Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 493
Trong hai tháng qua, vì có sự đồng hành của Phó Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu, tâm trạng của Mộ Vi Lan rất ổn định, không xuất hiện lại hiện tượng chuyển da giả như trước. Mặt khác, Phó Hàn Tranh cũng rất ủng hộ sở thích của cô. Thời gian này cô cũng đã thiết kể rất nhiều, nhưng đều chỉ là bản nháp.
Buổi tối, Phó Hàn Tranh từ trong phòng tắm đi ra, thấy cô đang ngồi trên giường xem lại bản phác thảo của mình.
“Hàn Tranh, anh lại đây giúp em xem những bản thiết kế này với.”
Phó Hàn Tranh tới ngồi cạnh cô, thuận tay nắm lấy cổ chân hơi sưng vì mang thai đặt lên đùi, xoa bóp giúp cô và xem những bản thiết kế của cô.
Phó Hàn Tranh tò mò hỏi: “Tại sao đều là thiết kế váy cưới vậy?”
Mộ Vi Lan cười nói: “Thế nào, có đẹp không? Mặc dù em học về lâu năm, chuyên ngành hồi đại học chủ yếu là thiết kế cảnh quan, nhưng thực sự em thích thiết kế thời trang hơn, đặc biệt là váy cưới. Có thể đó là bản tính của con gái, từ nhỏ em đã thích mấy những chiếc váy nhỏ cho búp bê rồi.”
Váy cưới “Xem ra sau khi em sinh con và kiêng cữ xong, chúng ta nhất định phải tổ chức đám cưới.
Mộ Vi Lan nhất thời không hiểu ý anh: “Hà?”
“Chẳng phải con gái đều thích mặc bộ váy cưới mình thích nhất để kết hôn sao?”
Mộ Vi Lan nửa đùa nửa thật nói: “Vậy khi chúng ta tổ chức đám cưới, em có thể mặc váy cưới mình tự thiết kế?” mÝ tưởng khá hay.
Phó Hàn Tranh xem các bản thiết kế váy cưới. Mặc dù anh không học mỹ thuật, cũng không làm thiết kế, nhưng anh có thể nhìn được ra Mộ Vi Lan đã dành rất nhiều tâm huyết cho những bản vẽ thiết kế này.
VietWriter
Phó Hàn Tranh nói: “Anh nghe nói gần đây có một cuộc thi thiết kế quốc tế, bà xã, em có muốn đăng ký không?”
Mộ Vị Lan nghe thấy vậy, cô rụt rè nói: “Cuộc thi thiết kế quốc tế? Em chưa từng học thiết kế thời trang, em có thể tham gia cuộc thi này không? Nếu đã là cuộc thi quốc tế, những thí sinh tham gia chắc chắn đều rất lợi hại, chút tay nghề vớ vẫn này của em không thể thi tài được đâu.”
Ảnh mắt của Phó Hàn Tranh hướng về những bản vẽ thiết kể đó.
Mộ Vi Lan nói: “Em chỉ vẽ chơi thôi, chẳng phải anh bảo em tìm chút việc mình thích làm để phân tán sự tập trung sao? Em còn vẽ rất nhiều tranh chân dung cho anh và Tiểu Đường Đậu. Em định sau này mỗi năm đều vẽ ít nhất một bức tranh chân dung cho anh và Tiểu Đường Đậu. Như vậy đến khi chúng ta già, Tiểu Đường Đậu trường thành, chúng ta nhìn lại những bức tranh này chắc hẳn sẽ rất có ý nghĩa.”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô: “Suy nghĩ của bà xã vẫn lãng mạn như mọi khi.”
Mộ Vi Lan đưa mẫu thiết kế váy cưới cho Phó Hàn Tranh xem: “Hàn Tranh, với con mắt của “trai thẳng” như anh, anh thích cái nào?”
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày khi nghe thấy danh xưng “trai thẳng” anh khẽ cười rồi chọn: “Cái này đi.
