Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 635:
Ánh mắt Thomson sáng ngời, sau đó chép miệng nhìn chằm chăm vào cô, hỏi: “Không phải là cô… hy sinh nhan sắc của mình đấy chứ?”
“Làm gì cóI”
Hình như Nguyệt Như Ca phát hiện mình hơi quá khích, lại nuốt thêm một ngụm nước bọt: “Tôi chỉ đồng ý với anh ta, liên thủ diệt trừ Châu Thắng, Giang Thanh Việt sẽ đại diện bên Minh của nước R bọn họ ký hiệp ước đình chiến trăm năm với nước “
Cái giá này vô cùng mê người, cũng rất có thành ý, lúc này Thomson cũng không còn nghỉ ngờ gì nữa.
“Tay Băng Nhẫn này, quả nhiên có khẩu vị rất lớn, cơ mà anh ta lại chẳng có nguyên tắc gì. Nếu cô đã theo đuổi vậy rồi, sao anh ta lại không chiếm hời của cô nhỉ? Băng Nhẫn cũng chính nhân quân tử quá ha?”
Chính nhân quân tử à…?
À, nếu Băng Nhãn là chính nhân quân tử thì trên thế giới này căn bản chẳng có tên khốn nào cả.
VietWriter
Nguyệt Như Ca nhếch cặp môi đỏ mọng, ngữ khí rất không có ý tốt, nói: “Trông tôi có vẻ rất dễ bắt nạt sao?”
Thomson nhún vai: “Cô thì chắc chắn là không rồi”
Trên chuyến trực thăng đến nước R.
Lão K hỏi thăm: “Các chủ, chúng ta thật sự phải liên thủ với dăm bọn liều mạng kia để diệt trừ thế lực của Châu Thắng sao?”
Hàn Chiến nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt: “Diệt trừ Châu Thắng là chuyện sớm hay muộn thôi, ấy chỉ là châm ngòi mở màn cuộc chiến. Mấy năm nay, dưới sự dẫn dắt của hắn, Minh đã mang đến cho chúng ta không ít phiền phức. Dù không có ba người bọn họ thì sớm muộn gì chúng ta và Châu Thắng cũng phải có một trận chiến”
“Các chủ, ban nãy Hoa Hồng đen kia rốt cuộc đã cho bang Ám lời hứa hẹn gì?”
“Hai nước Z – R trăm năm hữu hảo”
. thêm nữa là phải ở bên anh ta một trăm ngày.
Lão K cười, nói: “Có vẻ như Hoa Hồng Đen này cũng là một kẻ thức thời. Các chủ, xem ra lần này chúng ta kiếm được món hời lớn”
Hàn Chiến rũ mày, lơ đễnh: “Vậy sao? Nếu không kèm thêm điều kiện kia, tôi cũng không định cứ giúp họ không như vậy”
“Kèm theo điều kiện nữa sao? Chẳng lẽ điều kiện kèm theo còn hấp dẫn hơn?” Lão K vừa tò mò vừa vui mừng hỏi.
Hàn Chiến lạnh nhạt mở miệng, đáy mắt xẹt qua một tia nghiền ngẫm và mong đợi, lời nói ra cũng hàm súc, không rõ ý: “Tôi còn mong chờ cô ta mang đến cho tôi một trăm ngày ấy hơn”
Lão K khó hiểu.
Cô ta? Là chỉ Hoa Hồng Đen à?
Đừng nói là các chủ thật sự động lòng với cái cô nàng Hoa Hồng Đen giết người không chớp mắt ấy nhé?
Sau khi Nguyệt Như Ca cùng Thomson về biệt thự Vọng Sơn, phát hiện Giang Thanh Việt không ở trong phòng bệnh của Lục Hỉ Bảo.
Biệt thự Vọng Sơn rất nhiều phòng, vì xây dựng rất nhiều phòng chuyên dụng, có phòng bệnh, có phòng thí nghiệm, phòng luyện công, phòng võ thuật, phòng tập súng,…
“Thằng nhóc Giang Thanh Việt này lại chuồn đi đâu rồi? Anh tìm ở lầu hai, tôi tìm dưới lâu một.”
Sau khi giao xong việc, Nguyệt Như Ca tìm từng phòng, từng phòng chức năng một ở lầu một, cuối cùng cũng tìm thấy Giang Thanh Việt trong phòng thí nghiệm.
Trên bàn thí ngi bày một đống sách y, còn có một đống thuốc.
“Anh đang làm gì ở đây?”
Giang Thanh Việt không buồn ngẩng đầu, tiếp tục làm thí nghiệm của anh ta: “Tôi không tin tôi không thể nghiên cứu chế tạo ra được thuốc giải. Tôi không thể để cho Hỉ Bảo cứ nằm mãi ở đó làm một người thực vật. Nếu cứ mãi dùng một đống dụng cụ và thuốc nước cũng chỉ miễn cưỡng giữ cho tim đập, có khác quái gì người chết đâu cơ chứ?”
Nguyệt Như Ca cau mày nói: “Nhưng anh cứ thử mãi như thế, muốn thử thì cũng phải thành thiên tài mới chế ra nổi thuốc giải. Tôi gọi Thomson đến giúp anh”
Sau khi Nguyệt Như Ca gọi Thomson đến, hai người đàn ông đều dành cả buổi tối trong phòng thí nghiệm.