Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 492
Đến bệnh viện, Mộ Vi Lan thực hiện một loạt kiểm tra, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng.
Phó Hàn Tranh vẫn không yên tâm, anh nhíu mày, ảnh mắt thấp thoáng lo lắng: “Vậy tại sao buổi sáng vợ tôi lại xuất hiện cơn đau?”
Bác sĩ giải thích: “Nhiều thai phụ sắp đến kỳ sinh nở sẽ xuất hiện hiện tượng chuyển dạ giả, nguyên nhân thường là do tâm trạng thai phụ không ổn định và căng thẳng quá mức, cần phải đảm bảo giấc ngủ và thoải mái hơn.”
Phó Hàn Tranh gật đầu, sau khi bác sĩ rời khỏi phòng khám, Tiểu Đường Đậu đeo cặp sách đứng trước giường bệnh của Mộ Vi Lan, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, chu miệng nói: “Mộ Mộ, bố đến rồi, mẹ không cần lo lắng”
Mộ Vị Lan ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đen sâu thẩm của Phó Hàn Tranh, hai má ửng hồng: “Ưm… không có vấn đề gì nghiêm trọng, chúng ta xuất viên điề
Cô nằm trên giường bệnh cũng không yên, có kéo chăn muốn xuống giường, nhưng Phó Hàn Tranh lại nằm chặt lấy cổ tay cô và nghiêm nghị nói: “Ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày đi, em về nhà lại xuất hiện cơn đau thì phải làm sao?”
“Vậy…vậy anh đưa Tiểu Đường Đậu đến trường trước đi, hôm nay vì chuyện của em, chắc là Tiểu Đường Đậu phải đi học muộn rồi.”
Cô bé liếc nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay mình: “Mộ Mộ, muộn quá rồi! Hôm nay con không đi học nữa! Con ở lại đây với Mộ Mộ!” Cô bé bỏ cặp sách trên vai xuống, Phó Hàn Tranh khịt mũi, anh có thể không nhìn ra chút tâm tư ngây thợ đó của Tiểu Đường Đậu sao? “Bố thấy con không muốn đi học thì đúng hơn.”
Tiểu Đường Đậu bĩu môi: “Con không có, con lo lắng cho Mộ Một
Mộ Vi Lan bật cười, thuận theo lời cô bé: “Được rồi, được rồi, con lo lắng cho mẹ nên mới không đi học”
Phó Hàn Tranh cũng không nghiêm khắc như mọi khi, anh gọi điện cho giáo viên xin phép để Tiểu Đường Đậu nghi một ngày, anh nghĩ có Tiểu Đường Đậu ở bên cạnh cô, ít nhiều tâm trạng của cô cũng sẽ thoải mái hơn phần nào, bác sĩ vừa nói rồi, tâm trạng của thai phụ rất quan trọng.
VietWriter
Mộ Vị Lan nhìn Phó Hàn Tranh, thấy anh không có ý định rời đi, nhưng trong suốt một tiếng anh ở cạnh cô, điện thoại của anh đổ chuông mấy lần liền. Phó Hàn Tranh công việc bận rộn, Mộ Vi Lan lại không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô nói: “Hàn Tranh, hay là anh về công ty trước đi. Có dì Lan và Tiểu Đường Đậu ở lại đây với em là được rồi.”
Phó Hàn Tranh không rời đi, anh ngồi bên cạnh giường Mộ Vi Lan, lấy một quả táo trong giỏ trái cây và chăm chú gọt vỏ: “Cho dù anh có về công ty, anh cũng không thể yên tâm được, lát nữa anh sẽ kêu Từ Khôn mang văn kiện và máy tính đến đây, anh sẽ ở lại bệnh viện với em trong mấy ngày này.
Mộ Vì Lan dựa nửa người vào đầu giường, không thể che giấu nụ cười: “Em cảm thấy không thoải mái lắm, cả nhà đều đến chăm sóc em, người khác sẽ cười đấy”
Phó Hàn Tranh khẽ nhíu mày: “Có gì đáng để cười, hơn nữa em bây giờ là bà bầu.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, trái tim Mộ Vi Lan ngọt ngào: “Nhưng em thật sự không sao, anh bận rộn như thế, không cần phải ở đây với em đầu. Để di Lan ở đây chăm sóc cho em, Tiểu Đường Đậu chơi với em là được rồi
Phó Hàn Tranh nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Nếu em thực sự không sao, anh kêu Từ Khôn về nhà lấy bảng vẽ và cọ vẽ tới đây, để em đỡ suy nghĩ nhiều.
Mộ Vi Lan…….
Khi Từ Khôn mang văn kiện và máy tính đến cho Phó Hàn Tranh, anh cũng mang theo cả bảng vẽ và có vẽ của Mộ Vi Lan.
Phó Hàn Tranh đặt chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, đặt bảng vẽ lên, mở một bộ dụng cụ vẽ và đưa cọ vẽ cho cô.
Anh nhưởng mày: “Sở dĩ em xuất hiện cơn đau đẻ giả là do tâm trạng bất ổn. Nếu em có thể làm những gì mình thích, anh nghĩ tâm trạng của em sẽ ổn định hơn, cũng sẽ không lo lắng căng thẳng về cái thai nữa.”
Mộ Vị Lan cầm cọ vẽ, mim cười, Phó Hàn Tranh thực sự rất biết cách chăm sóc người khác.
