Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mứt Chanh
"Tiểu thư...... Người thật sự muốn đến nhà cũ sao?"
Lục Y có chút không chắc chắn. Hôm nay là ngày lên đường xuất phát. Mấy ngày trước, lão gia cùng phu nhân gọi Tô Hoài Cẩn đến, đúng lý hợp tình để Tô Hoài Cẩn đến nhà cũ tránh đầu sóng ngọn gió.
Đừng nhìn Lục Y tuổi còn nhỏ nhưng trong nội tâm nàng ấy cũng rõ ràng. Lão gia sĩ diện, phu nhân lại muốn chèn ép tiểu thư. Bởi thế mà phu nhân chỉ cần nói tốt mấy câu thì lão gia đã đồng ý đem tiểu thư đưa đến quê nhà tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Nơi nhà cũ kia, bây giờ đã không còn người Tô gia ở đó nữa, chỉ còn lại một đám hạ nhân quản lý âm trạch*. Vào ngày lễ ngày tết thì người Tô gia sẽ qua tế tổ, cho dù trước kia là nơi phong thủy trù phú, thế hệ mai sau hưng thịnh. Nhưng sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng không còn nhân khí nữa, vô cùng u ám.
阴宅: Âm trạch là nơi chôn cất quan tài của tổ tiên, là nơi tổ tiên có thể yên nghỉ trong một thời gian dài. Âm trạch phụ thuộc vào phong thủy. (baidu)
Tuy tiểu thư nhìn ngoài mặt thì có da có thịt đấy nhưng thân thể vẫn luôn gầy gò. Nếu mà đến chỗ đấy, không chừng còn bệnh thêm nữa là.
Huống hồ cái địa phương nhỏ kia, muốn cái gì cũng không có thì làm sao mà có thể sống thoải mái được đây?
Còn có một nguyên nhân quan trọng......
Lục Y bĩu môi, vô cùng không tình nguyện mà nói: "Tiểu thư người không biết đâu, quản sự ở nhà cũ bây giờ chính là anh em họ của nhà chú thứ hai của nhà dì thứ ba của nhà mẹ đẻ phu nhân......"
Lục Y còn chưa nói xong thì Tô Hoài Cẩn đã ngắt lời nàng ấy, giơ tay lên: "Em lại nói cái gì vậy? Mệt cái miệng lưỡi lanh lợi này của em."
Lục Y nói: "Này! Nói dễ hiểu, thì quản sự nhà cũ là thân tín của nhà mẹ đẻ phu nhân! Phu nhân kêu lão gia đưa tiểu thư đi, nhất định không có ý tốt! Đại công tử mới rời khỏi kinh thành mà phu nhân đã chèn ép tiểu thư như thế, Lục Y đều xem không vừa mắt! Tiểu thư, chúng ta đừng đi mà!"
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Đi, tất nhiên là phải đi."
Lục Y bẹp bẹp miệng, nếu tâm ý tiểu thư đã quyết thì nàng ấy không có gì để nói cả. Huống hồ tiểu thư đã mở miệng, không biết như thế nào, tuy rằng cái gì cũng chưa nói nhưng giọng điệu kia lại giống như một viên thuốc an thần, quả nhiên đã động viên Lục Y, cảm giác nháy mắt cái gì cũng không cần cố kỵ.
Quản hắn là dì cậu cháu họ nhà ai chứ.
"Đại tiểu thư!"
Bên ngoài đã có nha đầu lại đây, nói: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, phu nhân đang thúc giục tiểu thư."
Lục Y nhăn mày, khịt khịt cái mũi, cũng không dám nói gì nữa. Nhưng trong lòng vẫn nhắc đi nhắc lại, phu nhân hoàn toàn đều không muốn tiểu thư sống tốt, đã đáp ứng hôm nay sẽ khởi hành thế nhưng còn thúc giục, dường như sợ tiểu thư đổi ý.
