Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ba, ngày mai con phải về Giang gia một chuyến, trong nhà gọi điện thoại tới, nói em gái muốn đính hôn.” Giang Tuyết Nịnh ở trên ngực Cố Thần Quang vẽ vòng tròn, về đó phải mất mấy ngày nên vì thế hai ngày nay cô mới mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
“Anh đã biết, đến lúc đó để tài xế đưa em đi, xa như vậy một mình em lái xe anh không yên tâm.” Người đàn ông suy nghĩ, bắt đầu sắp xếp cho cô, sau đó trong đầu cũng chuyển chuyển.
Nhắc tới Giang gia làm hắn nghĩ tới một cái nghi vấn, trước kia hắn chỉ xem cô là con dâu, con gái cho nên không miệt mài theo đuổi. Hiện tại cô gái nhỏ này là đầu quả tim của hắn, có một số việc hẳn là nên tra xét rõ ràng.
Giang Tuyết Nịnh từ trong xe bước xuống, đi thẳng vào công ty, còn Cố Thần Quang thì cầm di động gọi điện thoại: “A Thành, cậu đi điều tra về Giang gia cho tôi, tìm cách lấy được DNA của hai vợ chồng Giang Hải Ba thì càng tốt.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Ba năm trước đây, lúc ấy hắn đáp ứng với Giang Tuyết Nịnh là giúp Giang gia với điều kiện là cô gả cho con trai hắn, nhưng hai vợ chồng Giang Hải Ba muốn treo đầu dê bán thịt chó, định đem con gái bé thay thế Giang Tuyết Nịnh gả tới. Sau đó bị hắn cảnh cáo, hắn trước kia tra qua Giang Tuyết Nịnh, từ nhỏ đến lớn đôi vợ chồng kia đối xử với cô như với người ngoài, nếu thật sự có cái gì mờ ám, hắn cũng không ngại xả giận cho cô.
Người đàn ông thong thả bước vào công ty, trải qua bao thăng trầm, cả người tản ra hơi thở thành thục, khuôn mặt tuấn lãng lại không có nhiều dấu vết năm tháng, khiến cho các cô gái trong công ty ai nấy đều liếc mắt đưa tình.
Vào trong phòng Cố Thần Quang liền đem mọi việc hôm nay an bài tốt, thậm trí công việc ngày mai hoặc làm trước hoặc đẩy lùi, tận lực dành ra hai ngày, hai ngày này có việc gì đều do Giám đốc Lưu xử lý hết. Sau khi an bài thoả đáng hết thảy thì đã đến đêm, di động hiện ra tin nhắn của Giang Tuyết Nịnh, hỏi hắn khi nào tan tầm, có ăn cơm hay không, tại sao không trả lời tin nhắn, tổng cộng mấy chục tin.
Cố Thần Quang gọi điện thoại nhận lỗi đã để cô phải lo lắng, nói với cô hôm nay hắn có chút bận, khả năng sẽ về muộn, bảo cô đi ngủ trước.
Giang Tuyết Nịnh một mình trằn trọc trên giường, không làm thế nào ngủ được, mới ngắn ngủi mấy ngày, cô đã quen thuộc với cái ôm ấm áp, cô liền bò dậy, lặng lẽ lẻn vào phòng Cố Thần Quang. Thẳng đến khi nằm trên giường, ngửi mùi hương quen thuộc cô mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Bận rộn một ngày ngay cả cơm chiều Cố Thần Quang cũng chưa ăn, xử lý xong việc mới thấy đói bụng, tùy tiện tìm một chỗ ăn uống qua loa sau đó mới về nhà. Nhẹ nhàng mở ra cửa phòng Giang Tuyết Nịnh, một ngày không thấy, muốn nhìn cô một chút, lại phát hiện phòng không có người.
Lại trở lại phòng của mình, thấy trên giường có một cục phồng lên, nhẹ nhàng xốc chăn, thấy cô gái nhỏ mặc váy ngủ ôm lấy gối đầu của hắn ngủ rất say sưa. Da thịt trắng nõn bại lộ phân nửa, đặc biệt là mông vểnh tuyết trắng, không ngờ cô gái nhỏ đến quần lót cũng không mặc mà ngủ trên giường hắn.
Cố Thần Quang kéo cà vạt, nhanh chóng tắm rửa lau khô người, rồi cứ như vậy trần truồng bước vào phòng ngủ, đem Giang Tuyết Nịnh ôm lấy rồi bắt đầu vuốt ve, thẳng đến khi đem nàng xoa tỉnh mới cười cười hôn môi cô.
“Nịnh Nịnh đây là ở trên giường chờ anh sao? Mông nhỏ trống không làm anh vừa thấy liền cứng, bảo bối~” Thanh âm đều tràn ngập tình dục, hai ngón tay liền thâm nhập tiểu huyệt chật hẹp, mang ra một tay d*m thủy, tất cả đều bôi trên mông Giang Tuyết Nịnh.
“Bảo bối ngày càng mẫn cảm, anh mới sờ chút xíu đã ướt thành như vậy.” Giang Tuyết Nịnh bụm mặt, cô cũng không có biện pháp, chỉ cần Cố Thần Quang chạm một chút liền mềm, liền nhớ tới lúc hắn ở trong thân thể mình ra ra vào vào, nhớ tới côn th*t thô to của hắn, sức mạnh của hắn, hương vị của hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");