chắn là chưa tìm đúng bác sĩ. Chúng ta đổi bệnh viện, đổi bác sĩ, trên thành phố không chữa được thì chúng ta lên thủ đô! Nhất định sẽ có cách!”
Cha Thôi ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt hoảng hốt, báo cáo kiểm tra trong tay rơi xuống đất. Đột nhiên, ông ta nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng hẳn lên: “Hoành Chí, Dương Tiểu Muội đang mang thai, có đúng không? Cô ta có thai!”
Thôi Hoành Chí ôm mặt khóc thút thít: “Đừng nói nữa! Đừng hỏi con nữa! Con của cô ta không phải của con! Sao có thể là của con!”
Cha Thôi vươn tay kéo anh ta đứng dậy khỏi mặt đất: “Sao không thể? Con nói xem, ý của bác sĩ là, con có thể khiến người ta mang thai tỷ lệ vô cùng thấp. Là thấp chứ không phải không thể, đúng không? Nhìn cha, nói cho cha, có đúng không?”
Thôi Hoành Chí ngơ ngác, có chút do dự: “Đúng! Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà! Nếu không phải không thể, dựa vào đâu con chắc chắn đứa trẻ trong bụng Dương Tiểu Muội không phải cốt nhục của con?” Cha Thôi giống như nhìn thấy hy vọng. Nhà họ Thôi bọn họ không thể tuyệt hậu!
Tròng mắt Thôi Viện xoay chuyển: “Nhưng cũng không thể chứng minh chắc chắn đứa trẻ kia là của Hoành Chí! Nếu không phải của em trai, chẳng lẽ nhà chúng ta phải mất công hầu hạ đứa con hoang đó sao?”
Thôi Hoành Chí không có con là tốt nhất, như vậy con trai chị ta có thể thuận lý thành chương quá kế sang bên này. Hiện giờ cha mẹ Lý càng ngày càng coi trọng con thứ hai và con thứ ba, sau này hai đứa con trai của chị ta có thể được chia bao nhiêu tài sản chứ? Nhà mẹ đẻ lại khác, cha Thôi có công ăn việc làm, Thôi Hoành Chí cũng có. Đến lúc đó, con trai cô ta thừa kế ai, cũng là ăn cơm nhà nước.”
Lời này đánh trúng tâm khảm mẹ Thôi, đây cũng là điều bà ta đang băn khoăn. Cha Thôi sửng sốt, mày nhíu chặt, tuy rằng ông ta không muốn nhà họ Thôi tuyệt hậu, nhưng nếu thật sự là con hoang…
Hai vợ chồng lập tức khó nghĩ.
Đúng lúc ấy, Dương Tiểu Muội chậm rãi bước vào: “Tôi có cách chứng minh đứa trẻ chính là con của Thôi Hoành Chí!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");