Tô Hoài Cẩn hít một hơi thật sâu, nhà cũ đối với những người khác mà nói thì ý tứ chính là "bị đày", nhưng đối với Tô Hoài Cẩn mà nói, đã đến lúc nàng muốn dựa vào bản lĩnh của mình. Ở kinh thành vướng chân vướng tay, ngược lại đến nhà cũ thì cũng tốt, trời cao xa hoàng đế, có thể triển khai quyền cước, không chỗ nào cố kỵ nữa.
Tô Hoài Cẩn đã cùng Tứ hoàng tử từ hôn, chặt đứt ý niệm này, nên về sau chính mình nên mưu đồ một chút. Nàng tuyệt không thể giống đời trước như vậy, nghe theo ý tứ phụ thân chỉ mưu cầu gả cho một lang quân như ý.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn nổi lên hàng ngàn cơn sóng, trên mặt lại vô cùng trấn định, nói một cách thản nhiên: "Đi đi."
Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn nhanh chóng ra khỏi cửa khuê phòng. Bên ngoài đã có xe ngựa chờ, bởi vì Tô Hoài Cẩn vẫn là cô nương chưa lấy chồng, cho nên xe ngựa đã thoát ngựa, đem xe kéo đến trước cửa khuê phòng. Chờ Tô Hoài Cẩn lên xe lại dùng sức ngựa kéo ra ngoài, đến cửa phủ sẽ tròng ngựa lên là đã có thể xuất phát rồi.
Tô Hoài Cẩn lên xe, Lục Y cũng theo sau hầu hạ. Xe ngựa rất nhanh đã đến cổng lớn của Tô phủ, sau đó ngừng lại, gã sai vặt kia đã dắt xe ngựa, phu xe đã đứng ở một bên.
Quang cảnh đây chính là Tô Chính cùng Tô phu nhân đi ra, ở cửa đưa tiễn Tô Hoài Cẩn.
Tô phu nhân mang theo khăn che mặt, trong miệng "oa oa", như là đang thống khổ không muốn rời Tô Hoài Cẩn. Thật ra hai vai bà ta run rẩy, vốn chính là đang cười, chỉ là không muốn để người khác nhìn thấy, làm bộ làm tịch mà thôi.
Tô phu nhân nói một cách thống khổ: "Hoài Cẩn ơi, tâm can của mẹ, mẹ cũng không muốn con đi xa đến vậy, mẹ đau lòng con còn không kịp, chỉ là...... Chỉ là...... Trong kinh thành này, tin đồn nhảm nhí đều giống như lưỡi dao đả thương người khác, mẹ nghe xong, trong lòng cũng thay con khổ sở."
Tô Hoài Cẩn cũng phớt lờ bà ta, Tô phu nhân một mình diễn kịch nửa ngày. Tô Chính tựa hồ có chút lo lắng cho nữ nhi, Tô phu nhân liền nói: "Lão gia, người yên tâm đi! Quản sự của nhà cũ kia là người cực tốt, biết nóng biết lạnh, tay chân lanh lẹ, lại cực kỳ hiểu quy củ. Mấy năm nay không phải trông coi nhà cũ cẩn thận sao? Tế tổ không phải vẻ vang sao? Hiện giờ Hoài Cẩn đi qua đó, quản sự kia cũng sẽ...... Chiếu cố chiếu cố Hoài Cẩn thật tốt."
Tô phu nhân nói xong, trong ánh mắt xẹt qua một tia hưng phấn, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, muốn cho Tô Hoài Cẩn qua đó chịu khổ.
Tô Hoài Cẩn cũng không nói ra, cười cười, nói: "Vẫn là phu nhân nghĩ thật chu đáo."
Tô phu nhân nói: "Còn không phải sao? Tuy con không phải cốt nhục của ta, nhưng so với quan hệ huyết thống còn thân thiết hơn, đáy lòng của ta đều thương con!"
Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, nói: "Hoài Cẩn phải khởi hành, có một câu muốn cùng phu nhân lảm nhảm."
