Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng sớm hôm sau, người một nhà lên núi tảo mộ.
Cố Nam Sóc vung cuốc dọn dẹp cỏ dại mọc trên mộ, Cố Trường Phú và Cố Nam Vọng mới chôn cất nửa năm, mộ vẫn còn mới, mộ của Liễu Như Ngọc cũng được xử lý thường xuyên, không nhiều cỏ dại lắm, không tốn quá nhiều thời gian đã xong việc.
Cố Nam Thư lấy ra đồ cúng đã chuẩn bị từ trước, Cố Nam Huyền châm nến, mọi người tới lễ bái theo thứ tự, sau đó quỳ xuống đốt từng tờ tiền giấy, miệng lẩm bẩm kể lại những chuyện đã xảy ra với mình nửa năm vừa qua.
Cố Nam Sóc nói mình đã từ chức, mở cửa hàng thời trang, buôn bán không tệ lắm.
Cố Nam Thư nói mình đã ly hôn, nhưng cũng xem như đã nhảy ra khỏi hố lửa, cả người nhẹ nhàng hơn không ít.
Cố Nam Huyền nói thành tích của mình tốt lên nhiều rồi, kỳ thi cuối năm trước còn lọt top 10 trong lớp, mấy hôm trước thư thử còn vượt thêm một bậc nữa.
Ba anh em Cố Minh Huy thì nói rất nhiều. Lớn như chuyện xảy ra xung đột với bạn học, nhỏ như chuyện sáng nay ăn gì. Ba đứa trẻ nói ríu rít không ngừng, mấy người Cố Nam Sóc cũng không cắt ngang, mà kiên nhẫn lắng nghe, khóe miệng cất giấu ý cười.
Bọn họ trẻ một lúc lâu, rất nhiều chuyện lung tung vụn vặt, nhưng không một ai nhắc tới Lâm Thục Tuệ.
Đối với người mẹ này, trừ bỏ lúc ban đầu còn thấp thỏm lo âu, bây giờ hình như ba anh em đều đã quên với cuộc sống không có chị ta rồi, chị ta đã rời xa cuộc sống của ba đứa trẻ, có lẽ trong giấc mộng đêm khuya thi thoảng vẫn sẽ nhớ tới, nhưng không còn chấp nhất.
Cố Nam Sóc không biết như vậy là tốt, hay không tốt. hắn nghĩ, có lẽ là tốt. Trong lòng hắn cũng không muốn ba đứa cháu trai tiếp tục có liên quan gì tới Lâm Thục Tuệ. Không liên quan sẽ không vọng tưởng, sẽ không vì cảm giác lúc lạnh lúc nóng mà lo được lo mất, cũng sẽ không vì tình yêu của mẹ xa xôi không thể với tới kia càng lún càng sâu, giống như hắn kiếp trước.
Hắn đã từng nhấm nháp tư vị không dễ chịu đó, không muốn ba đứa cháu trai dẫm vào vết xe đổ của mình.
Quét mộ xong, cả nhà thu dọn đồ đạc xuống núi, khi gần tới nhà, bọn họ trông thấy Lưu Ái Hoa đang cãi nhau với Tống Ngọc Mai.
“Lưu Ái Hoa! Bà đừng xen vào việc của người khác! Bà đâu có liên quan gì với nhà bọn họ, dựa vào đâu đòi đuổi tôi?”
“Tôi thích đuổi bà đấy, thì làm sao? Ai biết bà có ý đồ xấu gì?”
“Tôi có thể có ý đồ xấu gì? Không phải tôi mới đi ngang qua đây, còn chưa vào nhà sao? Đường trong thôn là đường của nhà nước, bà đi được, chẳng lẽ tôi không đi được à?”
Lưu Ái Hoa nhướng mày: “Trong thôn có nhiều đường như vậy, sao nơi khác bà không đi, lại cố tình đi tới trước cửa nhà Cố Nam Sóc? Lại còn lén lén lút lút như vậy, ai biết bà có ý đồ gì? Nếu bà ném lọ thuốc diệt chuột xuống giếng n hà bọn họ, bọn họ không biết, còn có thể sống tới ngày mai hay không?”
“Lưu Ái Hoa! Bà ngậm m.á.u phun người! Bà dám nói lung tung hôm nay tôi không để yên cho bà đâu! Còn không phải thi thoảng nhận được chút đồ của bọn họ sao? Chỉ chút đồ ấy bà đã cam nguyện làm chó săn cho nhà bọn họ rồi à?”
