Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Tuyết Nịnh đang cẩn thận xem bản thiết kế nhân viên gửi thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi đến. Hình như từ khi kết hôn thì cô ngày càng ít liên lạc với gia đình.
“Tuyết Nịnh à, cuối tuần này con có rảnh không?”
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Là thế này, cuối tuần này Tuyết Kỳ sẽ cùng Ngô đại thiếu gia tập đoàn Thành Ý đính hôn, nếu không bận thì cùng Bắc Dã trở về tham dự.” Thanh âm trong điện thoại hoàn toàn không giống lời của người mẹ nói với con gái của mình.
“Được, đến lúc đó con sẽ trở về.” Hai người đương nhiên ngày thường giao lưu không nhiều, nếu đột nhiên tỏ ra thân thiết chỉ làm cả hai bên đều khó xử.
Cúp điện thoại, Giang Tuyết Nịnh tiếp tục làm việc, cảm giác công việc gần đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô không phải kiểu người tham vọng. Trước đây cô chỉ muốn chứng tỏ bản thân và tìm hướng đi cho cuộc sống rối ren của mình, nhưng bây giờ cô đã có được phương hướng của mình.
“Bảo bối, buổi tối đi đâu ăn cơm đây.” Gần tới giờ tan tầm, Cố Thần Quang gửi tin nhắn cho cô gái khiến hắn tâm tâm niệm niệm. Trong nhà tuy rằng cũng là hai người ăn với nhau nhưng vẫn có người làm, ở bên ngoài ăn cơm thì hai người tha hồ hưởng thụ thế giới riêng tư.
“Anh quyết định là được.” Cô không có yêu cầu gì, cũng không bắt bẻ, chỉ cần ở bên hắn thì nơi nào cũng giống nhau.
“Được, vậy anh ở dưới chờ em.” Cô gái của hắn hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng. Tuy rằng cô không đề cập tới, nhưng hắn vẫn muốn cho cô thật nhiều thứ.
Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau thì tất cả mệt nhọc của một ngày biến mất hầu như không còn. Giang Tuyết Nịnh ngoan ngoãn ngồi trong lòng người đàn ông, ôm hắn, ngửi mùi thơm của hắn.
“Cố Thần Quang, em nhớ anh.” Nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai hắn, cái miệng nhỏ hôn một cái trên mặt hắn, để lại một dấu son môi, sau đó bị cô lau đi.
“Tiểu trứng thối, nhớ anh như vậy thì ngày mai làm thư ký của anh đi.” Bắt lấy đôi tay đang lộn xộn trên người, hắn hôn lên môi cô, môi lưỡi hai người dây dưa bên nhau, váy cô bị vén lên, quần lót bị kéo xuống dưới. Hai ngón tay ở huyệt khẩu xoa ấn, thật nhanh liền cảm giác được ẩm ướt. Giang Tuyết Nịnh ôm chặt cổ người đàn ông, đầu lưỡi nhỏ quấn lấy đầu lưỡi lớn, không cho hắn rời đi.
Cố Thần Quang duỗi tay cởi bỏ dây kéo quần, phóng thích côn th*t thật lớn, lại đem mông nhỏ của Giang Tuyết Nịnh cố định tốt rồi nhắm ngay tiểu huyệt cắm vào. Vì bị hoàn cảnh kích thích nên tiểu huyệt cô so với ngày thường càng khít chặt. Bàn tay to lớn của Cố Thần Quang vòng ra đằng sau cởi nội y cô, sau đó nắm lấy hai con bạch thỏ mà hắn yêu nhất, hai hạt đậu nhỏ một bên thì bị hai ngón tay xoa nắn, bên kia thì bị Cố Thần Quang nuốt vào.
“A….đừng…~” Cô vừa khẩn trương vừa kích thích, người đàn ông quần áo vẫn chỉnh tề, mà cô thì váy áo đã không che nổi dáng người dụ hoặc. Người đàn ông vẫn là thích bộ dáng không một mảnh vải che thân của cô, đơn giản đem váy áo đều cởi hết, dù sao cửa xe dán màng đặc chế, bên ngoài căn bản không thấy được gì.
Khi Giang Tuyết Nịnh cả người trần trụi ngồi trên người hắn, hắn mới cảm thấy mỹ mãn bắt đầu thọc vào rút ra. Nơi hôm nay họ muốn đến là một cái sơn trang ở vùng ngoại thành, Cố Thần Quang đã đặt phòng xong xuôi, buổi tối hai người liền ở lại qua đêm, đến cả quần áo tắm rửa hắn cũng đã bảo người cầm đến.
Ngoài cửa sổ xe phong cảnh không ngừng vụt qua,Giang Tuyết Nịnh phảng phất có loại ảo giác nàng và Cố Thần Quang đang ở ngoài đánh dã chiến. Hơn nữa tài xế còn ở phía trước, cô dám khẳng định hắn biết hai người bọn họ đang làm cái gì. Loại cảm giác này tựa như hai người đang trình diễn đông cung đồ, làm cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
“A….không cần~ người khác sẽ….nghe thấy” Tuy tiểu huyệt rất muốn bị hắn cắm nhưng cô không nghĩ diễn cho người khác xem.