Tô phu nhân có chút hoài nghi, nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm: "Phu nhân, đồ của mình thì giữ cho cẩn thận, đừng hôm nay ném cái trâm cài, ngày mai lại ném cái vòng ngọc, sẽ bị người khác cố ý thừa cơ chen vào."
Tô phu nhân vừa nghe xong, này không phải ám chỉ chuyện Tử Kiều phía trước sao? Lập tức sắc mặt có chút không tốt.
Tô Chính vội vàng hoà giải: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mau chút khởi hành đi, trên đường còn quá xa."
Tô Hoài Cẩn lại gật gật đầu, nhưng không để Lục Y lập tức buông mành, đột nhiên nói: "Phụ thân, Cẩm Nhi muội muội có tốt không?"
Tô Chính sửng sốt, trên mặt có chút mất tự nhiên.
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Hoài Cẩn nghe nói, đầu đêm hôm qua, Tử Kiều ở trong ngục sợ tội tự sát."
Sắc mặt Tô Chính càng mất tự nhiên.
Đáy lòng Tô Hoài Cẩn hiểu rõ. Tuy rằng Tô Chính ngại mặt mũi với Tiết Trường Du, bắt Tử Kiều vào ngục, giam lỏng Tô Cẩm Nhi nhưng chuyện này nếu thật là do người nhà họ Tô sai sử, truyền ra ngoài không thiếu người nói ông trị gia không nghiêm, dùng tội danh phụ tá gì đó, bởi vậy Tô Chính không để mình xảy ra sự cố.
Tô Chính ngày thường đối đãi với Tô Cẩm Nhi cực kỳ tốt, dù sao cũng là trung thần, Tô Chính về tình về lý đều nên như vậy, đặc biệt Tô Chính cực kỳ yêu mặt mũi, sợ người ngoài nói ông khắc nghiệt với dưỡng nữ, tất nhiên càng thiên vị Tô Cẩm Nhi một chút.
Nhưng chuyện lần này, đều không phải là là Tô Chính thiên vị Tô Cẩm Nhi, mà là Tô Chính thiên vị chính mình, muốn áp chuyện xấu của Tử Kiều xuống.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn tựa như gương sáng, Tử Kiều bị bắt vào ngục, người có thể có quyền thế làm Tử Kiều "sợ tội tự sát", chỉ có phụ thân Tô Chính mà không phải là Tô Cẩm Nhi hay khóc sướt mướt.
Tô Chính nghe xong, trong lòng chột dạ, ngay sau đó thở dài: "Hoài Cẩn, con phải hiểu được khổ tâm của phụ thân, bây giờ thế cục này, phụ thân cũng khó xử......"
Ông nói tới đây, câu chuyện đã bị Tô Hoài Cẩn ngắt ngang, Tô Hoài Cẩn nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, làm nữ nhi tất nhiên hiểu rõ nỗi khổ tâm của phụ thân, hiện giờ nha hoàn to gan lớn mật sợ tội tự sát kia, nhưng...... không được có lần sau, làm phiền phụ thân chuyển lời với Cẩm Nhi muội muội, để nàng ta tự giải quyết cho tốt."
Tô Hoài Cẩn ngay sau đó thấp giọng: "Nữ nhi cáo từ."
"Rầm!" một tiếng, Lục Y buông màn xe, đoạn tuyệt với ánh mắt thấp thỏm của Tô Chính còn có Tô phu nhân với ánh mắt phấn khởi, hết thảy đều cách trở bên ngoài.
Ánh mắt Tô Chính lóe lên, nhìn chằm chằm vào xe ngựa. Phu xe thúc giục một tiếng, xe ngựa nhanh như chớp đã đi về phía xa.
Mà trong lòng Tô Chính lúc này còn đang hoảng hốt. Thậm chí tim ông đập còn như là gõ trống, kinh thiên động địa, không nghĩ chuyện đã giấu diếm như vậy vẫn để Tô Hoài Cẩn biết được, không chỉ như vậy, Tô Hoài Cẩn còn rõ ràng.
