Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
  3. Chương 522
Trước /1082 Sau

Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh

Chương 522

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 522

Trên đường đi đến khách sạn dự tiệc cưới, Diệp Hi muốn ngồi chung ô tô với Lục Hỉ Bảo, kết quả Lục Hỉ Bảo sớm đã bị Giang Thanh Việt kéo lên ngồi trên một chiếc xe khác.

Lục Hỉ Bảo nhìn bỏ hoa cô dâu trong tay mình, sắc mặt hơi đỏ lên.

Giang Thanh Việt đột nhiên quay người qua, nhỏ giọng hỏi bên tại cô: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Lục Hỉ Bảo nói nửa đùa nửa thật: “Anh biết nhận được bỏ hoa cô dâu này là có ý nghĩa gì không?”

Giang Thanh Việt khẽ cau mày, anh không có hiểu biết nhiều về chuyện này, bởi vì anh rất ít khi đi dự đám cưới, mặt khác anh cũng không tin vào những điều mê tín nhỏ nhặt này, nhưng nếu Lục Hỉ Bảo chia sẻ với anh, anh sẽ vui vẻ lắng nghe: “Nó có nghĩa là gì vậy?”

Đôi mắt đen láy của cô gái nhìn anh không chớp, vô cùng nghiêm túc nói: “Người nhận được bỏ hoa cô dâu thì có nghĩa là người đó rất nhanh thôi cũng sẽ được bước chân lên lễ đường.”

Giang Thanh Việt sững sờ mất một lát, sau đó là ánh mắt vui tươi xẹt qua: “Bảo Bảo à, em là đang nhắc anh nhớ rằng chúng ta nên kết hôn rồi sao?”

“… Ai, là ai muốn kết hôn cùng anh chứ!”

Lục Hỉ Bảo đỏ mặt, ngượng ngùng dúi thẳng bó hoa vào tay anh ta, sau đó nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nụ cười ngọt ngào của cô gái lại dần hiện rõ qua cửa kính xe ô tô.

Trong một chiếc Bentley màu đen khác, Tổng Yến Thẩm và Diệp Hi ngồi ở phía sau xe một chữ cũng không nói với nhau.

Một lúc lâu sau, Tống Yến Trầm liếc nhìn bó hoa cô dâu trên tay Diệp Hi, như vô ý mở miệng nói: “Nghe nói người nhận được bỏ hoa cô thì người đó rất nhanh sẽ kết hôn.”

Diệp Hi nhàn nhạt đáp lại: “Yên tâm đi, cho dù tôi thật sự sắp kết hôn đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không kết hôn với Tống Yến Trầm anh đâu.”

“Diệp Hi.”

VietWriter

Dù tính khí của Tống Yến Trầm có tốt đến đâu đi chăng nữa, nhưng khi nghe thấy lời nói này của Diệp Hi cũng bị làm cho tức giận.

Diệp Hi quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang hờn dỗi kia của anh, vừa cười vừa nói: “Mới nói như vậy thôi mà đã tức giận rồi? Bó hoa cưới này là anh bảo Vy Lan truyền cho tôi có đúng không? Sau này mấy trò nhạt nhẽo như thế này đừng mang ra chơi nữa nhé…”

Ngay khi giọng nói vừa dừng lại, Tống Yến Trầm đột nhiên siết chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong vòng tay của anh, cúi đầu, độc đoán mà hôn lấy môi cô.

Diệp Hi nắm chặt bả vai anh: “Ừm… buông ra!”

Tống Yến Trầm là đang trả thù cô, ở trên môi cô cắn mạnh một miếng, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong miệng, Diệp Hi bị cắn cảm thấy rất đau, khỏe mắt cô ngấn nước.

Bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt sau gáy cô, áp trán anh vào trán cô, anh nói từng chữ từng chữ một: “Diệp Hi, trừ phi cả đời này em không kết hôn, nếu như em kết hôn thì chú rể của em chỉ có thể là tôi mà thôi.”

“Dựa vào đâu chứ!” Diệp Hi nhìn anh chằm chằm.

