Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mứt Chanh & Sunn
Tô phu nhân từ trong phòng Tô Hoài Cẩn đi ra, càng nghĩ càng không cam lòng, chính mình vốn đi chuyến này muốn mạch ngọc, kết quả hiện tại bị người đuổi khác đuổi ra, hơn nữa còn không chừa chút mặt mũi nào!
Tô phu nhân là phu nhân phủ Thừa tướng, nào chịu được tức giận như vậy, suýt nữa muốn nổ tung.
Bà ta nghĩ như vậy, dứt khoát không trở về phòng, trực tiếp mang theo nha đầu bà tử, cùng nhau đi ra hoa viên đào mạch ngọc.
Tô phu nhân vào hoa viên đã nghe được âm thanh "leng keng leng keng", thật là đang đào mạch ngọc, ở hoa viên có một đống thợ thủ công, khua chiêng gõ mõ bận rộn.
Theo lý mà nói, nhiều người ngoài như vậy, còn đều là thợ thủ công thô sử, Tô phu nhân tự cho mình siêu phàm nên sẽ không tới nơi như vậy, chẳng qua trong lòng Tô phu nhân thật sự đã tò mò muốn chết, mạch ngọc rốt cuộc có bộ dạng như thế nào?
Đều nghe nói đào được ngọc bích là mọi thứ phát đạt, nếu có thể đào ra một cái mạch ngọc, không phải cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc, mà là đời đời đều không cần lo nghĩ. Nếu có thể khai thác được một khối ngọc đẹp, không cẩn thận trở thành quốc bảo, vậy thì càng chở che cho con cháu, quả thực phúc phận kéo dài!
Tô phu nhân có thể không động tâm sao?
Tô phu nhân vừa tiến đến, những thợ thủ công kia đều trợn tròn mắt, còn Tô Thần cùng Tô Ngọ đang trông coi cũng trợn tròn mắt. Phu nhân thế nhưng chạy tới, nhiều thô sử làm việc cực nhọc còn đang ở đây. Nếu sự việc này truyền ra bên ngoài còn không phải nháo thành một trận mưa gió sao?
Tô phu nhân thăm dò qua phía này, quả nhiên thấy được mạch ngọc, không khỏi phát ra "oaaa——" một tiếng hít không khí, hung hăng hít hà một hơi, thật là mạch ngọc!
Tô phu nhân khiếp sợ mở to hai mắt, trong ánh mắt đều là hưng phấn, nha hoàn bà tử bên cạnh vội vàng nhắc nhở Tô phu nhân, Tô phu nhân lúc này mới ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Sau đó nói với Tô Thần cùng Tô Ngọ bên cạnh: "Ngọc đào được để ở chỗ nào?"
Tô Thần đáp lời nói: "Hồi phu nhân, khi đã xong việc liền thu về nhà kho."
Tô phu nhân vừa nghe, còn vào nhà kho nữa, Tô Hoài Cẩn làm việc lại cẩn thận như thế, cũng thật là vênh váo!
Vào kho thì không tiện động vào,Tô phu nhân nhìn kỹ liền nhìn thấy một cái sọt đầy ngọc, tất cả đều là mới đào ra tới, còn chưa kịp đưa về kho.
Tô phu nhân lập tức đi qua, Tô Thần Tô Ngọ nhanh chóng ngăn cản rồi nói: "Phu nhân, nơi này hỗn loạn bẩn thỉu, thỉnh phu nhân tránh sang một bên."
Tô phu nhân lạnh giọng nói: "Làm càn! Các ngươi là thứ gì? Dám sai sử ta?"
Tô phu nhân nói, lại muốn đi đến bên giỏ ngọc mới đào, Tô Thần vội vàng ngăn cản nói: "Phu nhân, không phải tiểu nhân to gan lớn mật, mà là chất ngọc, khai thác như thế nào, qua tay ai vận chuyển, làm sao vào kho, đại tiểu thư đều có quy củ, một cái là một cái. Nếu như xảy ra chuyện gì, hoặc là thiếu, hoặc là mất, hay là tổn hại, nên tìm ai xử trí. Nếu phu nhân bỗng dưng sờ soạng, này...... Chúng tiểu nhân cũng gánh không nổi, còn thỉnh phu nhân minh giám!"
