Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 537: Chơi đùa với tình cảm, cũng sẽ bị tình cảm chơi đùa lại
Đêm mưa, sắc trời tối đen.
Kỳ Ngạn Lễ tự mình lái xe tới tất cả những nơi mà Kiều Tang có thể đến, nhưng đều không thể nhìn thấy hình bóng của cô.
Cuối cùng, Kỳ Ngạn Lễ cô đơn đến ngồi trên một bệ hoa ven đường, lúc này anh ta giống hệt như một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi.
Tang ơi… Rốt cuộc là em đang ở đâu…
Nước mưa bắn lên khuôn mặt của anh ta, không ai có thể thấy rõ được vẻ mặt của anh ta lúc này, Kỳ Ngạn Lễ suy sụp, vùi khuôn mặt mình vào lòng bàn tay.
Đột nhiên, một chiếc ô màu đen xuất hiện, giúp anh ta che chắn những giọt nước mưa lạnh lẽo tạt vào người.
Suốt cả chặng đường, Diệp Quả vẫn luôn đi theo sát phía sau xe của Kỳ Ngạn Lễ, cô rũ mắt nhìn người đàn ông tiều tụy trước mắt, Kiều Tang… Quan trọng với anh như thế sao?”
Kỳ Ngạn Lễ không trả lời lại câu hỏi của cô, bởi vì anh ta nghĩ rằng có trả lời thì chắc chắn cô cũng chẳng thể nào hiểu được cảm giác của anh ta, anh ta lấy tay lau khuôn mắt ướt đẫm nước mưa của mình, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao cô lại biết tôi ở đây?”
Diệp Quả thản nhiên trả lời: “Em đã nói rồi, em thích anh, đó không phải là là chuyện đùa, cho nên em vẫn luôn quan tâm đến tất cả mọi thứ liên quan đến anh”
Diệp Quả không hề nói dối, Kiều Tang đã mất tích rất nhiều ngày, Kỳ Ngạn Lễ dường như đã điều động hết tất cả những thế lực và mối quan hệ của mình ở Bắc Thành để tìm kiếm Kiều Tang, Diệp Quả thân là cô chủ của nhà họ Diệp, chỉ cần để tâm một chút đến Kỳ Ngạn Lễ thì không khó gì để có thể biết được những tin tức này.
Kỳ Ngạn Lễ hiển nhiên cũng không có phản ứng gì đối với việc được cô tỏ tình trắng trợn như thế, lúc này đây, anh ta còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất đi Kiều Tang, làm sao còn hơi sức để ý đến cảm nhận của cô được cơ chứ?
VietWriter
Người đàn ông đứng dậy, bước nhanh về phía xe ô tô của mình: “Không cần đi theo tôi nữa đâu.”
Sau khi Kỳ Ngạn Lễ lạnh lùng ném ra một câu liền ngồi lên xe, khởi động xe rồi biến mất trong làn mưa mịt mù.
Những ngón tay cầm ô của Diệp Quả cũng trở nên trắng bệch, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng ngồi vào xe của mình, đuổi theo chiếc xe Bentley màu đen trước mắt.
Kỳ Ngạn Lễ đi về căn biệt thự tư nhân của mình, vừa về đến nhà, cả người đều ướt đẫm nước mưa, nhưng anh lại không vội đi tắm, chỉ đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu, mở nắp, trực tiếp nốc “ừng ực” vài ngụm.
Thím Trương giúp việc nhìn thấy bộ dạng như thế của Kỳ Ngạn Lễ, không nhịn được mà cất lời quan tâm đến anh ta: “Cậu chủ, toàn thân cậu bị dính nước mưa hết cả rồi, hay là trước tiên đi tắm rửa, ngâm nước ấm một chút đi, nếu không chắc chản sẽ rất dễ bị bệnh đó”
Tắm nước ấm? Bây giờ anh ta có khác gì một người đã chết đâu chứ, còn sợ bản thân bị bệnh sao?
Kiều Tang đi rồi, sự ra đi của cô dường như cũng mang theo sức sống của anh ta đi mất, anh ta vất vả vật vờ mấy.
năm qua, cuối cùng mới có thể thích ứng được với cuộc sống không có cô ở bên cạnh, nhưng ông trời lại ban cho anh một cơ hội khác, cho anh ta được sống lại một lần nữa, bởi vì sự trở về của Kiều Tang, anh ta cũng trở nên vui vẻ, tích cực, không còn cảm thấy cuộc đời âm u đen tối như trước nữa, nhưng chính vào lúc anh ta còn đang tưởng rằng mình đã có được toàn bộ thế giới, thì cô ấy lại rời khỏi anh ta thêm một lần nữa.