“Vì em là cả nguồn sống của anh.” Không một ai lại chịu trao cuộc đời mình cho người khác.

Diệp Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng thứ em muốn chính là tính mạng của anh!”

Tống Yến Trầm anh nợ Diệp Hi một mạng!

Tống Yến Trầm hít một hơi thật sâu, dùng chóp mũi của mình ma sát nhẹ lên chóp mũi của cô, hơi khép mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rồi một ngày nào đó, anh sẽ đem sinh mạng của Tiểu Cẩn trả lại cho em, nhưng trước lúc đó, chúng ta có thể hòa thuận sống với nhau được không.”

Cho dù đó chỉ là sự bố thí của cô thôi cũng được.

Diệp Hi cũng nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh nữa, cũng không dám nhìn khuôn mặt anh thêm lần nữa.

Tống Yến Trầm rất kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này, đã tồn tại phát triển và ăn sâu vào trong máu thịt của Tống Yến Trầm từ trước khi Diệp Cẩn xảy ra chuyện. Sự kiêu ngạo này của Tống Yến Trầm đối với Diệp Hi mà nói là một loại áp lực. Theo điều này mà nghĩ, khi đó có lẽ Diệp Hi không hề thích Tống Yến Trầm, mà từ sau khi Diệp Cẩn qua đời, sự kiêu ngạo của Tống Yến Trầm khi ở trước mặt của Diệp Hi hoàn toàn không hề có chút giá trị nào cả. Thậm chí sự cao ngạo này của anh, Diệp Hi lại thấy thấy thật nực cười.

Bảy năm trước, Tống Yến Trầm ở trước mặt Diệp Hi vô cùng kiêu ngạo và cao quý, số phận của Diệp Hi đã định sẵn, rằng Tống Yến Trầm nói một cô tuyệt không dám nói hai. Bảy năm sau, Diệp Hi ở trước mặt Tổng Yến Trâm kiêu ngạo giống như một chú công kiêu kỳ rất khó chinh phục, còn Tổng Yến Trâm thì lại cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần Diệp Hi nói đi về phía đông, anh sẽ đi về phía đông, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, cho dù những điều đó có bao nhiều khó khăn hay xúc phạm tới anh, Tống Yến Trầm vẫn sẽ đồng ý tất cả.

Cả đời này, có lẽ Tống Yến Trầm sẽ chỉ đối xử tốt vô điều kiện, cho đi không cần bảo đáp với một mình Diệp Hi mà thôi, có thể vì cô mà không ngừng hạ thấp bản thân, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh là đủ.

Bên trong chiếc xe hoa đang đi phía trước, Mộ Vi Lan ngồi cùng với hai đứa trẻ, Phó Hàn Tranh cũng ngồi bên cạnh CÔ.

Nhưng bởi vì còn có hai đứa trẻ nhỏ ở bên cạnh nên dù Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh có ngồi chung trong một chiếc xe nhưng cũng không hề nói nói nhau điều gì.

Tiểu Đường Đậu mặc một chiếc váy ren trắng, giống như một cô công chúa nhỏ trong tòa lâu đài, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Mộ Vi Lan tấm tắc khen ngợi cô: “Mộ Mộ, hôm nay mẹ đẹp lắm! Hôm nay ở lễ đường mẹ là người đẹp nhất đó!”

Mộ Vi Lan vươn tay xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cô bé, cười nói: “Làm sao đẹp bằng Đường Đậu nhà ta được?”

Tiểu Đường Đậu ngây ngô lắc đầu: “Như vậy không được, con là đẹp nhất. Nhưng nếu không có con thì mẹ Mộ Mộ là đẹp nhất!”

Cổ Đình Xuyên ngồi ở một bên, mặc một bộ lễ phục màu đen, quanh cổ thắt một chiếc nơ màu đỏ, anh ta nhìn tiểu Đường Đậu nói: “Phó Mặc Chanh, da mặt cậu cũng dày thật đấy!”

Hai đứa trẻ ở trong xe trêu đùa nhau, ở bên kia ánh mắt của Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh vô tình va vào nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ai cũng đều lộ ra ý cười.