Thực ra anh không phải là người quá chu đáo và dịu dàng, nhưng anh luôn hiểu cô và chăm sóc cô theo cách riêng của mình,
Thời gian trước, cô đúng là có chút trầm cảm, nhưng cô không nói cho Phó Hàn Tranh biết. Bởi vì cô mang thai đứa con thứ hai, cộng với việc có gia đình, cô đã từ bỏ công việc của mình rất lâu. Bạn cùng lớp với cô hồi học ở Paris bây giờ đã có rất nhiều người thành lập thương hiệu thiết kế của riêng mình, hoặc đã đi nhận thấy, trở thành học trò của những bậc thầy giỏi nhất. Và cũng có những bước tiến nhất định trong giới nghệ thuật.
Mộ Vị Lan là một người bình thường, cô cũng sẽ ngưỡng mộ và ghen tị. Con người ta sẽ luôn bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn khi đã đạt được một vài thứ nhất định.
Ví dụ như người khác ngưỡng mộ cô có một ông chồng đẹp trai và giàu có, nhưng cô lại ngưỡng mộ người khác có thể vẽ ra được nhiều bản thiết kế đẹp. Mộ Vì Lan thích mỹ thuật, cô học mỹ thuật đã rất lâu rồi. Khi còn nhỏ, Mộ Quang Khánh đăng ký cho cô theo học lớp mỹ thuật. Và cô theo nghành mỹ thuật từ đó đến nay đã mười mấy năm rồi.
Trong ba năm khó khăn nhất của cuộc đời, cô luôn trút bỏ cảm xúc của mình bằng cách vẽ tranh. Nhưng sau khi kết hôn với Phó Hàn Tranh, số lần cô chạm vào cọ vẽ càng ít đi hơn, cho đến bây giờ cô mang thai, cô đã không cầm vào cọ vẽ rất lâu rồi,
Lúc này cầm cọ về trên tay, cô lại không có cảm hứng để vẽ. Cô ngắng đầu lên, nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang ngồi bên cạnh làm việc, Tiểu Đường Đâu dựa vào người anh, cô bé cắm điện thoại chơi game, thỉnh thoảnh đưa tay lên gải tay, hình ảnh ấy đáng yêu đến lạ thường.
Mộ Vi Lan âm thầm về hình ảnh ấy lại.
Bất giác đã hơn nửa tiếng trôi qua, cây cọ trên tay cô bị một bàn tay to lấy đi mất.
Mộ Vi Lan đang đắm chìm trong bức vẽ, cô sửng sở nhìn anh, Phó Hàn Tranh nhắc nhở: “Nghỉ ngơi một lát, cử động cổ đi.”
“Em không mệt”
Nhưng anh lại đặt tay lên vai cô, và đẩy cô xuống gối: “Nghe lời.”
Mộ Vi Lan cảm thấy mình đã trở thành động vật quan trọng phải bảo vệ.
Đến tối, dì Lan và Tiểu Đường Đậu về nhà trước, Phó Hàn Tranh ở lại bệnh viện với cô.
Sau khi ăn tối xong, Mộ Vi Lan cầm cọ lên và tiếp tục về, Phó Hàn Tranh yên lặng làm việc ở bên cạnh. Hai tiếng sau, Phó Hàn Tranh liếc nhìn đồng hồ, mười giờ rồi, không còn sớm nữa, “Hàn Tranh, anh lại đây xem, bức tranh này thể nào?”
Mộ Vì Lan cầm bảng vẽ giớ ra trước mặt anh, Phó Hàn Tranh nhìn bức vẽ hoạt hình trên bảng, một nụ cười thoảng qua trong mắt anh, anh chỉ vào hình người nhỏ bé trên bức tranh: “Anh có thể nhận ra đây là Đường Đậu, nhưng đây là ai?”
Phó Hàn Tranh chỉ vào “bản thân mình”, hơi nhíu mày: “Đây là anh?”
Mộ Vi Lan mím môi cười, nghiêm túc nói: “Không giống à?”
“Anh trông trẻ con thể sao?”Phó Hàn Tranh nghiêm túc hỏi.
“Em vẽ tranh hoạt hình! Hơn nữa, em vẽ anh như thể trông trẻ hơn rồi! Anh còn không hài lòng?”.
Phó Hàn Tranh nhìn cô và nói: “Đàn ông trông trẻ con không đáng tin cậy.”
Mộ Vi Lan vươn tay ôm lấy anh, nũng nịu nịu nói: “Anh đáng tin cậy nhất rồi, ông xã thân yêu của em, ngày mai chúng ta có thể xuất viện không? Ở trong bệnh viện buồn chán lắm.”
“Có anh ở bên mà em còn buồn chán?”
“Nhưng anh ở bên em, anh phải hy sinh rất nhiều thời gian làm việc. Hàn Tranh, những lời hôm nay anh nói với em, em đã suy nghĩ kỹ lại, đợi sau khi em sinh con xong, anh sẽ ủng hộ em tiếp tục làm những gì mình thích chứ?”
“Nếu em vui, anh đương nhiên ủng hộ. Nhưng mà, không được quá gắng sức, kiếm tiền nuôi gia đình là việc của đàn ông”
Mộ Vi Lan dựa vào lòng anh như một con mèo lười, lầm bầm nói: “Nếu một ngày nào đó tác phẩm của em cũng có thể tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế thì tuyệt biết bao. Bạn học của em đều đã thành lập thương hiệu của riêng mình, em ngưỡng mộ bọn họ quá.”
Phó Hàn Tranh xoa đầu cô, âm thầm ghi nhớ nguyện vọng nhỏ bé này của cô. Một ngày nào đó, anh sẽ giúp cô thực hiện.