Phó Hàn Tranh chỉ vào bản thiết kế váy cưới đơn giản và phóng khoáng, là kiểu cúp ngực, mang tính quốc tế hơn, nhưng không có nhiều nét đặc sắc.
“Ừ anh chọn cái này cũng đẹp, nhưng em thích cái này hơn.”
Bức về mà Mộ Vị Lan thích là một thiết kế ngang vai, điểm đặc biệt của thiết kế váy cưới này là phần trước ngắn và phần sau dài. Phần thân trước chỉ dài đến đầu gối, với một số chi tiết nhỏ, chiếc váy cưới này có phần trẻ trung vui tươi hơn so với những chiếc váy cưới thông thường. Hầu hết mọi chiếc váy cưới đều trong trang nhã, thanh lịch, nhưng kiểu váy cưới này trông tươi mới hơn, rất ít khi nhìn thấy.
Phó Hàn Tranh lật xem những bàn thiết kế phía sau: “Anh cảm thấy đều khá ổn, có thể đi đăng ký dự thi “Ừm…bỏ đi, em sợ bị đà kích.”
Phó Hàn Tranh cũng không nói gì, bà Phó sợ đả kích, có những chuyện vẫn phải để ông chồng như anh ra tay.
Sáng sớm hôm sau, Phó Hàn Tranh đem những bản thiết kế của Mộ Vi Lan đi photo, sau đó mang đến công ty và đưa cho Từ Khôn.
Từ Khôn nhìn những bản thiết kế và hỏi: “Boss đây là gì vậy?”
“Bản thiết kế váy cưới do bà chủ vẽ. Gần đây ở tuần lễ thời trang có một cuộc thi thiết kế váy cưới thời trang quốc tế, dùng danh nghĩa của bà chủ đi dự thi di.”
Từ Khôn gật đầu: “Vâng, thưa Boss, nhưng mà tôi biết giám đốc của cuộc thi đó, quan hệ cũng khá tốt, tôi có thể đưa thẳng bản thảo cho anh ta.”
“Không cần, cử dự thi như bình thường. Những bản thiết kế này đều khá tốt, tôi tin vào năng lực của cô ấy”
“Vâng.
Ngày dự sinh ngày càng đến gần, chuyển động của thai nhi cùng thường xuyên hơn, tâm trạng của Mộ Vi Lan lại bắt đầu căng thẳng.
Ban ngày, Phó Hàn Tranh đi làm, Tiểu Đường Đậu cũng đi học, trong nhà ngoài người làm thì chỉ có một mình cô.
Cô quá buồn chán, lại ngồi vẽ tranh lâu, mắt cô có chút khó chịu, cô ôm chú chó nhỏ vào trong lòng.
“Có phải dạo này người cũng ăn nhiều giống như ta không? Nặng hơn rất nhiều.”
Tiểu Sư Tử tôi nghiệp rên rì, vùi mình vào trong lòng Mỹ Vị Lan. Mộ Vị Lan ăn no rành rồi, cô đi tắm cho Tiểu Sư
Sau khi tắm xong, Tiểu Sư Từ lắc đầu rũ minh làm nước bắn hết lên người Mộ Vi Lan: “Người nghịch ngợm quả, đợi bố người về, ta sẽ để bố dạy dỗ người Đừng cựa quậy, vẫn chưa lau sạch đầu.
Mộ Vi Lan vừa “dạy dỗ” Tiểu Sư Tử, vừa lau khô người cho chủ chó, điện thoại ở bên cạnh đổ chuông, người gọi đến là Lục Hỉ Bảo.
“Alo, Hỉ Bảo.”
“Vi Lan, cậu có nhà không? Hôm nay mình nghỉ làm, muốn đến nhà thăm cậu và cục cưng”
“Cậu qua đây đi, mình ở nhà, mình đang tắm cho chó”
Lục Hi Bảo nghe thấy vài tiếng chó sủa trong điện thoại, sau khi cúp máy được một lúc, Lục Hì Bào bắt taxi đến biệt thự của nhà họ Phó.
