Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 553:
Nước mắt của cô rơi trên mu bàn tay, đôi mắt ửng hồng như một con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, đáng thương vô cùng.
Cô thút thít, nói từng câu đứt quãng: “Nhưng mà…
nhưng mà em lại sợ anh tới cứu em… em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm… nhưng mà… anh lại tới cứu em thật… em đã rất vui, rất rất vui…”
Trong bóng tối, Giang Thanh Việt điều khiển trực thăng, bàn tay cầm tay lái siết chặt, trong mắt anh cũng dần dâng lên làn hơi nóng.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, đặc biệt là người thường đứng giữa ranh giới sinh tử như anh, ngay cả cái chết anh còn không thấy sợ, thì có chuyện gì đáng để anh phải rơi nước mắt đây.
Nhưng khi cô gái bên cạnh oan ức nói ra những tâm sự chân thật trong lòng mình như vậy, trong lòng Giang Thanh Việt lại đớn đau tê tái.
Lục Hỉ Bảo càng thổ lộ thì nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, cuối cùng cô không nhịn được nữa, cô khóc không thành tiếng, nói: “Giang Thanh Việt, em yêu anh mà…”
Người đàn ông đang lái trực thăng bỗng chấn động cả người.
Mà mãi một lúc lâu, Lục Hỉ Bảo không nhận được đáp án, rốt cuộc cô cũng nản lòng, vùi khuôn mặt vào giữa hai đầu gối, ôm chặt lấy chính mình.
“Em xin lỗi… sau này em sẽ không nói nữa…”
VietWriter
Sau khi trực thăng bay qua một hẻm núi, đến một vùng bình nguyên thì từ từ hạ xuống.
Lục Hỉ Bảo vẫn vùi đầu, hơn nữa trực thăng phát ra những âm thanh ầm ï, nên cô cũng không biết là nó đã hạ cánh rồi.
Giang Thanh Việt ngồi bên trong cabin, anh tỉnh táo chừng được bốn năm giây, nhưng trái tim trong lồng ngực.
vẫn còn đập thình thịch, những rung động trước kia chưa từng có.
Người đàn ông nọ đưa tay ra, vòng qua cơ thể mảnh khảnh của cô gái, anh nắm chặt lấy chiếc cằm của cô, một nụ hôn niêm phong chặt chẽ.
Lục Hỉ Bảo hoảng hốt, nhưng chỉ mấy giây sau, khi cô nhận ra anh đang hôn mình thì cô cũng đưa hai tay ra, ôm lấy cổ anh rồi trúc trắc đáp lại nụ hôn này.
Mãi đến khi Lục Hỉ Bảo hít thở không thông, Giang Thanh Việt mới chịu buông cô ra.
Hai người tựa vào nhau rất gần, nước mắt nước mũi của Lục Hỉ Bảo vẫn vương trên mặt, cô hít mũi, ở trong không gian chật hẹp này, cô tội nghiệp nhìn người đàn ông đang ôm mình, giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Thầy à, giờ anh đã chấp nhận em rồi sao?”
Thật lòng mà nói, Giang Thanh Việt cũng chưa nghĩ kỹ được đáp án.
“Cô nhóc, công việc của anh nguy hiểm hơn em nghĩ rất nhiều. Còn nguy hiểm hơn cả tình cảnh hôm nay nữa, cũng chẳng có mấy chuyện bình thường. Em có thể chấp nhận một người đàn ông ăn bữa sáng lo bữa tối như vậy sao? Thế thì em sẽ mệt lắm đấy.”
Lục Hỉ Bảo cắn môi, cô nhìn anh cầu khẩn, giọng nói run run: “Vậy anh có thể vì em mà từ bỏ công việc này không? Em… em muốn anh bình an sống sót.”
“Cô nhóc, anh xin lỗi.”
Lục Hỉ Bảo đưa tay lau nước mắt, cô cố gắng nở nụ cười: “Công việc của anh là chuyện không tốt sao?”
“Không phải. Nhưng có thể anh sẽ phải giết rất nhiều người.”
Lục Hỉ Bảo sửng sốt một thoáng: “Rất nhiều? Là bao nhiêu?”
Ánh mắt Giang Thanh Việt thâm thúy nhìn cô: ‘Anh đếm không hết nữa.”
Lục Hỉ Bảo không biết nên khóc hay nên cười, hiện tại chắc chắn vẻ mặt của cô xấu xí lắm, nhưng cô vẫn cứ nói: “Không sao hết, em biết người anh giết nhất định là người xấu, giết người thôi mà, em cũng hay thấy mấy tổ chức đặc công thần bí thực hiện nhiệm vụ trong phim ảnh…
anh cũng giống họ có phải không? Em có thể hiểu được, em có thể mà… hu hu hu…”
Nói xong lời cuối, Lục Hỉ Bảo bật khóc nức nở thêm lân nữa.
Giang Thanh Việt giữ chặt đầu cô vào lòng mình, ôm thật chặt.
“Anh xin lỗi, là anh trêu chọc em trước, không nói rõ cho em hiểu tình huống của anh. Anh xin lỗi… đã khiến em yêu anh”
Giang Thanh Việt nhắm hai mắt lại, anh hơi nghiêng đầu dịu dàng hôn lên thái dương cô, càng ôm càng chặt.
Trực thăng quay trở lại căn cứ tổ chức Minh.
Vừa mới xuống máy bay, suýt nữa Lục Hỉ Bảo đã ngất xỉu vì tiêu hao thể lực.
Giang Thanh Việt nhanh tay đỡ lấy cô.
Nhưng trong ngực anh lại rơi ra một sợi dây đeo tay màu đỏ.
Cả Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo đều cùng nhau cúi đầu nhìn xuống…
Sợi dây bện màu đỏ đó còn rất mới, có lẽ được giữ gìn cẩn thận, trên sợi dây có xâu ba viên gốm sứ nhỏ, mỗi viên bằng hình cầu màu trắng, phía trên có khắc một chữ, không phải là tên của ai khác mà chính là ba chữ Lục Hỉ Bảo.
Đôi mắt đen láy của Giang Thanh Việt hơi co lại, trong lòng anh nảy ra vô số suy nghĩ giống như kẻ trộm, anh muốn xoay người giấu đi, nhưng Lục Hỉ Bảo lại nhanh tay hơn, cô khom lưng nhặt lấy.
“Đây là…”
Đồ của cô à?
Nhưng mà sao sợi dây màu đỏ của cô lại ở trong tay Giang Thanh Việt?
Ánh mắt Giang Thanh Việt hơi lạnh buốt, giống như thể anh đang trốn tránh điều gì đó, Giang Thanh Việt xoay.
người đi thẳng vào căn cứ.