Tô Chính cảm thấy, nữ nhi cùng phía trước...... Không giống nhau.
Trời vừa sáng Tô Hoài Cẩn đã xuất phát, ước chừng đi khoảng hai giờ thì Tô phủ đã có khách tới thăm. Vị khách đến thăm này không phải người khác, thế nhưng lại chính là người vừa mới cùng Tô Hoài Cẩn từ hôn Tứ hoàng tử Tiết Trường Du!
Tiết Trường Du bị Hoàng Thượng lệnh cưỡng chế cấm túc, hiện giờ vừa mới bỏ lệnh cấm.
Hắn tuy rằng bị cấm túc ở trong phủ thân vương, nhưng lỗ tai cũng có thể nghe được đủ loại đồn đãi vớ vẩn, đều tổn thương Cẩn Nhi, suy đoán sôi nổi nhưng đều không dễ nghe, còn có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, cố ý phỉ báng.
Trong lòng Tiết Trường Du vô cùng yên tâm, một khi bỏ lệnh cấm, bất chấp việc tiến cung diện thánh, lập tức ra khỏi cửa phủ, cưỡi ngựa đuổi tới phủ Thừa tướng.
Hạ nhân trông cửa nhìn thấy Tứ hoàng tử "đằng đằng sát khí" tới, giật nảy mình, còn tưởng rằng Tứ hoàng tử là tới cửa đòi nợ, dù sao là do đại tiểu thư nhà bọn họ lui hôn sự với Tứ hoàng tử.
Nhưng những người này đều đã đoán sai, Tiết Trường Du vốn không phải lại đây đòi nợ.
Tô Chính nơm nớp lo sợ nghênh đón, Tiết Trường Du lại sốt ruột nói: "Cẩn Nhi đâu? Mấy ngày nay tiểu vương bị cấm túc, bên ngoài nhiều đồn đãi vớ vẩn như vậy, Cẩn Nhi có ổn không?"
Tô Chính nhất thời mang vẻ mặt hoài nghi, cả người đều ngốc, này......
Giọng điệu của Tứ hoàng tử, tựa hồ cũng không có trách tội, ngược lại còn đều là lo lắng?
Tuy Tô Chính là nguyên lão hai triều, thế nhưng không thể lĩnh hội được thâm ý trong đó.
Tô Chính nơm nớp lo sợ: "Hồi bẩm Tứ hoàng tử, bởi vì trong kinh thành có nhiều lời nói tổn thương, cho nên tiểu nữ...... Tiểu nữ đến nhà cũ để tránh đầu sóng ngọn gió rồi."
Trong lòng Tiết Trường Du chấn động, híp mắt nói: "Đi rồi sao?"
Tô Chính vội vàng nói: "Đúng ạ, hai canh giờ trước, vừa mới khởi hành."
Trong lòng Tiết Trường Du chấn động rồi từ từ bình tĩnh trở lại, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc, chỉ là ánh mắt hơi hơi lóe lên. Bởi vì hắn híp mắt cho nên không thấy rõ, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non một tiếng: "Đi rồi......"
Từ kinh thành đến nhà cũ, trên đường ít nhất cũng mất hết năm sáu ngày nếu thuận lợi. Nếu gặp phải gió cuốn mấy trôi thì cũng mất hết bảy tám ngày, mười ngày cũng có thể.
Thân thể Tô Hoài Cẩn không phải tốt cho lắm, tuy rằng thoạt nhìn chắc nịch nhưng lại rất suy yếu, đặc biệt là dễ dàng phát ban, xuân thu đổi mùa, không quen với khí hậu cũng dễ dàng phát ban.
Tô Hoài Cẩn một đường đi qua, xe ngựa xóc nảy, lại vừa lúc gặp phải thời tiết đổi mùa, không tránh khỏi bị nhiễm phong hàn. Lục Y ở trong lòng đều sốt ruột, nhưng may mà hôm nay là có thể tới nhà cũ rồi.
