Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian này, không có khả năng anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi.
Hòa Vi suy đoán nói: 【 Đi xã giao? 】
Yến Hoài: 【 Ừ. 】
Cuộc đối thoại quá mức quy củ, ngược lại Hòa Vi cảm thấy hơi lạ.
Trong hội sở có đầy đủ mọi thứ, có hát có nhảy.
Bên kia đạo diễn đã bắt đầu sắp xếp cho vài người lên hát.
Hòa Vi ngồi trong góc, chờ đến khi có người gọi, cô mới tùy tiện đi qua.
Nguyên chủ không thường tới loại địa phương này, KTV, hội sở, những chỗ linh tinh khác chỉ khi đi cùng bạn thân mới có cảm giác, mà người thân của nguyên chủ chỉ có một người bà, bạn tốt lại càng không có mấy người, chỉ đến thời điểm họp lớp mới có thể ngẫu nhiên mà đến vài lần.
Hòa Vi cũng như thế, rất ít đến... Bởi vì cô hát rất chán.
Từ trước đến nay cô đều tự mình hiểu lấy, cho nên mặc dù đến cũng rất ít khi ca hát.
Nhưng mà lần này thay đổi thân xác, thật ra có một chỗ tốt, đó chính là nguyên chủ lưu lại một giọng nói rất tốt——
Nguyên chủ ca hát rất êm tai.
Thời điểm Hòa Vi hát những bài tình ca kinh điển, cho dù trình tự trước sau chưa đúng lắm, nhưng cũng xếp ở vị trí tương đối.
Trong thời gian chờ đợi, cô nghe những người khác ca hát mà nhìn đồng hồ vài lần.
Hai phút qua đi, Yến Hoài không trả lời tin nhắn.
Thật ra Hòa Vi là người không nhịn được, lại hỏi anh một câu: 【 Uống rượu sao? 】
Vài giây sau, đầu kia “Ừ.” một tiếng.
Hòa Vi đang định gửi tin nhắn trả lời, ngay sau đó người nọ đã gửi một giọng nói lại đây.
Cô lục tìm trong túi, không mang tai nghe.
Trong phòng lại ồn ào nhốn nháo, Hòa Vi sợ không nghe được tiếng anh nói, nên nói với đạo diễn một câu, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Hành lang rộng mở, ánh đèn sáng rõ, chiếu lên những viên gạch men trắng từ mọi hướng, ánh đèn phản chiếu lại ngoài ý muốn có chút chói mắt.
Hòa Vi chống đỡ đôi mắt đi lên phía trước vài bước, sau đó click mở giọng nói kia.
Giọng nói chưa đến mười giây.
Vừa click mở nghe, đầu tiên là có một giây yên tĩnh, một giây qua đi, bắt đầu truyền đến một giọng nữ rất nhỏ.
Hòa Vi nhíu mày.
Lại tiếp tục nghe, âm lượng của giọng nữ kia dần dần lớn hơn, lại có chút mềm yếu, không phải đang nói chuyện, mà giống như là đang gọi.
“…”
Hòa Vi đột nhiên có một loại dự cảm tồi tệ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng nói của người phụ nữ kia bắt đầu mở miệng: “Chậm, chậm một chút… anh giỏi lắm…”
Hòa Vi: “…”
Trên hành lang thỉnh thoảng sẽ có người phục vụ cùng khách nhân đi qua, Hòa Vi không còn mặt mũi nào mà nghe tiếp, nhanh chóng cắt đứt giọng nói kia.
Cô đương nhiên biết người phụ nữ bên trong đang làm cái gì.
Cho nên hiện tại Yến Hoài… Là đang xem phim, hay là đang ở hiện trường?
Trong tiềm thức, Hòa Vi không nghĩ rằng Yến Hoài sẽ cùng người khác làm loại chuyện này.
Một mặt là bởi vì cô tin anh, mặt khác, nếu như Hòa Vi thật sự bị phản bội, thì hệ thống ngốc nghếch kia đã sớm nhắc nhở cô rồi.
Hòa Vi không muốn để ý đến nữa.
Cô cất điện thoại, vốn định trở lại phòng, kết quả đi được vài bước, cô lại dứt khoát thừa dịp ra ngoài một chuyến thuận tiện đi toilet.
Cảm nhận về phương hướng của Hòa Vi không tốt, cho nên cũng không biết đường, sau khi hỏi người phục vụ, nhớ kỹ rồi mới đi về phía toilet.
Khả năng do thời gian làm việc, nên hội sở không có quá nhiều người, vì thế toilet cũng rất quạnh quẽ.
Toilet nữ cơ bản không có người.
Hòa Vi rất nhanh chóng đi ra mở vòi nước ở khu vực công cộng, mới vừa đưa tay hứng nước, toilet bên cạnh liền có người bước ra.
Hòa Vi nâng mắt nhìn.