Thấy hai người sắp đánh nhau, còn cãi nhau vì chuyện nhà mình, Cố Nam Sóc lập tức bước tới: “Làm sao vậy?”
Tống Ngọc Mai vừa thấy hắn về nhà, lập tức quay đầu đi luôn.
Cố Nam Sóc & Lưu Ái Hoa:……
Lưu Ái Hoa tức giận hừ mũi một tiếng: “Tôi thấy chắc là chột dạ rồi hả? Nếu không, bà chạy cái gì?”
Tống Ngọc Mai vừa chạy vừa cãi lại: “Tôi còn phải về nhà nấu cơm, không thèm chấp nhặt với kẻ điên như bà!”
Thấy người đã đi xa, Lưu Ái Hoa mới nén giận, kéo Cố Nam Sóc lại, nói: “Thím qua đây tìm các cháu thì trông thấy bà ta lén lén lút lút nép sau góc tường, thím gọi bà ta lại sau đó mới cãi nhau… Không biết bà ta định làm gì, các cháu cẩn thận một chút.”
Cố Nam Sóc đáp lại một câu: “Cảm ơn thím Lưu!”
Đột nhiên Lưu Ái Hoa vỗ đầu: “Xem thím này, thiếu chút nữa quên mất!”
Bà ấy xoay người xách ra một túi đựng đồ ăn từ dưới gốc cây, mang tới: “Cho các cháu.”
Cố Nam Sóc cười nói: “Thím, không cần đâu. Nhà cháu vẫn còn, chúng cháu chỉ ở trong thôn vài ngày, thím đã đưa qua rất nhiều đồ ăn rồi.”
“Không phải vì thấy các cháu không ở trong thôn, không trồng cấy gì, sợ các cháu không có đồ ăn sao?”
“Vậy cũng không cần cho chúng cháu nhiều như vậy. Mai chúng cháu lên huyện rồi, trong nhà vẫn còn, thật sự ăn không hết. Thím, thím mang về nhà đi.”
Lưu Ái Hoa không chịu: “Không được, chú các cháu biết thím mang đồ qua đây, bây giờ thím lại mang về, ông ấy mắng thím chết. Nếu như ăn không hết thì mang lên huyện ăn tiếp. Cũng chỉ có mấy mớ rau xanh, măng tây linh tinh, không đáng tiền thôi. Cháu đừng khách sáo như vậy, mấy mẫu ruộng đất nhà các cháu còn đang để chú thím làm đó!”
“Không phải chúng cháu vẫn thu tiền thuê đất sao?”
“Cháu chỉ lấy một chút như thế cũng gọi là tiền thuê đất à? Được rồi! Chúng ta đều biết việc này nhà thím được lợi, chú thím nhớ kỹ. Không phải chỉ là chút đồ ăn sao? Cháu còn như vậy, ruộng đất nhà cháu chú thím cũng ngại tiếp tục trồng cấy.”
Người ta đã nói tới nước này rồi, Cố Nam Sóc không cách nào tiếp tục từ chối, chỉ có thể nhận: “Vậy cháu nhận là được rồi chứ?”
Lưu Ái Hoa cười híp mắt: “Thế mới đúng. Năm nay nhà thím trồng không ít thứ, nếu các cháu trên huyện muốn ăn thì cứ việc về lấy. Hoặc là đợi hôm nào đó chú mấy đứa lên huyện, tiện thể mang qua cho mấy đứa luôn. Các cháu giúp chú thím, tất nhiên chú thím cũng phải giúp các cháu, đừng khách sáo.”
“Ai! Được!”
Vào trong nhà rồi, Cố Nam Huyền mới hỏi: “Có phải thím Hai lại định làm chuyện xấu gì hay không?”
Cố Nam Thư vỗ đầu cô ấy một cái: “Quan tâm tới bà ta làm gì! Mai chúng ta đi rồi, bà ta có thể làm được gì?”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Trước khi đi, anh sẽ để ý kỹ.”
Sau đó ai về phòng người nấy, không ai để khúc nhạc đệm nhỏ này trong lòng.
Ngày hôm sau, mãi cho tới khi bọn họ rời khỏi thôn Dương Liễu, Tống Ngọc Mai vẫn không xuất hiện thêm lần nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");