Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Bắc Dã đang nằm trên giường ngủ say như heo bị mấy người đàn ông xách lên, căn bản không hề biết ba mình đang ngủ cùng vợ của mình bên phòng cách vách, lo lắng của Giang Tuyết Nịnh hoàn toàn là dư thừa. Cách âm mỗi phòng trong biệt thự đều rất tốt, dù cô có kêu đến khàn cả cổ cũng không có vấn đề gì.
Điểm tốt duy nhất của Cố Bắc Dã là chưa bao giờ cưỡng bách phụ nữ, hắn ngủ qua rất nhiều đàn bà, về cơ bản thì ngoại trừ Giang Tuyết Nịnh ra thì tất cả phụ nữ hắn ngủ cùng đều là tự nguyện. Mỗi lần làm với Giang Tuyết Nịnh thì đều là hắn cưỡng bách, nên lần nào cũng cảm thấy thật thất bại, vì ở trên người cô, hắn giống như người chưa trải sự đời.
Ngoài một số đồ thiết yếu, Cố Bắc Dã cái gì cũng không mang đã bị chở tới sân bay. Một trợ lý của Cố Thần Quang đích thân đưa hắn lên tới máy bay rồi mới quay về.
Hôm nay Giang Tuyết Nịnh đi làm rõ ràng cảm nhận được không khí trong phòng thiết kế có chút khác lạ, những người này trước kia ngoài mặt cung kính, bên trong thì ngấm ngầm ngáng chân cô, vậy mà hôm nay lại cười với cô.
Đối với những người này, tâm trạng của cô đã thay đổi, bởi vì cạnh tranh với họ cũng chả để làm gì. Tốt hơn hết là tìm cảm hứng thiết kế vài tác phẩm xuất sắc, hoặc là ở bên người đàn ông kia nhiều hơn.
Leng keng…
Điện thoại bàn vang lên, Giang Tuyết Nịnh tùy ý nhấc lên nghe, bên kia vang lên âm thanh của nữ tiếp tân: “Giám đốc Giang, dưới này có một bưu kiện của ngài, phía trên ghi người gửi là Cố tiên sinh, ngài xem là ngài gọi người xuống lấy, hay vẫn là tôi giúp ngài mang lên?”
Cố tiên sinh?? Trong đầu Giang Tuyết Nịnh hiện lên khuôn mặt nho nhã, ôn nhu cười với cô. Đương nhiên không có khả năng là Cố Bắc Dã, kết hôn đã ba năm, hắn chưa từng tặng cho cô cái gì.
“Cô nhờ người cầm lên giúp tôi đi.” Cúp điện thoại, Giang Tuyết Nịnh tâm tình như một cô nữ sinh mới lớn, có chút chờ mong cùng tò mò không biết người đàn ông kia sẽ tặng cái gì cho mình. Loại cảm giác này thật kì diệu, khiến cho cô cảm thấy lâng lâng mà vui vẻ.
“Cốc cốc… Giám đốc Giang có ở đó không?”
“Mời vào.”
Tiến vào là một cậu thanh niên làm công tác hậu cần, nhìn qua thật hiền lành, Giang Tuyết Nịnh khôi phục lại bộ dáng cao lãnh, làm bộ mình đang bận, bảo cậu ta đặt đồ xuống rồi đi ra ngoài. Sau đó cô liền chờ không kịp từ ghế đứng lên, ôm lấy cái hộp tinh xảo, cởi bỏ dải lụa, bên trong là một bó hoa hồng kiều diễm.
Ở giữa đoá hoa là một cái hộp nhỏ, nhìn qua có điểm quen mắt, hình như là hộp trang sức định chế của công ty, mở ra bên trong là một cái lắc tay kim cương, do chính tay cô thiết kế, gọi là Vĩnh Hằng. Cô nhớ rõ trước kia đã có người mua mặc dù cô đã bảo không được bán. Điều này làm cô càng mất bình tĩnh hơn, không ngờ người mua nó lại là Cố Thần Quang. Trong hộp còn có một tấm postcard, ở trên là nét chữ cứng cáp phiêu dật: “Bảo bối, thích không? Không thích cũng không có biện pháp, trước tạm nhận lấy, nói thật, tôi cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, không biết làm thế nào để em vui vẻ. Tôi còn phải học hỏi nhiều ở giới trẻ các em, về sau mong em bao dung. — Yêu em, Cố”
Giang Tuyết Nịnh nhìn hoa hồng, lại nhìn lắc tay, còn có tấm postcard này, đem đồ vật cất cẩn thận, sau đó vui vẻ như trẻ con. Cô thật ra là một người rất đơn giản, tâm tư cũng rất nhỏ, chỉ cần đối tốt với cô một chút cô liền báo đáp lại rất nhiều.
Giống như cha mẹ cô, đặt toàn bộ tâm huyết lên anh hai, đối với em gái cô thì sủng ái muôn vàn, chỉ có đối với cô, luôn nói là cô rất hiểu chuyện, khiến cho bọn họ cảm thấy yên tâm. Lần đối tốt với cô nhất đại khái là không đồng ý để cô lấy Cố Bắc Dã.
Nhưng Giang Tuyết Nịnh vẫn bất chấp gả vào đây, bọn họ dù đối với cô không tốt nhưng vẫn là người thân của cô, dưỡng dục cô nhiều năm như vậy, cô không có cách nào nhìn Giang gia nghèo túng. Mà hiện tại, cô thật may mắn vì lúc trước đã quyết định như vậy, tuy rằng con đường phía trước sẽ vô cùng khó khăn nhưng ít nhất đã có Cố Thần Quang đồng hành.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");