Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
  3. Chương 82: Ly hôn (2)
Trước /349 Sau

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 82: Ly hôn (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Tiểu Muội tới gần, cướp quyển luật dân sự và tờ giấy đảm bảo trong tay Cố Nam Sóc. Cẩn thận xem xét, càng xem sắc mặt càng ngưng trọng. Cô ta hiểu biết nhiều hơn cha mẹ Thôi, biết luật dân sự và giấy đảm bảo đã công chứng đều có hiệu lực pháp lý. Nếu thật sự lên tòa án, khả năng thắng kiện của bọn họ cũng vô cùng thấp, đến lúc đó vẫn phải đưa tiền.

Quan trọng nhất là, không thể để bọn họ tiếp tục dây dưa kéo dài, nếu thật sự kéo dài tới lúc cô ta sinh con, với biểu hiện của Thôi Hoành Chí hiện tại, khả năng sẽ thật sự chỉ nhận con không cần cô ta. Cha mẹ Thôi có cháu rồi, đã như ước nguyện lại càng không để ý tới cô ta.

Nhà họ Cố không vội, cô ta vội! Cố Nam Thư chờ nổi, cô ta không chờ nổi!

Thấy cô ta xem lâu như vậy vẫn không lên tiếng, Cố Nam Sóc nói: “Giấy đảm bảo đã công chứng, trên phòng công chứng còn giữ lại bản sao, cô xé cũng vô dụng.”

Dương Tiểu Muội nghẹn lời, tay đang chuẩn bị xé lập tức dừng lại, trong lòng thầm nghĩ, thằng khốn này, sao cái gì hắn cũng đoán ra được thế nhỉ?

Dương Tiểu Muội vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, ném lại đồ cho Cố Nam Sóc, nói: “Lấy tiền cho cậu ta!”

Thấy cha mẹ Thôi vẫn không chịu, Dương Tiểu Muội cắn răng nói: “Tiền quan trọng hay cháu trai hai người quan trọng? Tóm lại, hôm nay tôi phải nhìn thấy giấy tờ ly hôn, nếu không, hai người đừng mong có cháu trai!”

Cha mẹ Thôi nghe xong tức giận thiếu chút nữa đã ngã ngửa, nhưng còn cách nào khác sao? Tiền có thể kiếm lại được, nhưng cháu trai không còn, ai biết với tình trạng của Thôi Hoành Chí, sau này có thể có lại hay không? Mặc dù bây giờ vẫn chưa chắc chắn đứa con trong bụng Dương Tiểu Muội là huyết mạch của nhà họ Thôi. Nhưng cô ta dám đảm bảo như thế, hiển nhiên đã có định liệu trước, hơn nữa đứa trẻ này cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ!

Hai người cắn răng, chỉ có thể đồng ý.

Mặc dù đã đồng ý, nhưng mẹ Thôi vẫn muốn giãy giụa một phen: “Mấy năm nay, mỗi tháng Hoành Chí chỉ đưa cho chúng tôi một nửa tiền lương, nửa còn lại đưa hết cho Cố Nam Thư, chúng tôi không lấy.”

Cố Nam Sóc nhìn về phía Cố Nam Thư chứng thực, Cố Nam Thư gật đầu.

Mẹ Thôi nói tiếp: “Một nửa đưa cho chúng tôi là tiền gia dụng của hai vợ chồng chúng nó, chị gái cậu đâu phải tiên nữ không cần ăn uống!”

Một nửa này chỉ chi tiêu ăn uống chắc chắn không dùng hết, huống chi mấy năm qua nhà họ Cố còn thường xuyên mang đồ tới nhà họ Thôi.

Có điều đều là tiền trinh, nếu thật sự tính toán chi li ra, cũng không thừa bao nhiêu. Cố Nam Sóc lười tiếp tục cãi cọ: “Được! Vậy lấy ra hai ngàn đồng tiền bồi thường!”

Mẹ Thôi cắn răng: “Nhà… Nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Cố Nam Sóc xua tay: “Tôi không quan tâm, bao giờ lấy được tiền thì tới cục dân chính.”

Không tới cục dân chính sẽ không ly hôn được, Dương Tiểu Muội lại thúc giục lên.

Mẹ Thôi nổi giận: “Giục giục giục, thúc giục cái gì? Cô muốn gả vào nhà này như vậy, cô bỏ tiền ra đi!”

Dương Tiểu Muội nghe xong, lập tức đứng dậy ra ngoài, mẹ Thôi sửng sốt: “Cô đi đâu đấy?”

“Đi bệnh viện, phá thai!”

Mẹ Thôi lập tức giữ chặt cô ta lại, khóc lóc dậm chân: “Đám chúng mày đứa nào cũng muốn ép c.h.ế.t tao mà!”

Trường hợp này khiến Thôi Hoành Chí vô cùng khó chịu, anh ta cầu xin: “Mẹ! Được rồi! Cho cô ấy đi! Là con có lỗi với Nam Thư! Cho cô ấy đi, coi như con vay cha mẹ, sau này con dùng tiền lương trả lại cho hai người.”

Mẹ Thôi lập tức nín khóc, Dương Tiểu Muội tức giận đến mức muốn đánh người.

Nhưng mà cuối cùng vẫn phải lấy tiền ra.

Mẹ Thôi lấy ra hộp đựng tiền trong nhà và sổ tiết kiệm, cộng cả hai bên vừa tròn hai ngàn mốt, đưa ra hai ngàn chỉ thừa lại một trăm.