Lục Y nói: "Tiểu thư, lại nhịn một chút, chờ xuống xe, Lục Y kêu phòng bếp làm chút canh trĩ lạnh cho người."
Tô Hoài Cẩn ngồi lệch qua trong xe ngựa, gật gật đầu, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tuy rằng lúc này thân thể nàng không dễ chịu nhưng tâm tình lại cực kỳ tốt, cũng không biết có phải giải quyết được chuyện quan trọng trong lòng hay không, hay là do rời xa thị phi nơi kinh thành cho nên trong lòng Tô Hoài Cẩn cực kỳ thả lỏng.
Rất nhanh, xe ngựa đã ngừng lại. Lục Y gấp không chờ nổi vội vén rèm lên, nhanh chóng nhảy xuống xe, sau đó đỡ Tô Hoài Cẩn xuống xe.
Chỉ là lần này, Lục Y lập tức mê man, sửng sốt: "Tiểu thư? Tại sao cửa lớn lại đóng thế này? Một người chờ cũng không có?"
Theo lý thuyết, trước khi các nàng đến đã lệnh người đưa tin. Tô Hoài Cẩn tốt xấu gì cũng là đích nữ của Thừa tướng, cho dù trở về nhà cũ, sao có thể có người không cho nàng vào nhà, tất nhiên phải mở cửa lớn ra mà nghênh đón chứ.
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy cửa lớn đã đóng chặt tựa như không có người sinh sống, nhất thời hiểu rõ, cười lạnh một tiếng, đúng rồi, tất nhiên là Tô phu nhân "chăm sóc" rồi.
Quản sự nhà cũ là thân tín nhà mẹ đẻ của Tô phu nhân, Tô phu nhân lăn lộn Tô Hoài Cẩn đến nơi này, sao có thể để nàng sống tốt được? Còn không phải là dùng hết uy nghiêm của mình sao?
Lục Y trừng mắt, nói: "Có chuyện gì xảy ra? Quá làm càn rồi?"
Tô Hoài Cẩn ngược lại cũng không tức giận, dù sao trong lòng nàng đã sớm có chuẩn bị, chỉ là nói: "Lục Y, em đến kêu cửa."
Lục Y để gã sai vặt đi theo đến kêu cửa, gã sai vặt vỗ "đùng đùng đùng" một trận, ước chừng thời gian một nén nhang, bên trong mới truyền đến lời đáp.
"Đập cái gì, đập cái gì gấp thế hả, vội vàng đầu thai sao?"
Lời vừa nói xong, "kẽo kẹt ——" một tiếng, cửa lớn mở ra một vết nứt. Một người đàn ông trung niên thoạt nhìn 50 tuổi, mặc hoa bào màu nâu, trên người nạm vàng nạm bạc, khuôn mặt dữ tợn đầy thịt, ưỡn lấy bụng. Lúc nhìn thấy các nàng, vô cùng cà lơ phất phơ nói: "Ôi chao? Đại tiểu thư tới rồi sao?"
Người đàn ông trung niên này đúng là quản sự nhà cũ, quản sự họ Mã, mọi người đều gọi lão ta là Mã quản gia, người lén lút nịnh bợ hắn liền gọi hắn là Mã đại gia.
Mã quản sự cà lơ phất phơ nói, bên trong mấy hạ nhân quét tước chậm trễ tiếp đón, nói: "Tới tới tới, đại tiểu thư tới, làm gì thế hả! Nói ngươi đấy? Lại đây, không phải muốn chờ sao?"
Lục Y vừa nghe thấy, tức giận muốn chết, Mã quản sự này tất nhiên là cố ý. Cái bản mặt nhọn kia, Lục Y muốn hung hăng bẻ miệng hắn!