Vừa vặn người nọ cũng rũ mắt nhìn qua, vóc dáng cao lớn, bởi vì vừa uống rượu xong nên đáy mắt có phần không rõ ràng, nhưng rốt cuộc vẫn có ý thức, khi nhìn thấy cô thì đuôi mắt có hơi giương lên.
Sau đó người đàn ông đi tới, anh đứng trước bồn rửa tay bên cạnh, nhưng tay lại duỗi về phía bồn của cô để hứng nước.
Anh hỏi: “Đi cùng ai?”
Dù sao cũng là nơi công cộng, Hòa Vi theo bản năng rụt tay trở lại, cô hạ giọng ăn ngay nói thật: “Người trong đoàn phim.”
Nước bên phía Hòa Vi là nước lạnh.
Yến Hoài chỉnh nhiệt độ nước lên cao chút, sau đó anh giương mắt, nhìn về phía người trong gương.
Hòa Vi rũ lông mi, vén tóc ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, xuống chút nữa, cô vẫn đang mặc đồng phục.
Tầm mắt Yến Hoài tối đi, “Mấy giờ về?”
Anh thu tay trở về.
Hòa Vi nhớ ra toilet có cameras, ngừng một chút, cô hít một hơi, “Em cũng không biết.”
“Khi nào kết thúc nói với anh, anh đưa em về.”
Rốt cuộc Hòa Vi cũng nâng mắt, “Anh uống rượu, làm sao đưa em về?”
Vừa mới hỏi xong, Hòa Vi liền nhớ tới người này có tài xế.
Cô chưa bao giờ trải nghiệm cuộc sống của người có tiền, cho nên trong lúc nhất thời đã quên mất một vụ này.
Mặt mày Yến Hoài bình tĩnh, anh thong thả ung dung rửa sạch tay, lại rút khăn giấy lau khô tay.
Anh nửa cúi đầu, tư thế của hai người không quá thân mật, so với tình lữ, họ càng giống như là hai người xa lạ không có quan hệ gì.
Hòa Vi nghe thấy anh hỏi một câu: “Vấn đề vừa rồi em còn chưa trả lời anh.”
Vấn đề gì?
Bao giờ về nhà sao?
Hòa Vi quay đầu nhìn anh: “Em thật sự không biết…”
Đây lại không phải việc cô có thể quyết định.
Tới đây đều là những người trẻ tuổi, Hòa Vi tự hỏi hai giây, vừa muốn nói “Rạng sáng sẽ trở về.”, bàn tay lại đột nhiên bị người nắm lấy, sau đó kéo cô vào toilet phía bên trái.
Mỗi toilet đều là có những ngăn nhỏ, Yến Hoài kéo cô đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Lúc này Hòa Vi mới phản ứng lại.
Yến Hoài kéo cô tiến vào toilet nam.
Hơn nữa một nam một nữ tới loại địa phương này, có thể có chuyện gì tốt.
Hòa Vi vừa kinh vừa sợ, sắc mặt cô trắng bệch, há miệng thở dốc vừa muốn nói chuyện, miệng đã bị anh giơ tay che lại.
Thanh âm Yến Hoài rất thấp, “Nghe.”
“…”
Yên lặng chưa được nửa giây, cô nghe thấy phòng bên cạnh truyền ra tiếng động.
Kịch liệt ái muội, phi thường không hài hòa.
Hình như vừa rồi Yến Hoài vừa gửi cho cô đoạn ghi âm kia.
Trong nháy mắt sắc mặt Hòa Vi từ trắng chuyển sang hồng, miệng cô vẫn còn bị Yến Hoài che lại, trên người anh có một hương vị thanh đạm, Hòa Vi giơ tay đẩy ngón tay kia ra, nhỏ giọng nóng giận nói: “Anh có phải biến thái hay không?”
Không phải biến thái thì sao lại muốn ở WC nghe người khác làm loại chuyện này, hơn nữa anh cư nhiên còn kéo cả cô theo.
Bên tai Hòa Vi nóng lên, vừa muốn đẩy anh ra, thanh âm bên cạnh liền đột nhiên im bặt.
Hô hấp cô cứng lại, không dám phát ra tiếng.
Đầu ngón tay Yến Hoài ở trên cổ tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, anh nửa cúi đầu, đôi mắt Hòa Vi từ khi bị anh niết liền hơi hơi phiếm hồng, sau đó lại đưa mắt nhìn xuống mép váy trên đùi cô.
Phòng bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa.
Hai người kia giống như không nghĩ tới ở đây có người nghe lén, đè nặng thanh âm nói chuyện với nhau vài câu.
Giọng nữ dịu dàng quyến rũ, giọng nam trong trẻo lạnh lùng.
Lực chú ý của Hòa Vi tất cả đều đặt ở trên người hai người bên ngoài, lỗ tai nhanh chóng dựng lên, sau khi nghe xong vài câu mới cảm thấy giọng nam này có chút quen thuộc.
