Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 490
“Hello, cô Mộ, Tiểu Đường Đậu.
Mộ Vi Lan cũng vẫy tay với Cổ Đình Xuyên, mim cười: “Chào nhé, Đình Xuyên. Đường Đậu, sao con không nói gì với Đình Xuyên?”.
Tiểu Đường Đậu chăm chú với chiếc xe lửa đổi chơi của mình, cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe lửa trong tay và nói với Cổ Đình Xuyên: “Cổ Đình Xuyên, cậu nhìn xem, đây là chiếc xe lửa bố mua cho mình day!”
Cổ Đình Xuyên khinh khỉnh nói: “Xe lửa có là gì chứ, hôm nay bố mình tặng mình mô hình xe ô tô!”
“Mình thích xe lửa, không thích mô hình xe ô tô
Tiểu Đường Đậu chu miệng nói.
Cổ Đình Xuyên đắc ý nói: “Mình còn có người máy biến hình! Mình lấy cho cậu xem!”
Cổ Đình Xuyên chạy đến phòng của mình để lấy do chdi.
Hóa Tuệ lại nói chuyện với Mô VÌ Lan: “Ngày dự sinh của câu là tháng mấy? Đến lúc ấy, mình và Tổn Ngộ sẽ đưa Đình Xuyên cùng trở về Bắc Thành thăm cau.
“Còn hai tháng nữa, tính ngày lúc đó là lúc trời nóng oi bức nhất Di Lan nói phụ nữ trong thời gian kiêng cữ không được gội đầu, vậy mình không thể gội đầu ít nhất một tháng sao? Nếu là sinh mổ, mười ngày đầu chắc chắn không được tắm rửa, nghĩ đến đã thấy hỏi rồi
Hòa Tuệ nói đùa: “Hôi cũng không sao, dù sao Phó Hàn Tranh cũng không chê cậu, cậu cứ hội đi.”
Hóa Tuệ vừa dứt lời, một giọng nam trầm thấp truyền tới trong video call của Mộ Vi Lan.
“Chê cái gì?” Là giọng của Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan nhếch môi, nghiêng mặt nói với Phó Hàn Tranh: “Em nói lúc kiêng cử đang là mùa hè nắng nóng, hơn mười ngày không được tắm sẽ rất hôi hám, sợ anh chế”
VietWriter
Phó Hàn: “Hơn mười ngày không tắm, chắc chắn sẽ khá kinh tởm, vậy đến lúc đó ngủ riêng đi
Mộ Vi Lan: ”
Sao Phó Hàn Tranh có thể như vậy được chứ Không phải anh nói sẽ hết mực cưng chiều vợ sao! Đây là những lời anh nên nói à! Đúng là ghê tởm
Mộ Vị Lan phản nàn: “Miệng lưới đàn ông không thể nào tin tưởng được. Tuệ Tử, lúc câu kiêng cử, không gội đầu, không tắm rửa, Cổ Tồn Ngô có chế cầu không?”
“Không, Tôn Ngộ còn giúp mình gội đầu. Lúc đó anh ấy rất kinh tởm, nhưng vẫn hôn lên mái tóc bóng nhờn của mình. Mình còn không chịu được nổi ấy.”
Mộ Vi Lan quay đầu lại, nhìn chằm chằm Phó Hàn Tranh: “Phó Hàn Tranh! Anh nhìn Cổ Tồn Ngột Học tập theo di!”
Hòa Tuệ nghe thấy Phó Hàn Tranh và Mộ Vị Lan trêu đùa nhau, tâm trạng cô tốt hơn nhiều, Cổ Đình Xuyên cầm người máy biến hình từ phòng bên cạnh chạy tới, giơ ra trước màn hình khoe với Tiểu Đường Đậu: “Haha! Phó Mặc Trành! Cậu nhìn xem người máy biến hình của mình có đẹp không!”
Tiểu Đường Đậu là con gái, cô bé đương nhiên không thích người máy biến hình, bĩu môi nói: “Hừ, búp bê barbie của mình mới đẹp! Mình đi lấy cho cậu xem!”
Tiểu Đường Đậu cũng chạy đi lấy đồ chơi, hai đứa trẻ cạnh tranh xem đồ chơi của ai nhiều hơn, đồ chơi của ai thú vị hơn
Gọi video call hơn một tiếng đồng hồ, hai đứa trẻ vẫn chưa khoe hết đồ chơi, Hòa Tuệ kéo con trai lại: Đừng đi lấy để chơi nửa, không phải con có chuyện muốn nói với Tiểu Đường Đậu sao?
Có Đình Xuyên đột nhiên đỏ mặt: “Ai nói con có chuyện muốn nói với Phó Mặc Tranh?”
“Ồ, không có gì muốn nói, vậy mẹ cúp máy nhé : “Đừng vội, mẹ!”
Cổ Đình Xuyên vội vàng ngăn Hòa Tuệ tắt video, nhanh chóng nói: “Tiểu Đường Đậu, sau này mình phải học ở Đế Đô, không thể học củng cậu ở Bắc Thành nữa.”
Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt, ngây ngô hỏi: “Cậu, chủ Cổ và cô Hòa không trở về Bắc Thành sao?”
“Tất nhiên là có trở về! Nhưng sau này sẽ không thể gặp cậu mỗi ngày như trước nữa.”
