Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tổ trưởng Lương lại lần nữa hẹn Cố Nam Sóc tới tiệm cơm quốc doanh uống rượu, lại đưa qua một chiếc phong bì, bên trong vẫn là một trăm đồng giống lần trước.
“Không phải lần trước đã cho rồi à?”
Tổ trưởng Lương đẩy tiền qua: “Lần trước là quả cảm ơn cậu đã thiết kế giúp chúng tôi, lần này là cảm ơn bản thiết kế của cậu giúp chúng tôi thuận lợi hoàn thành công trình. Cầm đi, cậu nên nhận được.”
Cố Nam Sóc không khách sáo, trực tiếp cất vào trong túi ngực.
Tổ trưởng Lương rót một ly rượu, cảm thán vạn phần: “Mọi người đều nói không có năng lực thì đừng vẽ vời, bây giờ coi như tôi đã hiểu rõ rồi.”
Tất nhiên là Cố Nam Sóc biết anh ta đang nói tới chuyện gì, hắn cầm bình rượu lên, rót đầy cho đối phương: “Nếu anh đổi sang trang hoàng cho cửa hàng có mặt tiền không khác cửa hàng của tôi, cứ làm rập khuôn theo bản thiết kế của tôi cũng không thành vấn đề.”
Tổ trưởng Lương lại uống cạn chén, buồn bực nói: “Ông chủ Cố, lần này tôi đã nhận được một bài học rồi, về sau không làm chuyện thiếu đạo đức như vậy nữa. Chuyện trước đó tôi có lỗi với cậu, tôi tự phạt ba ly.”
Cố Nam Sóc cũng sảng khoái, đáp: “Được! Bây giờ phạt cũng phạt rồi, tổ trưởng Lương, anh đừng ủ rũ nữa. Mấy năm nay huyện Nguyên Hoa chúng ta phát triển rất nhanh, mấy cửa hàng hiện có đều trang trí quá đơn sơ, anh làm cái nghề này, sớm hay muộn cũng sẽ phất lên thôi. Nếu tổ trưởng Lương làm tốt, lợi nhuận trong đó không ít đâu.”
“Vậy cũng phải có bản lĩnh mới kiếm được. Tôi không có năng lực như cậu.” Tổ trưởng Lương lắc đầu liên tục, sau đó liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái: “Không biết cậu có bằng lòng giúp đỡ hay không? Tôi nói thật, cậu có tài năng như vậy, chỉ thiết kế trang hoàng cho cửa hàng nhà mình, quá lãng phí.”
Cố Nam Sóc chưa nói đồng ý hay không, mà hỏi ngược lại: “Tổ trưởng Lương muốn mời tôi về làm à?”
Tổ trưởng Lương xua tay: “Không phải mời về làm mà là hợp tác.”
“Vậy là tổ trưởng Lương muốn hợp tác với tôi, hay là ông chủ Diệp của Vinh Đạt muốn hợp tác với tôi?”
Tổ trưởng Lương lập tức choáng váng: “Sao cậu biết?”
“Diệp Thành Đức, ông chủ công ty Vinh Đạt chính là cậu ruột của anh. Chuyện này không phải bí mật. chỉ cần hỏi thăm một chút là biết. Các trang hoàng của Dĩ Nam như một làn gió mới thổi vào huyện chúng ta, bản vẽ khi ấy là do tôi tự mình thiết kế, tôi đoán chắc hẳn anh từng nói qua với cậu mình. Sau này công trình nhà họ Lý xuất hiện vấn đề, tôi dùng vài nét bút sửa lại bản thiết kế cũ, nhắc nhở vài vấn đề đã giải quyết được khó khăn của các anh, chắc hẳn anh cũng từng kể lại chuyện này.”
“Công ty Vinh Đạt mới thành lập hai năm, cũng đã trở thành công ty mũi nhọn của huyện chúng ta. Chẳng những lấy được công trình khu tập thể cho công nhân viên nhà máy hóa chất, còn nhận được hạng mục cải tạo bờ sông của chính phủ. Các hạng mục tư nhân khác cũng phát triển không tồi, ví dụ như tổ trưởng Lương phụ trách đội trang hoàng… Quan trọng nhất là, từ trước tới nay, công trình nào các anh tiếp nhận, không kể lớn nhỏ, đều có trách nhiệm tới cùng. Cho dù ngẫu nhiên xuất hiện vấn đề, cũng dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết, ví dụ như chuyện nhà họ Lý lần này.”
“Bởi vậy, hiện giờ thanh danh của Vinh Đạt càng ngày càng tốt, tên tuổi cũng lên như diều gặp gió. Ông chủ Diệp có thể khiến Vinh Đạt phát triển tới mức này chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủn, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu không phải người bình thường, tất nhiên sẽ nhìn ra được khả năng thiết kế của tôi sẽ mang lại cho ông ấy lợi ích lớn thế nào.”
Nói tới phương diện này, Cố Nam Sóc tương đối tự tin.
Tổ trưởng Lương càng nghe càng bội phục: “Đúng vậy! Đúng là tôi đã nói với cậu mình chuyện của cậu. Cậu tôi còn khen cậu không dứt miệng, ông ấy nói cậu là người lợi hại nhất về phương diện thiết kế trong những người ông ấy từng gặp. Ông ấy muốn hợp tác với cậu, nhưng mà nghĩ cậu đã có cửa hàng của mình, sợ là không muốn đi theo con đường thiết kế, không hiểu rõ lắm suy nghĩ của cậu, nên bảo tôi hỏi thử trước, hy vọng cậu đừng để ý.”
Cố Nam Sóc khẽ cười, đương nhiên hắn không để ý rồi.
“Cậu anh có nói chúng ta hợp tác thế nào không?”
Tổ trưởng Lương lắc đầu, lại vội vàng nói: “Cậu đừng hiểu lầm, cậu tôi rất có thành ý, chỉ là bây giờ ông ấy đang ở trên thành phố, chuyện kiểu này không phải nói qua điện thoại một hai câu là giải quyết được.”
“Vậy chờ ông ấy về rồi nói sau!”
Cố Nam Sóc không vội. Rượu thơm không sợ hẻm sâu. Thấy tổ trưởng Lương còn muốn nói gì đó, Cố Nam Sóc đứng dậy rót rượu cho đối phương: “Nào nào! Tạm thời không nói tới chuyện này, chúng ta uống rượu trước đã!”
Sau đó, mấy lần tổ trưởng Lương định mở miệng, đều bị Cố Nam Sóc khéo léo ngắt lời, cuối cùng không tìm thấy cơ hội nào, cũng đã nhận ra thái độ của Cố Nam Sóc, có lẽ đối phương cảm thấy thân phận của anh ta không đủ, nói nhiều cũng vô nghĩa, vì thế không nhắc lại nữa.
Uống xong rượu, Cố Nam Sóc không tới Dĩ Nam, mà đi thẳng về nhà, không ngờ lại nghênh diện một vị khách đã lâu không nhìn thấy: Chính là Cố Kiều.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");