Lần này, anh ta vẫn không thể tìm được cô ấy, giống hệt như mười mấy năm về trước, anh ta không biết phải làm thế nào cả, ngoại trừ việc điên cuồng tìm kiếm cô ở mọi nơi và tự ngược đãi bản thân mình bằng cách tự chuốc say thì anh ta thật sự không tìm được cách nào khác để có thể làm dịu đi miệng vết thương đang đầm đìa máu này.
Ở ngoài sân truyền đến tí ồn ào của động cơ xe ô tô.
Thím Dương tò mò bước đến cửa nhìn xem, nhìn thấy Diệp Quả bước xuống xe, chân đeo chiếc giày cao gót chạy nhanh vào bên trong căn biệt thự.
Lúc trước, Kỳ Ngạn Lễ đã từng trải qua một thời kỳ yêu đương với Diệp Quả trong một khoảng thời gian ngắn, tuy rằng đoạn tình cảm kia từ đầu đến cuối chỉ là một sự lừa gạt và âm mưu toan tính của Kỳ Ngạn Lễ, nhưng Diệp Quả cũng đã từng đến căn biệt thự này của Kỳ Ngạn Lễ, cho nên thím Dương cũng quen với Diệp Quả.
Mắt thím Dương sáng lên: “Hình như cô Diệp tới đây đó!”
Nếu cô Diệp có thể khuyên cậu chủ thì nói không chừng tâm trạng của cậu chủ có thể sẽ khá lên một chút.
Nói thật lòng, thím Dương vẫn luôn cảm thấy, cô Diệp Quả này còn tốt hơn cô gái tên Kiều Tang kia rất nhiều lần, tính cách của cô Diệp Quả lúc nào cũng vui vẻ hòa đồng, luôn nghe lời và chiều theo ý của cậu chủ, cậu chủ cũng không vì cô Diệp Quả mà đau khổ, tổn hại đến bản thân mình như thế.
Còn cô Kiều Tang kia, ở trong căn biệt thự này còn chưa đến một năm, mỗi ngày mặt mày đều ủ dột không thèm nở nụ cười, cho dù như thế cậu chủ vẫn luôn hết mực nuông chiều cô ta, nếu như khẩu vị của Kiều Tang không tốt, cậu chủ còn cho đầu bếp cao cấp làm ra những món ăn đa dạng, nếu như phòng bếp không thể làm ra được món nào có thể khiến cho cô Kiều Tang kia muốn ăn, cậu chủ sẽ vô cùng tức giận, tìm đầu bếp kia để giận cá chém thớt.
Cô Diệp Quả có xuất thân từ gia đình danh môn, tính tình thoải mái, không câu nệ, luôn hòa nhã với mọi người, cả ngày sẽ không bày ra mộ t âm u, rầu rĩ, đổi lại là ai, chắc chắn cũng sẽ thích cô Diệp Quả hơn, chứ không đi chọn cái cô Kiều Tang kia, thật không thể hiểu nổi cậu chủ đang nghĩ gì nữa!
Đoạn đường từ lúc Diệp Quả bước xuống xe cho đến khi bước vào đến bên trong căn biệt thự vẫn luôn không che ô, nhưng vì ngoài trời mưa rất to cho nên cho dù chỉ mất có gần hai phút đi bộ, nhưng toàn thân Diệp Quả cũng đã ướt đẫm, vậy mà cô không hề để ý đến chuyện đó, đôi chân mang giày cao gót bước nhanh qua, vội vàng giật lấy bình rượu mà Kỳ Ngạn Lễ đang cầm trong tay ra.
“Anh đang làm gì thế này?”
Diệp Quả lạnh lùng nhìn anh, hét to vào mặt anh: “Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ tên là Kiều Tang mà thôi, anh cần gì phải bày ra bộ dạng sống không bằng chết này cơ chứ? Kỳ Ngạn Lễ, lúc anh vừa mới biết tôi, anh không phải là một tên sát thủ vô tình, không có bất cứ cảm xúc nào sao?
Xoay tôi vòng vòng như chong chóng, lừa gạt tình cảm của tôi, hại tôi thảm hại như thế, sau đó có thể thoải mái xoay người rời đi như không hề xảy ra chuyện gì! Bây giờ anh như thế này là sao, sao không lấy bộ dạng lạnh lùng mà lúc trước anh đối xử với tôi ra để đối mặt với chuyện này đi?”
Kỳ Ngạn Lễ lạnh lùng cười, nâng tay nhấn vào vầng thái dương đang đau nhức của mình, mệt mỏi than ra một tiếng, dường như đã nhiều ngày rồi anh ta chưa được chợp mắt cho nên đáy mắt anh ta đã giăng đầy những sợi tơ máu đỏ rực, nhưng lúc anh ta nhìn cô, đôi mắt kia lại vô cùng lạnh lẽo, tràn đầy sự châm chọc.