Tô phu nhân nghe hắn nói quy quy củ củ, lại một câu một cái đại tiểu thư, cái gì đều là đại tiểu thư quy định thì cực kỳ khó chịu, nhưng ngặt nỗi Tô Thần Tô Ngọ vẫn luôn ngăn cản, bên cạnh còn nhiều thô sử cu li như vậy, một đám đều đánh giá Tô phu nhân.
Tô phu nhân tuy da mặt dày nhưng cũng không dám đoạt lấy liền phất tay áo lạnh giọng nói: "Thật là không quy củ, đen đủi."
Bà ta nói xong, quay đầu liền đi rồi.
Tô Thần Tô Ngọ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm......
Lục Y nghe nói chuyện này lập tức bẩm báo với Tô Hoài Cẩn, dẩu miệng nói: "Tiểu thư, thật không phải Lục Y nói láo nói toét, phu nhân cùng Tô Cẩm Nhi kia, tất nhiên là nghe nói tiểu thư bắt được mạch ngọc liền chạy tới! Ngày thường sao không thấy bọn họ tới?"
Tô Hoài Cẩn có thể không biết lý lẽ này ư?
Lục Y lại nói: "Tiểu thư người cần phải xem cẩn thận, tâm tư nho nhỏ của phu nhân bọn họ, chắc chắn sẽ mang mạch ngọc đi!"
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Không cần khẩn trương như thế, nên làm việc nên làm, nên khai thác như thế nào thì vẫn khai thác như thế đó, ghi lại rõ ràng, nếu thiếu cái nào thì chúng ta cũng có chuyện để nói."
Lục ý dùng sức gật đầu: "Đúng ạ."
Sau khi Lục Y gật đầu lại thở dài: "Haizz, tiểu thư, người nói xem, chúng ta ở đây sống rất tốt, phu nhân cùng Tô Cẩm Nhi lại chạy tới, thật sự đen đủi lợi hại. Người không biết đâu, Tô Cẩm Nhi vẫn luôn khóc từ lúc hôm qua bị phu nhân đánh, vẫn luôn khóc đến hôm nay, lại là thắt cổ, còn không thì tuyệt thực, bọn nha hoàn của nàng ta tăng cường năn cản, Lục Y nói người nghe làm nha đầu của nàng ta cũng thật không dễ dàng."
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Không cần quản nàng ta, nơi này cũng không phải là kinh thành, cũng không có phụ thân cưng chiều, nàng ta muốn thắt cổ thì thắt cổ, muốn nhảy hồ thì nhảy hồ, mặc kệ nàng ta."
Lục Y che miệng cười rộ lên: "Phải! Thế nhưng sau này ngày nào Tô Cẩm Nhi cũng khóc nháo, tiểu thư cũng chưa được một ngày thanh nhàn, cũng không biết các nàng khi nào mới đi."
Tô Hoài Cẩn nghĩ đến đây cũng phiền lòng, lúc trước là Tô phu nhân cảm thấy Tô Hoài Cẩn từ hôn mất mặt, thổi gió bên tai Tô Chính đuổi nàng tới nhà cũ, kết quả hiện tại là tất cả đều chạy tới.
Tô Hoài Cẩn thật sự chưa thấy qua người nào da mặt như vậy.
Tô Hoài Cẩn lập tức đứng lên, nói: "Đi, chúng ta đi ra ngoài giải sầu."
Lục Y cười nói: "Lục Y biết! Đi cửa hàng của Thủy công tử có phải không ạ?"
Tô Hoài Cẩn gật gật đầu: "Không biết Thủy đại ca có tìm cho chúng ta nhà nào chế tạo ngọc tốt tốt hay không."
Tô trạch đào ra một cái mạch ngọc, khai thác ngọc là một chuyện, đồng thời còn phải chính tay bán đi mới được. Tô Hoài Cẩn ở đây không có nhân mạch gì, dù sao thì nàng cũng chỉ vừa mới bắt đầu kinh doanh, không hiểu cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng Thủy Tu Bạch lại không như vậy. Nhà họ Thủy kinh thương nhiều năm, nhân mạch rất rộng lớn, muốn tìm một ít nhà thu ngọc chẳng phải chuyện đơn giản à?
