Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 642:
Trong phòng điều trị, Giang Thanh Việt chán nản ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, hai tay dùng sức lau mặt thất vọng cùng cực.
Bỗng nhiên máy đo điện tim phát ra tiếng cảnh báo, tim Giang Thanh Việt đập nhanh hơn rồi ngẩng đầu nhìn máy đo điện tim, huyết áp của Lục Hỉ Bảo lên cao mà cô gái trên giường bệnh cũng ho khan kịch liệt.
“Hỉ Bảo!”
Lục Hỉ Bảo đang hôn mê bỗng nhiên ho khan ra một vũng máu đen lớn.
Thomson vọt vào từ ngoài cửa: “Không ổn, hình như cô ấy trúng độc rồi!”
Mạch đập của Lục Hỉ Bảo càng ngày càng yếu.
Thomson lấy máu đi xét nghiệm thì xét nghiệm ra trong máu của Lục Hỉ Bảo có chứa kịch độc.
VietWriter
“Châu Thắng không chỉ yểm thuật con rối lên người Lục Hỉ Bảo mà còn bỏ độc lên người cô ấy”
Cho dù định lực và bình tĩnh của Giang Thanh Việt có tốt cũng triệt để sụp đổ rồi: “Châu Thắng bỏ độc Hỉ Bảo mục đích là để tôi đi tìm ông ta đòi thuốc giải, tôi sẽ lập tức đi tìm ông ta đòi!”
Nguyệt Như Ca ngăn anh ấy lại: “Giang Thanh Việt, anh điên rồi sao!
Châu Thắng làm như thế là muốn anh rối loạn để chạy tới tự chui đầu vào lưới! Đến lúc đó anh bị ông ta bắt, anh còn thế lấy thuốc giải thế nào!”
Giang Thanh Việt cũng khó có thể khống chế lại cảm xúc, anh mất khống chế quát: “Chỉ cần Châu Thắng cho tôi thuốc giải thì bảo tôi làm thế nào cũng được, tôi chỉ cần Lục Hỉ Bảo bình an sống sót!”
Bốp!
Nguyệt Như Ca hung hăng tát anh ấy một cú.
Nguyệt Như Ca lạnh lùng nhìn anh ấy: “Nếu như bây giờ Lục Hỉ Bảo tỉnh dậy thì cô ấy cũng sẽ không hi vọng anh làm như thế, anh đang lấy mạng ra đánh cược đó.”
Giang Thanh Việt cười lạnh một tiếng: “Hỉ Bảo vì tôi mà có thể một mình đi hái Bối Nam Tinh suýt chút bị đàn sói ăn thịt, chẳng lẽ cô muốn để tôi tận mắt nhìn thấy Hỉ Bảo trúng độc bỏ mạng mà không làm gì sao? Tôi làm không được. Thứ gì cũng có thể mất nhưng tôi không thể mất đi Lục Hỉ Bảo”
“Lục Hỉ Bảo phải cứu nhưng chuyện này có thể tiến hành cùng lúc với lật đổ Châu Thắng, chỉ cần chúng ta lật đổ Châu Thắng thì có thể bàn điều kiện đòi thuốc giải với ông ta!”
‘Thomson hòa hoãn không khí nói: “Đúng vậy, vừa rồi tôi xét nghiệm ra kịch độc Lục Hỉ Bảo bị trúng tạm thời tôi không có cách nào giải độc cho Lục Hỉ Bảo được. Chúng ta chỉ có thể đi tìm Châu Thắng đòi thuốc giải”
Giang Thanh Việt trở lại, nhìn cô gái khí huyết suy nhược trên giường bệnh, bàn tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô gái ấy: “Hỉ Bảo, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm được thuốc giải.”
Giang Thanh Việt ôm chặt lấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trong ngực rồi nói với những người khác trong phòng điều trị: “Tôi muốn ở riêng một mình với Hỉ Bảo, mọi người có thể ra ngoài không?”
Nguyệt Như Ca mấp máy cánh môi: “Được, chúng tôi đi ra, anh hãy yên tĩnh một mình đi.”
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi đây thì Giang Thanh Việt hôn lên trán Lục Hỉ Bảo một cái trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, anh đã để em chịu khổ như vậy”
Nếu như không phải do anh ấy thì Lục Hỉ Bảo sẽ sống ngày tháng bình an hạnh phúc, cô ấy sẽ mãi mãi là một cô gái không buồn không lo.
Anh ấy đã từng hứa với bố Lục phải xóa bỏ mọi lo lắng, buồn khổ, để cô ấy có người dựa vào, nhưng cuối cùng tất cả mưa gió bão bùng cực khổ này đều do anh ấy mang đến cho cô.
Anh ấy từng nói muốn bảo vệ cho cô ấy và đứa trẻ thế nhưng đứa trẻ đã không còn, bây giờ nhìn cô ấy nằm trên giường bệnh thế này mà anh ấy lại không thể làm gì.
Giang Thanh Việt cảm nhận được sự bất lực của mình, trong lòng rất tiều tụy mỏi mệt.
Cuối cùng Giang Thanh Việt vùi vào trong cổ cô gái, cất giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi”.
Trong mơ hồ Lục Hỉ Bảo cảm nhận được ở cổ có dòng nước ấm.
Là Giang Thanh Việt đang khóc sao?
Cô ấy muốn mở miệng nói chuyện nhưng cô lại không mở miệng được, cổ họng cô ấy cũng không phát ra được âm thanh nào.
Cô ấy rất muốn đưa tay ôm lấy Giang Thanh Việt để nói cho anh ấy biết anh đừng đau lòng, cô ấy tin tưởng anh ấy nhất định sẽ chữa trị tốt cho mình.
Bởi vì cô ấy vẫn luôn tin tưởng Giang Thanh Việt là người giỏi nhất trên thế giới này, ở trong lòng cô ấy thì Giang Thanh Việt chính là anh hùng của cô.
Tổ chức Ám phái người tới tụ họp với nhóm người Giang Thanh Việt, bọn họ dự định sẽ đánh lén vào đêm khuya, đó là khi năng lực phòng ngự và lòng cảnh giác trở nên buông lỏng nhất.