Ở nơi mà những đứa trẻ không thể nhìn thấy, hai bàn tay với chiếc nhẫn cưới lặng lẽ đan vào nhau thật chặt.

Chẳng bao lâu đã đến khách sạn Banyan Tree (Ma Cau).

Hôm nay, khách sạn Banyan Tree không có bất kỳ một vị khách nào, toàn bộ khách sạn đã trở thành nơi tổ chức đám cưới của Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan.

Khách đã ngồi đầy trong hội trường. Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cùng nhau nâng ly chúc mừng tại buổi tiệc.

Nhưng Mộ Vi Lan đang mặc váy cưới, đi giày cao gót nên việc đi lại rất khó khăn, vừa đi được vài bước đã suýt ngã, Phó Hàn Tranh nhanh chóng đỡ thân thể của cô, sợ cô lại ngã, bàn tay của anh ôm lấy eo cô, cúi đầu đến bên tại cô nhẹ giọng hỏi: “Em có thể tiếp tục được nữa không?”

Mộ Vi Lan gật đầu, cong môi nói: “Em không sao.”

Hôm nay là ngày vui của bọn họ, khách khứa lại đông như vậy, hôm nay sẽ là một ngày rất mệt mỏi đây.

Phó Hàn Tranh cảm thấy đau lòng, nói: “Vậy thì đêm nay chúng ta phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Rõ ràng đó là một câu nói rất nghiêm túc, nhưng trong tiềm thức của Mộ Vi Lan lại có suy nghĩ lệch lạc, khuôn mặt cô bỗng chốc ửng hồng, cô nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, bàn tay nhỏ bé kéo tay áo anh, nói: “Chúng ta mau đi chúc rượu thôi, vẫn còn rất nhiều bàn nữa đó.”

Buổi tối nghỉ ngơi thật tốt… Đêm nay mới là đêm tân hôn thật sự của bọn họ, Phó Hàn Tranh thực sự sẽ bỏ qua cho cô sao?

Chẳng phải tối qua anh ấy vẫn còn nói rằng đêm tân hôn hôm nay sẽ thu phục cô sao.

Mộ Vi Lan bỗng thấy nóng rực khắp người, càng lúc càng càng nép vào gần anh hơn.

Phó Hàn Tranh dường như cảm nhận được điều gì đó, cánh tay đang ôm eo cô lại càng siết chặt.

Sau khi chúc rượu xong, Mộ Vi Lan đã hơi say, mặc dù chai rượu mà Phó Hàn Tranh đưa cho cô đã được anh kêu người cố tình pha với nước, trong đó có đến 70% đến 80% là nước, nhưng vẫn có khiến cô bị say.

Hôm nay kết hôn, mặc dù đôi giày cao gót cô mang trên chân không quá cao, thoải mái hơn những đôi giày cao gót mà cô mua ở các trung tâm thương mại rất nhiều, nhưng dù sao giày cao gót cũng không thể thoải mái được như giày bệt, hơn nữa lại là giày mới, gót có vẻ cứng và sắc, khi dùng nó cô vẫn cảm thấy đau.

Ngay khi cô ngồi trở lại bàn của cô dâu, Phó Hàn Tranh đã đi đến, nói nhỏ vào tai cô điều gì đó, sau đó, Phó Hàn Tranh đưa cô rời khỏi hội trường một lúc.

Sau khi rời khỏi yến tiệc, Phó Hàn Tranh cúi người, trực tiếp bế bổng cô lên.

Mộ Vi Lan bị anh làm cho bất ngờ, thở gấp hỏi anh: “Làm gì vậy… chúng ta đi đâu?”

“Đi đến phòng nghỉ giúp em xử lý vết thương ở chân.”

“Nhưng chúng ta là cô dâu chú rể, rời đi như vậy có vẻ không tốt lắm, nếu bọn họ tìm chúng ta thì sao?”

Từ trước đến nay Phó Hàn Tranh chưa bao giờ là một người quá kiêng nể người khác: “Chúng ta sẽ trở lại nhanh thôi, sẽ không có người đi tìm chúng ta đâu.”

Quảng cáo
Trước /1082 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chuyện Đời Của Gia Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net