Tô Hoài Cẩn nhờ Thủy Tu Bạch chỉ điểm phương pháp, đáp ứng sẽ hậu tạ cho Tu Bạch một phần, đừng nhìn chỉ là một phần nhưng cũng coi như là tay không bắt cướp. Dù sao cũng là một cái mạch ngọc, một phần tuyệt đối đã là giá trên trời.
Tô Hoài Cẩn chân trước ra cửa thì chân sau Tứ hoàng tử Tiết Trường Du đã biết được, Cẩn Nhi nhà hắn thế nhưng lại chạy đi tìm Thủy Tu Bạch.
Thị vệ Phùng Bắc ôm quyền bẩm báo, thấy sắc mặt Vương gia có biến, nghĩ nghĩ mới bổ sung: "Tô cô nương hình như đi tìm Thủy công tử để dò hỏi chuyện khai thác ngọc."
Tiết Trường Du nhăn mày lại mới nói: "Khai thác ngọc?"
Tiết Trường Du ghen, chỉ sợ Tô Hoài Cẩn ba ngày hai đêm đi tìm Thủy Tu Bạch, ban đầu là không có gì, nhưng cuối cùng sớm chiều cùng nhau thì trở nên có cái gì đó.
Chẳng qua trên đỉnh đầu của hắn còn có công vụ khẩn, thật sự không thể xuất ra công phu bay tới bên kia, đành phải gấp rút bận rộn, tính toán để mọi chuyện xong xuôi, sau đó đi tìm Cẩn Nhi
Thời điểm Tiết Trường Du làm xong thì đã là buổi chiều, hoàng hôn đang dần buông ngoài cửa, bây giờ đi tìm Tô Hoài Cẩn cũng không thỏa đáng cho lắm, chỉ sợ khiến người ta đàm tiếu, nói láo nói toét.
Tiết Trường Du nhanh chóng đứng lên, vừa muốn đi nhanh ra cửa lại đột nhiên lui trở về. Phùng Bắc đưa bội kiếm cho Tiết Trường Du, có chút hoài nghi, nhưng hắn ta vốn không phải người nói nhiều, chỉ phụ trách bảo hộ an nguy cho Vương gia, lời nào dư thừa không nên nói không nên nghe tự nhiên sẽ không tò mò.
Phùng Bắc cũng lui theo liền thấy Vương gia quay về nội thất nhìn gương soi soi, sau đó "haiz" một tiếng, tựa hồ không vừa ý cái gì đó mà vẫy tay với Phùng Bắc.
Phùng Bắc nhanh bước lên trước, nói: "Vương gia?"
Tiết Trường Du nói: "Ngươi xem xiêm y này của ta có ổn không? Hay là đổi sang kiện màu trắng? Trắng này đẹp hay trắng kia đẹp?"
Phùng Bắc sửng sốt, tuy hắn ta luôn luôn lãnh đạm không nhiều lời, nhưng trán cũng phải kinh hoàng nảy lên hai cái, ngay sau đó chắp tay nói: "Vương gia phẩm mạo xuất chúng, mặc kiện nào lên người cũng như hạc trong bầy gà."
Tiết Trường Du lại lầm bầm lầu bầu một tiếng, nói: "Không biết Cẩn Nhi thích kiện nào?"
Trán Phùng Bắc lại nhảy dựng lên, bởi vì hắn ta là thị vệ phụ trách bảo hộ Tứ hoàng tử, cho nên tai thính mắt tinh. Vương gia lầm bầm lầu bầu, hắn đều nghe được rành mạch, trán có thể không nhảy sao?
Phùng Bắc thấy Vương gia do dự không thọi thì vội vàng nói: "Vương gia, nếu còn chậm trễ thì sắc trời sẽ tối, đến thăm nhà cũ họ Tô có chút bất tiện."
Phùng Bắc xem như đã nói đến điểm mấu chốt, Tiết Trường Du lúc này mới tỉnh mộng, vội vàng vẫy tay bảo Phùng Bắc đuổi kịp, leo lên ngựa chạy đến nhà cũ họ Tô.