Tiểu Đường Đậu nhíu mày nói: “Không sao, bổ mình có tiền, mình có thể ngồi máy bay đến Đế Độ chơi với cậu.
Cổ Đình Xuyên nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào hơn.
Hữ, trong lòng Tiểu Đường Đậu vẫn có câu
Tiểu Đường Đậu lại nói: “Nhưng mà Cổ Đình Xuyên, mình không thể đến thăm cầu thường xuyên, bởi vì bố mình bảo mình phải học hành chăm chỉ, không được ham chơi
Cổ Đình Xuyên gật đầu: “Ừm! Chúng mình đều phải học hành chăm chi
Cổ Đình Xuyên nghĩ, sau này lớn lên, cậu ấy nhất định phải đến Bắc Thành, cùng học đại học với Tiểu Đường Đậu
Hoặc là, đề Tiểu Đường Đậu đến Đế Đô học đại học cũng không tồi
Cổ Đình Xuyên vẫn không yên tâm, cậu dặn dò: “Tiểu Đường Đậu, mình không ở bên cạnh cậu, cậu phải biết tự bảo vệ bản thân. Nếu có người bắt nạt cậu, nhất định phải nói cho mình biết
Tiểu Đường Đậu ngây thơ nói: “Mình có thể nói với bố, bố mình sẽ dạy dỗ bọn họ, mình nói với cậu cũng không có ích gì cả!”
Cổ Đình Xuyên: “
Trái tim cậu bé tan nát.
Sau khi hai đứa trẻ nói chuyện xong, Hòa Tuệ dỗ dành Cổ Đình Xuyên đến phòng bên cạnh ngủ, sau khi Cổ Tồn Ngộ xử lý công việc xong, anh trở về phòng ngů.
Thấy Hòa vừa tắm xong, đang lau khô tóc, anh sở sở chiếc hộp nhung trong túi quần.
CÓ Tổn Ngô ôm cô từ phía sau, Hòa Tuệ khẽ cau mày dẩy anh ra: “Ây da, nóng quá, đừng ôm nữa, anh mau đi tắm đi, làm việc vất vả cả ngày, anh không một sao?”
Tất nhiên là không mệt, còn có thể làm một số vận động nữa l
Hiển nhiên, Hòa Tuệ không có ý định làm việc đó, Cổ Tồn Ngộ bị cô đẩy vào trong phòng tắm.
Sau khi Cổ Tồn Ngộ tắm rửa xong, Cổ Tồn Ngộ cầm chiếc hộp nhưng muốn lên giường ngủ, kết quả là bị Hòa Tuệ giơ chân đạp lên ngực anh.
“Này, anh làm gì đây?” Hòa Tuệ nhìn anh đẩy cảnh
Cổ Tồn Ngộ ra vẻ tội nghiệp: “Bà xã, anh lên giác. giường ngủ .”
Hòa Tuệ cong môi: “Tối nay anh ngủ dưới sàn điện
Cổ Tồn Ngộ ngày người, nhìn cô với ánh mắt đáng thương: “Tại sao vậy?”
Anh làm gì sai chứ? Tại sao anh không nhớ gì cả?
Chẳng phải lúc ăn tối vẫn còn bình thường đó sao?
Phụ nữ là sinh vật gì vậy, nói thay đổi là thay đổi Hòa Tuệ nhìn anh: “Anh nghĩ kĩ xem mình đã làm sai chuyện gì?”
Anh dám tăng Liễu Tiêm Tiêm chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy! Đáng tức giận hơn cả là Cổ Tồn Ngộ dùng hết số tiền mình kiếm được để mua cho Liễu Tiêm Tiêm! Ý nghĩa đó đặc biệt hơn
Hòa Tuệ luôn cảm thấy không thoải mái, mặc dù đó là chuyện quá khứ, nhưng người phụ nữ ấy sao có thể nhung nhớ đến anh mãi như vậy chứ?
Quá khứ của cô chưa từng có ai khác, chỉ có một mình Cổ Tồn Ngộ. Nhưng Cổ Tồn Ngộ lại có Liễu Tiêm Tiêm, dù đây không phải lỗi của Cổ Tồn Ngộ, nhưng Hòa Tuệ vẫn ghen.
“Bà xã, em nói rõ ràng đi, em không gợi ý cho anh, cho dù nghĩ đến sáng mai anh cũng không nghĩ được ra.”
“Được, để em nói thẳng, chiếc nhẫn kim cương trên tay Liễu Tiêm Tiêm là anh mua cho cô ta phải không?”
Cố Tổn Ngộ sửng sở, hóa ra là vì chuyện này “Rốt cuộc có phải hay hông?” òa Tuệ đã vào ngực anh. phi
Hòa Tuệ rất dứt khoát: Được rồi, từ bây giờ trở đi anh đừng nói chuyện với em, tối nay ngủ dưới sàn đi
Chỉ vậy thôi sao?
Người xưa nói rất hay, phụ nữ rất khó nuông chiều, người xưa quả nhiên không lừa người chút nào.
Đảng lẽ phải biết từ lâu, phụ nữ là sinh vật chảy máu bảy ngày cũng không chết, tháo một quả bóng trong bụng ra, cũng chỉ nằm trên giường một tháng là có thể lấy lại sức sống. Sinh vậy như thế này sao có thể là sinh vật bình thường được