Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên ngoài. Tiệc rượu đã tan, ai về nhà nấy.
Tống Võ cố ý ở lại, đợi mọi người tan hết, mới lặng lẽ kéo Tống Ngọc Mai qua một bên, nói nhỏ: “Cô! Vừa rồi cháu nhìn thấy Cố Nam Huyền ở trong thôn. Cháu nhớ rõ lần trước gặp cô ta vẫn chỉ là một con nhóc gầy còm, không ngờ bây giờ trưởng thành rồi lại xinh đẹp như vậy.”
“Lần trước cháu nói là chuyện năm năm trước rồi, bây giờ nảy nở thôi.” Dứt lời, Tống Ngọc Mai lập tức nghĩ tới tính tình của Tống Võ, khẽ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có phải cháu coi trọng cô ta rồi không?”
Tống Võ cười nói: “Cô, cháu đã mười chín rồi. Thích bạn khác giới không phải rất bình thường sao? Cố Nam Huyền thật sự xinh đẹp, căng tròn mọng niwpwcs. Cô, cô nói xem, nếu cháu tới cầu hôn…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Tống Ngọc Mai đã cắt ngang: “Cháu vứt ngay cái ý định này đi! Người ta vẫn đang học cấp ba đó, còn chuẩn bị vào đại học, không gả cho cháu đâu. Với tính tình kia của Cố Nam Sóc, cậu ta có thể đồng ý mới là lạ! Được rồi, trên đời này nhiều người đẹp như vậy, để cô tìm giúp cháu vài người, cho cháu lựa chọn.”
Nhưng mà từ khi nhìn thấy Cố Nam Huyền, trong lòng Tống Võ luôn ngứa ngáy khó chịu. Từ bỏ như vậy anh ta không cam lòng: “Cô, mọi người đều nói thành sự do người, còn chưa bắt đầu cô đã đánh trống lui binh là sao? Cô là cô ruột của cháu đó, đừng giúp đỡ người ngoài không giúp cháu như vậy.”
“Cô rất muốn giúp cháu, nhưng cô thật sự không có cách nào với nhà bên kia. Cố Nam Sóc là con lừa ngang bướng, nếu cậu ta không đồng ý, ai khuyên cũng không có tác dụng.”
“Cô, cô đồng ý giúp cháu là được.” Tống Võ chớp chớp mắt.
Tống Ngọc Mai có chút bất an, lập tức ngăn cản anh ta: “Cháu đừng có ý đồ xấu, năm kia huyện bên cạnh có kẻ làm nhục phụ nữ bị b.ắ.n c.h.ế.t đó, cháu không nhớ à? Hay cháu cũng muốn ăn đạn đồng? Dù cháu có lá gan này, cô cũng không dám, cô không muốn ngồi tù đâu.”
Tống Võ dở khóc dở cười: “Cô, cô nghĩ cháu là loại người nào vậy? Cháu nghe nói hiện giờ nhà bọn họ đã chuyển lên huyện rồi, mỗi ngày Cố Nam Huyền chỉ di chuyển giữa nhà và trường học, trên đường đi nhiều người như vậy, cháu muốn làm chuyện xấu cũng không có cơ hội. Nhưng mà cháu có kế hoạch này, miệng đời đáng sợ, chúng ta có thể làm thế này…”
Tống Võ đến gần Tống Ngọc Mai, ghé sát vào tai bà ta nói thầm một lúc lâu, Tống Ngọc Mai nhíu mày: “Như vậy cũng được?”
“Không thử sao biết!”
Tống Ngọc Mai lại hỏi: “Không phạm pháp?”
Tống Võ sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát, mới đáp: “Chúng ta không làm gì mang tính thực chất, sao lại phạm pháp?”
Tống Ngọc Mai gật đầu: “Cũng đúng. Được rồi, cô giúp cháu lần này.”
Tống Võ cười hì hì: “Vậy mới đúng chứ. Cô, cô cũng nói cửa hàng quần áo kia của Cố Nam Sóc ngày ngày hốt bạc. Nếu cháu cưới được em gái cậu ta, cậu ta có cho em gái một khoản tiền hồi môn lớn không? Sau này em gái cậu ta thành người nhà họ Tống chúng ta rồi, còn không nghĩ cho nhà họ Tống chúng ta? Cô, chúng cháu sống tốt, sẽ không quên công lao của cô đâu.”
Tống Ngọc Mai liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Chỉ có cháu là tinh ranh nhất, vậy cô nhớ rồi đấy nhé.”
*******
Ăn tiệc xong về nhà, Cố Nam Sóc lại mở quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” ra xem.
Trước đây khi Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa mới định ngày, quyển sách vẫn chưa xảy ra biến hóa, nhưng hôm nay, sau khi bọn họ kết hôn, đã xuất hiện thay đổi.
Đoạn cốt truyện nhảy giữa văn tự và loạn mã đã biến mất, trở thành một khoảng trống, giống như chuyện của Lâm Thục Tuệ, và chuyện của Cố Nam Thư.
Cố Nam Sóc khép sách lại, xem ra suy đoán trước đó của hắn không sai, là khả năng đầu tiên, Hồ Dao Hoa không phải vị thím tư Cố trong nguyên tác. Thím tư Cố đổi người, tất cả cốt truyện có liên quan tới nhân vật ấy tất nhiên đều không tồn tại nữa.
Đã trải qua tình huống cốt truyện biến mất vài lần, Cố Nam Sóc đã tìm hiểu được quy luật.
Có lẽ đợi sau khi hắn tránh thoát được kiếp nạn kia, cốt truyện về Cố Minh Huyền và ba đứa Cố Minh Huy cũng sẽ thay đổi, bởi vì bước ngoặt trong vận mệnh của bọn họ, tất cả đều bắt đầu từ khi hắn tử vong. Chỉ cần hắn không chết, tất cả đều sẽ không tồn tại.
Tháng Bảy! Chính là tháng bảy năm nay! Còn ba tháng nữa thôi, sắp tới rồi!
Không biết vì sao, lúc này Cố Nam Sóc còn có chút chờ mong “Tử kiếp” mau đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");