Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc về tới nhà lại trông thấy Cố Kiều.
“Chú họ, cháu tới đưa vở ghi chép cho cô Huyền. Cô Huyền xin nghỉ không đi học, không thể để thiếu kiến thức trên lớp học. Cháu đã nhờ bạn học cùng lớp cô Huyền, mượn vở các bạn ấy đưa qua đây. Chú yên tâm, trước khi qua cháu đã nói với chú Tư mình một tiếng rồi, chú ấy biết cháu tới đây. Chú Tư nói, vì giúp cháu cô Huyền mới phải nghỉ học, cháu nên cảm ơn cô ấy. Chú Tư tan học muộn hơn cháu một tiếng, đợi sau khi tan học sẽ qua đây đón cháu.”
Mắt Cố Nam Sóc khẽ nheo lại, ngẫm nghĩ một lát, đè xuống xúc động đuổi người, gật đầu nói: “Cháu có lòng rồi.”
Cố Kiều mỉm cười ngọt ngào: “Là việc cháu nên nên làm.”
Cố Nam Sóc không tỏ ý kiến.
Ngày thứ ba, Cố Kiều lại xuất hiện.
Lần này, cô ta nói: “Hôm đó rơi xuống nước, cô Huyền cho cháu mượn quần áo của cô ấy, cháu đã giặt sạch phơi khô rồi, hôm nay mang qua trả lại cho cô Huyền.”
Ngày thứ tư, Cố Kiều nói: “Vì cháu cô Huyền mới bị thương, trong lòng cháu tự trách rất nhiều, tuy rằng ban ngày cháu phải đi học không có thời gian rảnh rỗi, nhưng sau khi tan học cháu có thời gian. Chú họ, chú cứ bận việc của mình đi, để cháu chăm sóc cô Huyền cho.”
…
Nếu hành động rơi xuống nước hôm trước là do hắn nghĩ nhiều, vậy thì qua mấy ngày nay, Cố Nam Sóc đã chắc chắn, đối phương cố ý. Hắn dám khẳng định trăm phần trăm Cố Kiều có vấn đề. Chỉ là không biết rốt cuộc là vấn đề gì? Suốt khoảng thời gian mười mấy năm về trước Cố Kiều đều không lui tới với bọn họ, bây giờ vì sao lại đột nhiên tiếp cận?
Có điều không sao cả, tuy rằng hắn muốn ngăn cản người nhà tiếp xúc với Cố Kiều, không muốn dây dưa gì với đối phương, nhưng không đại biểu đối phương đã chủ động tìm tới cửa, hắn lại co rúm rút lui.
Hiện giờ điều quan trọng nhất là phải biết rõ mục đích của Cố Kiều. Mặc dù mấy ngày nay Cố Kiều vẫn luôn vô cùng khách sáo, lễ phép, dáng vẻ thật lòng muốn bù đắp cho sai lầm mình đã gây ra, không có bất kỳ động tác nào dư thừa. Nhưng nếu cô ta thật sự có vấn đề, cô ta có thể giả vờ được một ngày, có thể giả vờ được một tuần, nhưng không thể giả vờ cả đời. Một ngày nào đó sẽ lộ ra dấu vết. Hắn chỉ cần cẩn thận quan sát là được.
Đối với người mang theo vầng sáng của nhân vật chính, còn có bàn tay vàng là vận may, Cố Nam Sóc luôn tự nói với bản thân, nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận, vô cùng cẩn thận.
Ngày thứ năm, chân Cố Nam Huyền đã gần khỏi, đã không còn trở ngại trong việc di chuyển, cô lập tức quay về trường học đi học lại. Cố Kiều mất đi lý do, không xuất hiện thêm nữa.
Cố Nam Huyền thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tuy rằng biết cô ta có ý tốt, nhưng với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, em vẫn cảm thấy không thoải mái.”
Cố Nam Sóc: Ý tốt??? Ý tốt cái rắm! Ha hả, ý của người ta không phải như mặt ngoài.
Cố Nam Huyền cắn bút, mắt nhíu lại: “Anh, em cảm thấy có chút kỳ quái.”
Cố Nam Sóc: “Có gì kỳ quái?”
“Nói thật ra, em cảm thấy tuy rằng bên kia đáng giận, nhưng từ trước tới này chri có chú thím Hai nhảy nhót lung tung, muốn gây phiền toái cho chúng ta, còn những người khác, ví dụ bốn người con trai, con dâu của chú thím ấy, cũng chỉ có vợ của Cố Nhị Tài là lắm mồm thích nói ra nói vào. Nhưng chị ta không chỉ nói ra nói vào mình nhà chúng ta, nhà khác trong thôn chị ta cũng nói. Đám trẻ con thì không làm gì cả, Cố Kiều càng hiếm có hơn, ngày thường gặp mặt chúng ta đều lễ phép gật đầu chào hỏi.”
“Hơn nữa tuy rằng em học khác lớp cô ta, nhưng ở trường học cũng từng nghe mọi người nhắc đến, tính cách cô ta không tệ, vô cùng nhiệt tình, thường xuyên giúp đỡ các bạn học trong trường, ngoài trường học cũng giúp đỡ người già trẻ nhỏ, lòng dạ lương thiện giúp người làm niềm vui. Giáo viên và các bạn đều rất thích cô ta.”
Cố Nam Sóc không cảm thấy bất ngờ chút nào. Nữ chính mà, “Xinh đẹp tốt bụng” là đương nhiên.
“Lần này em bị trẹo chân, đúng là chuyện ngoài ý muốn, cô ta dạo qua quỷ môn quan một chuyến, không hoảng hốt không sợ hãi mới là lạ. Chuyện này đúng là không thể trách được cô ta. Hơn nữa mấy ngày nay, cô ta luôn mang vở ghi chép tới cho em, còn chăm sóc em, dùng hành động thực tế biểu đạt thật lòng muốn xin lỗi. The lý thuyết, cô ta cũng coi như người tốt hiếm có trong nhà bên kia, nhưng không biết vì sao, trong lòng em luôn cảm thấy… Chính là cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết rốt cuộc kỳ quái ở đâu.”
Cố Nam Huyền cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u bút, vô cùng buồn rầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");