Nhưng trong lúc nhất thời cô chưa thể nghĩ ra.
Không quá vài phút, hai người kia đi ra ngoài, bên tai trở nên yên tĩnh, trừ bỏ tiếng hít thở gần trong gang tấc của người đàn ông ra, không có một tiếng động nào khác.
Lúc này Hòa Vi mới rút tay từ trong tay Yến Hoài trở lại, cô duỗi tay chạm vào tay nắm cửa, sau đó cửa còn chưa mở cô đã rụt trở về, Hòa Vi nhíu mày, “Em ra ngoài thế nào?”
Giọng nói của cô không được tốt, thậm chí còn nghĩ muốn đá Yến Hoài ra ngoài.
Khóe miệng Yến Hoài nhẹ cong, anh sờ tóc Hòa Vi một chút, sau đó duỗi tay mở cửa “Chờ anh ra ngoài trước.”
Anh nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
Hòa Vi một mình đứng trong toilet nam, khi cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy mình trong tấm gương đối diện.
Quần áo không chỉnh tề, cả khuôn mặt đều là màu đỏ.
Hòa Vi vội vàng sửa sang lại váy, thuận tiện vuốt lại đầu tóc một lần nữa, đến khi không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, mới rón ra rón rén bước ra khỏi toilet.
Bồn rửa tay công cộng chỉ có một mình Yến Hoài, anh giúp cô xả nước.
Hòa Vi đi qua rửa tay, cô giương mắt nhìn về phía gương, thấy phía sau không có ai, mới nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi hai người kia… anh có biết hay không ạ?”
Yến Hoài nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng anh nhẹ nâng, mỉm cười nói, “Hợp tác lâu như vậy, em còn không nhận ra tiếng anh ta?”
Hòa Vi: “…”
Yến Hoài vừa nhắc nhở như vậy, Hòa Vi liền nghĩ tới.
Trách không được cô cảm thấy giọng nói kia có chút quen tai.
Nếu không có sự sai lệch trong ký ức của cô, nam chính vừa mây mưa trong toilet, hẳn là… Tô Mộc?
Trong nháy mắt Hòa Vi cảm thấy hình tượng của Tô Mộc bỗng chốc sụp đổ.
Kết hợp với việc nước lạnh, bả vai cô theo bản năng rụt lại.
Sau khi rửa qua tay, Hòa Vi nhịn không được hỏi một câu: “Sao anh lai muốn ở chỗ này nghe người ta…”
Yến Hoài đưa mắt nhìn cô.
Cô cho rằng anh nguyện ý nghe sao?
Yến Hoài uống hơi nhiều, cho nên mới đi toilet một chuyến.
Kết quả thanh âm của hai người bên trong kia cứ như vậy không cao không thấp mà truyền tới, phập phập phồng phồng, vừa ái muội lại nhuốm màu tình dục.
Làm gì có người đàn ông bình thường nào nguyện ý nghe loại thanh âm này.
Vừa rồi thời điểm ở trong toilet, Yến Hoài nhìn chằm chằm mép váy của Hòa Vi, trong một khoảnh khắc thậm chí anh đã nghĩ đến việc xé nát chiếc váy này ra.
Tuy rằng hôm nay anh uống rượu, nhưng rốt cuộc vẫn có chút tỉnh táo.
Thân phận Hòa Vi đặc thù, huống chi, điều kiện vệ sinh của hội sở tuy rằng tốt, nhưng cũng không hoàn toàn sạch sẽ.
Yến Hoài hơi rũ mí mắt, che dấu màu sắc dục đang cuồn cuộn phát ra, sắc mặt anh lạnh nhạt, nghiêng mắt nhìn Hòa Vi nói, “Khi nào kết thúc nhắn tin cho anh.”
Hòa Vi gật đầu, không cự tuyệt.
Cô nhìn Yến Hoài chỉnh lại cà vạt, sau đó rời khỏi toilet.
Vì tránh tị hiềm, cô đợi vài phút mới trở về phòng của mình.
Bên trong có vài người đang ca hát, thấy cô đẩy cửa đi vào, đạo diễn hét to một tiếng: “Tiểu Hòa vừa rồi đi đâu a?”
“Đi toilet ạ.” Hòa Vi mặt không đổi sắc cười một cái, “Không biết đường, cho nên đi nhầm.”
Mấy người không nghĩ nhiều, đợi cô đi qua rồi mới tiếp tục chơi trò chơi.
Thời gian Hòa Vi trì hoãn trong toilet không ngắn, đến khi trở về thì hứng thú ca hát đã hoàn toàn biến mất.
Trong đầu không ngừng nhớ lại biểu tình cùng ngữ điệu lạnh nhạt của Yến Hoài sau khi rời khỏi toilet.
Hòa Vi giơ tay xoa xoa mặt… Chắc không phải do vừa rồi cô nói anh biến thái, cho nên anh tức giận chứ?