Lục Hì Bảo đã lâu không gặp Mộ Vi Lan. Vừa vào cửa, Lục Hì Bảo liền nhìn thấy Mộ Vì Lan chống tay bên hông, ôm cái bụng cao ngất ngưởng của mình đi về phía cô.
Lục Hi Bảo vội vàng đỡ cô: “Vi Lan, bụng cầu to quả, có phải sắp đến ngày sinh rồi không? “Đúng vậy, còn nửa tháng nữa đến ngày dự sinh, dạo này mình căng thẳng lắm, sợ đứa nhỏ bỗng nhiên chui ra sớm, hoặc là cử ở lì bên trong không chịu ra.”
Lục Hì Bảo bật cười thành tiếng, cô nhẹ nhàng xoa bụng Mộ Vị Lan: “Cục cưng phải nghe lời nhé, nhất định phải chui ra khỏi bụng mẹ suôn sẻ.
“À mà này, lâu rồi mình không hỏi cậu, cậu và bác sĩ Giang thế nào rồi? Gia đình còn phản đối không?”
Nhắc đến điều này, Lục Hi Bảo thở dài: “Mặc dù Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca đã li hôn, nhưng cho dù tại sao hai người họ lại đăng ký kết hôn, có quan hệ vợ chồng thực sự hay không, với suy nghĩ cổ hủ của bố mẹ mình, bọn họ sẽ mặc định Giang Thanh Việt là kẻ bội bạc, bỏ rơi người bạn đời của mình. Mình và Giang Thanh Việt vẫn lén lút yêu nhau, bố mẹ mình cũng không biết mình và Giang Thanh Việt vẫn còn liên lạc với nhau.”
Mộ Vi Lan an ủi: “Thời gian còn dài, rồi một ngày nào đó hai người họ sẽ hiểu được cậu thôi. Chỉ cần tình cảm của cậu và bác sĩ Giang vững chắc, bố mẹ cậu cũng sẽ bại trận thôi, trên đời làm gì có bố mẹ nào chống lại được con cái ”
Lục Hì Bảo khể thở dài: “Ừm, Vì Lan, mình thực sự ghen tị với cậu, gia đình hòa thuận, lại còn là mẹ của hai đứa trẻ đáng yêu. Và quan trọng hơn là không ai ngăn cần cậu và Phó Hàn Tranh ở bên nhau.
“Nhưng lúc đầu cũng có rất nhiều người ngăn cản mình và Hàn Tranh, chỉ cần cố gắng vượt qua là được rồi. Nói đến ghen tị, mọi người ghen tị với mình, nhưng mà giờ mình lại ghen tị với những người có sự nghiệp như các cậu, cậu xem các cậu đi, đều có công việc mình yêu thích, tuyệt vời biết mấy
Lục Hì Bảo trợn mắt nhìn cô: “Cậu là có phúc mà không biết hưởng, làm bà chủ thoải mái biết bao. Cậu nhìn mình ngày ngày tăng ca, lúc nào cũng có quảng thâm mắt. Mình còn ghen tị với cậu không phải đi làm, còn có người nuôi cậu.”
Mộ Vi Lan liếc nhìn cô và trêu chọc: “Để bác sĩ Giang nuôi cậu đi.”
Hai tại Lục Hì Bảo đỏ ửng, cô lầm bầm: “Chúng mình cũng chưa kết hôn.”
Mộ Vị Lan cố tình trêu ghẹo: “ây da…bác sĩ Giang chậm chạp quá, sao đến giờ vẫn chưa cầu hôn chứ. Được rồi, Hì Bảo, mình sẽ kêu Hàn Tranh nhắc nhờ anh áy.”
Lục Hì Bảo đỏ bừng mặt: “Đừng đừng đừng làm như thế mình mong ngóng giả cho anh ấy làm vậy.