“Diệp Quả, tôi nợ cô một lời xin lỗi. Nhưng bây giờ lời xin lỗi này không cần phải nói ra nữa rồi, bởi vì cô đã nhìn thấy bộ dạng lúc tôi thê thảm nhất, đây là quả báo của tôi. Có một câu nói thật sự không hề sai, trời đất luân hồi, ác giả ác báo. Cô đùa giỡn với thứ gì thì thứ đó cũng sẽ… đùa giỡn lại với cô còn ác độc hơn thế nữa”
Kỳ Ngạn Lễ hít một hơi thật sâu, ý cười trên mặt càng trở nên trào phúng: “Tôi đùa giỡn với tình cảm của cô, cho nên bây giờ tôi, cũng bị tình cảm đùa giốn lại, bây giờ cô có thể…
cảm thấy ông trời đối xử công bằng với mình được rồi đấy”
Diệp Quả nhìn người đàn ông đã từng rất khí phách, hăng hái đối diện với mọi chuyện ở trước mặt mình, sao bây giờ anh ta lại có thể trở nên mất tinh thần như thế chứ, trong lòng cô càng oán hận, nhưng cũng càng thêm đau lòng.
Đôi mắt của cô ướt đâm nước mắt, nhìn chằm chằm vào Kỳ Ngạn Lễ, gẳn ra từng câu từng chữ: “Trong lòng tôi cảm thấy không hề công bằng một chút nào, anh dựa vào cái gì mà có thể làm tổn thương tôi như thế, để rồi quay lưng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Kiều Tang làm anh bị tổn thương thành ra bộ dạng thê thảm như bây giờ nhưng anh lại vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ nhung cô ấy, thậm chí còn phí công phí sức dùng mười mấy ngày, từ bỏ hết tất cả mọi thứ để đi tìm cô ấy? Kỳ Ngạn Lễ, anh chưa từng đối xử với tôi như thế, tại sao người anh thích lại không phải là tôi?”
Kỳ Ngạn Lễ bật cười nhìn cô, nói: “Diệp Quả, không phải tháng nào cô cũng thay một người bạn trai mới hay sao?
Chúng ta chẳng qua cũng chỉ yêu đương một tháng ngắn ngủi mà thôi, khoảng thời gian đó thậm chí còn không được tính là yêu đương nữa, bởi vì lúc đó tôi chỉ một lòng muốn báo thù Phó Hàn Tranh mà thôi, mà cô chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp, tại sao cô lại còn có thể thích tôi được chứ nhỉ?”
Diệp Quả mím môi: “Có lẽ những lời mà anh nói không hề sai, chơi đùa với cái gì thì sẽ bị cái đó chơi đùa lại, tôi đã từng đùa giỡn với tình cảm của người khác, xem tình cảm chỉ là một trò chơi, cho nên, gặp phải anh, chính là quả báo của tôi”
Kỳ Ngạn Lễ lại duỗi tay muốn lấy lại rượu, Diệp Quả trực tiếp dùng sức ném bình rượu xuống bàn, chai rượu lập tức vỡ tung, rượu bắn tung tóe đầy mặt đất, trên sàn nhà là một mảnh vô cùng hỗn độn.
“Kỳ Ngạn Lễ! Anh có thể tỉnh táo lại một chút có được hay không? Cho dù bây giờ anh có uống đến chết, Kiều Tang cũng sẽ không quay về đâu! Cho dù anh chết rồi, cô ấy cũng sẽ không biết!”
Kỳ Ngạn Lễ như một người đã mất hết tất cả, trong mắt chỉ tràn ngập sự tàn lụi, anh ta lạnh nhạt nói: “Vậy cứ để tôi uống đến chết đi là được rồi, không liên quan gì đến cô hết.
Cho dù chúng ta đã từng là cái gì của nhau thì bây giờ cô cũng không có quyền gì để quản tôi cả”
Nói xong những lời này, Kỳ Ngạn Lễ lại lấy vài chai rượu khác ra từ trong tủ rượu, trực tiếp bỏ mặc Diệp Quả, đi lên lầu.
Diệp Quả đứng yên ở chỗ cũ, cười lạnh “ha ha” v; ếng.
Cô ở đây để làm gì, đối với một người đàn ông đã từng làm tổn thương cô, hà cớ gì cô phải thương xót anh ta cơ chứ?
Lòng thương hại… Mẹ cô đã từng nói, khi một người phụ nữ bắt đầu thương xót một người đàn ông, thì chắc chắn cả đời của người phụ nữ đó sẽ thua dưới tay người đàn ông này.