Mẹ Thôi cảm thấy tim đau như đang nhỏ máu: “Đây là tất cả số tiền tiết kiệm bao nhăm qua của nhà chúng ta, ông nó ơi, tiền quan tài của chúng ta đều nằm trong đó.”

“Được rồi! Mau đưa chúng nó đi. Tôi mới năm mươi tuổi thôi, còn chưa xuống mồ đâu. Tôi có việc làm, mỗi tháng có tiền lương, tiền mua quan tài lại tiết kiệm là được, không gì quan trọng hơn cháu trai.”

Mẹ Thôi không nhịn được nói thầm: “Bây giờ vẫn chưa chắc chắn đâu, cho dù là của Hoành Chí Thật, nhưng ai biết có phải con trai hay không.”

“Bà câm miệng!” Cha Thôi lạnh lùng quát: “Nhất định là cháu trai! Phải là cháu trai! Nhà họ Thôi chúng ta phải có người nối dõi!”

Thấy sắc mặt này của chồng mình, mẹ Thôi không dám nói gì nữa.

Hai bên tới ngân hàng rút tiền trong sổ tiết kiệm ra trước, cộng cả số tiền mặt lấy từ trong nhà, cùng nhau bỏ vào tài khoản riêng của Cố Nam Thư. Sau khi ra khỏi ngân hàng, lại đi tới cục Dân Chính.

Cố Nam Thư và Thôi Hoành Chí vừa lấy được giấy chứng nhận đã ly hôn, Dương Tiểu Muội lập tức lấy sổ hộ khẩu của mình ra: “Tới cũng tới rồi, chúng ta làm giấy đăng ký kết hôn luôn.”

Cố Nam Sóc:……

Thôi Hoành Chí cầm chặt sổ hộ khẩu của mình không buông tay, Dương Tiểu Muội trực tiếp kéo cha mẹ Thôi tới. Có cha mẹ Thôi ra trận, năm phút sau, giấy đăng ký kết hôn đã ra lò.

Cố Nam Sóc:…… Thêm kiến thức rồi!

Trên đường về nhà, thấy chị em nhà họ Cố vẫn đi theo phía sau, Dương Tiểu Muội nhíu mày: “Đã ly hôn rồi, còn đi theo chúng tôi làm gì? Chẳng lẽ còn muốn quay về nhà họ Thôi?”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chỉ đi thu dọn đồ đạc của chị gái tôi, mà thôi.”

Dương Tiểu Muội nhẹ nhàng thở ra.

Cố Nam Thư thu dọn rất nhanh, chỉ một lát sau đã xách ra một cái rúi nhỏ. Chị ấy chỉ vào một đống đồ linh tinh trong phòng, bên trong có cả quần áo, cả khăn trải giường, chăn đệm…

“Ném mấy thứ kia đi giúp chị! Đều do chị mua, dù chị vứt đi cũng không cho người phụ nữ khác chạm vào! Quá bẩn!”

Quá bẩn……

Cố Nam Sóc:……

Được rồi! Chị gái hắn thích ở sạch! Hắn vén tay áo lên, nhấc đống đồ kia lên, ném xuống đống rác dưới lầu.

Khi ra khỏi cổng khu tập thể, Cố Nam Thư bình tĩnh quay người nhìn lại. Trên lầu ba, trước cửa nhà họ Thôi, Dương Tiểu Muội đang túm chặt Thôi Hoành Chí, đứng ngoài hành lang vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, dáng vẻ kiêu ngạo công khai chủ quyền

Sắc mặt Cố Nam Thư lập tức trở nên khó coi.

Cố Nam Sóc nói: “Chị! Thật ra tội Lưu manh, Dương Tiểu Muội có thể dùng, chúng ta cũng có thể dùng. Chỉ là Dương Tiểu Muội là đương sự, nếu cô ta ra mặt cạch tội Thôi Hoành Chí, Thôi Hoành Chí sẽ không thoát được, không bị b.ắ.n c.h.ế.t cũng phải ngồi tù, hoặc là xuống nông trường lao động cải tạo. Nhưng nếu chúng ta gửi đơn kiện, bây giờ chắc chắn Dương Tiểu Muội sẽ bảo vệ Thôi Hoành Chí, sẽ khó khăn hơn, nhưng không phải không thể thao tác. Nếu chị cảm thấy chưa hả giận, trong lòng vẫn buồn bực, chúng ta có thể……”

Hắn còn chưa nói hết câu, Cố Nam Thư đã lắc đầu, cắt ngang: “Không cần! Tuy rằng anh rể em có lỗi với chị, nhưng cũng có khoảng thời gian đối xử với chị rất tốt. Chị nhớ rõ anh ta phản bội, cũng sẽ không quên những ký ức tốt đẹp trước kia. Chị không muốn làm quá tuyệt tình, đẩy anh ta vào đường chết, vạn kiếp bất phục. Như bây giờ, khá tốt. Từ nay về sau, anh ta đi cầu độc mộc của anh ta, chị đi đường của chị, hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không liên quan tới nhau nữa!”

Nói xong chị ấy quay đầu lại: “Đi thôi!”

Cố Nam Sóc không hề bất ngờ trước quyết định của chị gái mình, hắn cười rộ lên: “Ừ, cứ như vậy đi.”

Hai người nắm tay nhau đi, dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng hai người bị kéo ra rất dài.

Cố Nam Thư nhìn về phía chân trời, ánh hoàng hôn màu vàng cam chiếu lên người chị ấy, chi ấy nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhanh chân đi về phía trước, không dừng lại, cũng không quay đầu lại, bước từng bước đi về phía cuốc sống mới của mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /349 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chó Cắn Chó

Copyright © 2022 - MTruyện.net