Tô Hoài Cẩn thấy Mã quản sự nắm hai gã sai vặt, một nha hoàn lại đây, bốn người xếp thành một hàng. Mã quản sự vẫn hết sức cà lơ phất phơ, nói: "Đại tiểu thư đường xa mà đến, nơi này của chúng tôi không dễ chịu như phủ Thừa tướng, mong rằng đại tiểu thư rộng lòng tha thứ."
Tô Hoài Cẩn cười cười, chỉ là nụ cười của nàng khiến sống lưng người phía sau phát run một trận. Mã quản sự này cũng không biết như thế nào, chỉ cảm thấy gió thu càng thêm lạnh đến thấu xương.
"Đinh ——"
【 hệ thống: Kích hoạt thuộc tính ẩn kép 】
【 hệ thống: Uy nghi cấp một 】
【 hệ thống: Uy nghi cấp một, có hiệu lực 】
【 hệ thống: Xin mời mau chóng hoàn thành việc quan trọng thứ ba 】
Tô Hoài Cẩn thong thả ung dung tháo trâm cài trên đầu mình xuống. Nàng là con gái của Thừa tướng, cho dù ngày thường không thích trang điểm nhưng trên đầu mang trân bảo hiếm thấy, càng đừng nói ở trong mắt những người ở nơi nhỏ bé này.
Tô Hoài Cẩn đùa nghịch trâm cài một chút, phía trên trâm cài được khảm đá quý rực rỡ, tuy không lớn như trứng bồ câu nhưng là mắt mèo thì luôn có, xa hoa vô cùng.
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Trọng thưởng xuống, người nào dũng cảm, ai tới hung hăng tát tên quản sự không biết tiếng người này, trâm cài chính là của người đó."
Lời nàng vừa nói ra, Mã quản sự trừng lớn đôi mắt, sợ tới mức không nhẹ, nhưng lại hừ lạnh một tiếng. Hắn không nói lời nào nhưng Tô Hoài Cẩn đều biết hắn nghĩ gì. Nơi xa hoàng đế thì hắn chính là hoàng đế của đất này, ai dám đánh hắn?
Hai gã sai vặt cùng nha hoàn có chút ngo ngoe rục rịch, nhưng trước sau không dám, sợ hãi bị trả thù.
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Trừ bỏ trâm cài, còn có khế ước nô lệ, ai vươn tay ra, ta sẽ xé khế ước nô lệ của người đó, vô luận là văn khế cầm cố hay là văn tự bán đứt."
Nàng vừa dứt lời, "chát!!!" một tiếng giòn vang, theo sau chính là âm thanh rên la của Mã quản sự.
Hai gã sai vặt bên cạnh trực tiếp lao ra, tiến lên xách cổ áo Mã quản sự, tay năm tay mười, "bạch bạch bạch" vài tiếng, liền vả mặt Mã quản sự đến sưng đỏ mới thôi.
Lục Y lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó "haha" một tiếng bật cười.
Tô Hoài Cẩn không có gì kinh ngạc, dù sao nàng cũng ra điều kiện hậu đãi mê người, có thể có lợi, tất nhiên có người thay nàng làm rồi.
Mã quản sự kêu thảm thiết liên tục, cuối cùng bị đánh trực tiếp lăn trên mặt đất, bụm mặt lăn lộn, không đứng dậy nỗi.
Tô Hoài Cẩn cúi đầu nhìn hắn, vẫn là ánh mắt bình tĩnh đến thế, tựa hồ không hề gợn sóng. Nhưng cả người Mã quản sự run lên, vẫn cứ không biết tại sao, chỉ cảm thấy ánh mắt đại tiểu thư tựa như là lưỡi dao đáng sợ vô cùng!
Giọng Tô Hoài Cẩn mềm mại, chỉ thản nhiên: "Đúng rồi, nơi này cách xa nơi hoàng đế, cho nên...... Đừng để đến lúc đó ngươi chết rồi, mới có người từ kinh thành chạy tới chống lưng cho ngươi mà đổi thành nhặt xác ngươi. Ngươi nên hiểu rõ...... Nơi này là chỗ ai làm chủ."