“Ngoan, bé ngốc, trong xe có cách âm, người khác nghe không được, thả lỏng nào.” Hắn như thế nào bỏ được để cho người khác nghe thấy thanh âm mê người này của cô. Chiếc xe đã được cải tiến qua, đôi khi hắn sẽ cùng người khác bàn chuyện trên xe, có một số việc không thể bị người khác nghe được.
Tiểu huyệt cô vì khẩn trương mà càng cắn chặt lấy côn th*t làm hắn ra vào thật khó khăn, nếu mà định lực không đủ khẳng định sẽ bị cô kẹp bắn. “Bảo bối, em muốn cắn đứt anh sao hửm, về sau ai thỏa mãn em.”
“A…. Đại trứng thối….đứt thì…lại tìm người khác.” Giang Tuyết Nịnh không khỏi giật mình, người đàn ông xấu xa này đem cô lột sạch, chính mình thì vẫn ăn mặc chỉnh tề, cô chính là muốn chọc tức hắn.
“Nịnh Nịnh không được phép đùa như vậy, anh sẽ không cho phép tên đàn ông nào khác chạm vào em, trừ phi anh chết.” Giang Tuyết Nịnh vốn chỉ đùa hắn một chút, lại thấy được sự nghiêm túc của người đàn ông liền thu hồi tâm tư chơi đùa.
“Không cho nói chết, cũng không cho phép rời khỏi em. ” Tựa hồ có chút xấu hổ, Giang Tuyết Nịnh xoay người, ôm chặt lấy Cố Thần Quang.
“Ông xã, em sai rồi, về sau chỉ cần anh, tuyệt đối không cho người đàn ông khác chạm vào.” Ôm chặt cổ người đàn ông, hôn lên môi hắn, mông nhỏ nhấp nhô lên xuống, không còn rối rắm hiện tại đang ở đâu, cô chỉ muốn cùng hắn ở bên nhau.
“Bé ngốc, yên tâm đi, anh sẽ bồi em đến già.” Thấy cô chuyển động vất vả lại không có quy luật, Cố Thần Quang nắm lấy mông cô vuốt ve lên xuống.
“A…ông xã…quần~” Cảm giác tiểu huyệt ngày càng chảy nhiều nước, cô sợ đem quần người đàn ông làm ướt, Giang Tuyết Nịnh lôi kéo quần hắn nhưng loay hoay mãi cũng không cởi được.
Cố Thần Quang bất đắc dĩ ôm cô di chuyển một chút, đem quần kéo xuống, sau đó bắt đầu ôm cô nhanh chóng chuyển động. Trong xe Bentley không gian đủ lớn, thiết kế lại xa hoa, tấm đệm da đã bị d*m thủy làm ướt. Giang Tuyết Nịnh ngửa đầu, một cái nhũ thịt bị người đàn ông ngậm cắn trong miệng, hút mấy cái lại chuyển sang bên còn lại.
Hạ thân hai người vẫn duy trì tần suất ra vào “Ư….~ không được…khăn….giấy…a…” Cảm giác muốn tới, Giang Tuyết Nịnh biết tình huống của mình, mỗi lần đều đem khăn trải giường tẩm ướt.
“Không có việc gì, bảo bối phun ra, anh thích bộ dáng em phun nước.” Cô giống như bị những lời này kích thích, một cỗ nhiệt lưu từ nơi giao hợp của hai người phun ra, Giang Tuyết Nịnh ghé vào người Cố Thần Quang, dùng tay đánh hắn.
Xe lúc này cũng dừng lại, Cố Thần Quang cầm lấy bộ đàm trên vách xe:
“Tiểu Thành, trước chờ một lát.”
“Vâng ông chủ.”
Người đàn ông không nhanh không chậm từ phía sau cầm khăn giấy chà lau cho cô, sau đó mặc quần áo, váy nhưng lại không cho nàng mặc quần lót. Hắn cứ như vậy mà nắm tay cô tiến vào vườn lựu của sơn trang, váy trống rỗng, còn may Cố Thần Quang chưa bắn tinh, nếu không khẳng định sẽ chảy xuống.
Người phục vụ ở cửa đem phòng giao cho hắn, hỏi có cần đem đồ ăn lên luôn không, lúc sau liền rời đi. Toàn bộ sơn trang giống như nhà gia đình quyền quý thời xưa, bên ngoài là một khu vườn lớn, trồng rất nhiều lựu, hiện tại đúng vào lúc mùa hoa tàn ra quả.
Cố Thần Quang mở ra gian cửa chính giữa, bên ngoài người phục vụ mặc đồ cổ trang, một đám người cầm theo hộp đồ ăn yểu điệu lượn lờ bước vào, dọn lên bàn xong liền ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");