Tiết Trường Du tới nhà cũ họ Tô vừa lúc Tô Hoài Cẩn còn chưa trở về, thế nhưng xe ngựa dù sao cũng đã tới nhà cũ nhà hõ Tô.
Tiết Trường Du cũng không biết Tô Hoài Cẩn đi ra ngoài lâu như vậy, còn cho là Cẩn Nhi trở về đã lâu, hắn quen cửa quen nẻo vào cổng lớn nhà cũ họ Tô, không nhìn thấy Tô Thần Tô Ngọ ngày xưa hay nghênh đón hắn, đón hắn vào cửa lại là một hạ nhân lạ mặt nào đó.
Tiết Trường Du nói: "Tiểu thư nhà các ngươi đâu rồi?"
Hạ nhân kia nói: "Hồi Vương gia, đại tiểu thư đi ra cửa chắc sắp về rồi, chỉ có nhị tiểu thư ở phủ."
Tiết Trường Du nhăn nhăn mày, có ai hỏi Tô Cẩm Nhi có ở đây đâu, người hắn hỏi chính là Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở lại, Tiết Trường Du lập tức lại ghen tuông, dạ dày chua không chịu nỗi, nhưng chẳng trách người khác, chỉ có thể tự mình chua chát.
Tiết Trường Du nói: "Cho dù có nhanh chóng trở lại thì bổn vương chờ một lát, cũng được."
"Dạ, Vương gia, thỉnh ngài qua bên này."
Gã sai vặtmời Tiết Trường Du đến chính sảnh. Lúc này, Tiết Trường Du lập tức đã thấy được "người quen".
Người quen này không ai khác chính là Tô gia nhị tiểu thư, dưỡng nữ Tô Chính, Tô Cẩm Nhi!
Tô Cẩm Nhi cũng nghe nói Yến Vương đến bái phỏng, hưng phấn đến tột cùng, nhưng ả ta không dám cứ như vậy xuất đầu lộ diện, trong lòng lại so đo Tứ hoàng tử sao lại để bụng Tô Hoài Cẩn đến vậy.
Tô Cẩm Nhi cảm thấy, chính mình cần phải làm chút gì đó mới được, nếu bằng không, Tô Hoài Cẩn thật sự đem linh hồn nhỏ bé Tứ hoàng tử câu đi mất rồi.
Tô Cẩm Nhi tưởng tượng như vậy, vội vàng làm bộ ngạc nhiên, xuất hiện ở trước mặt Tiết Trường Du. Ả ta không đi đến sảnh chính mà lại mang theo nha hoàn bà tử ra hoa viên, xa xa có thể nhìn thấy Tiết Trường Du.
Mà Tiết Trường Du xa xa cũng có thể nghe rõ các ả nói chuyện.
Tô Cẩm Nhi nháy mắt với nha hoàn, nha hoàn kia cố ý cao giọng nói: "Nhị tiểu thư, ngài biết không? Đại tiểu thư lại đi tìm Thủy công tử đấy!"
Bà tử Tô Cẩm Nhi nói: "Phải không, lão nô cũng nghe nói, đại tiểu thư từ khi tới nhà cũ, hình như cùng với Thủy công tử qua lại cực kỳ gần gũi."
Tô Cẩm Nhi lúc này lại nói với giọng yếu ớt: "Các ngươi không cần nói đại tỷ tỷ như vậy, đại tỷ tỷ cùng Thủy công tử là thanh mai trúc mã, ngày thường đi đi lại lại cũng là điều hiển nhiên."
Nha đầu nói: "Nhị tiểu thư, người không biết! Nô tỳ nghe người ta nói, đại tiểu thư cùng Thủy công tử, không thanh bạch mắt đi mày lại rất nhiều lần, người nào cũng thấy. Nô tỳ còn nghe nói......"
Nha hoàn kia nói tới đây, Tiết Trường Du đã từ chính sảnh đi ra.
Tô Cẩm Nhi thấy Tứ hoàng tử đi tới bên này, trong lòng lập tức như thỏ con nhảy loạn, vội vàng sửa sang lại một chút tóc mai, kim thoa, góc váy,... lộ ra dáng vẻ lại ngượng ngùng tươi cười......
Tô Hoài Cẩn xuống xe ngựa đã nghe hạ nhân nói, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du lại tới bái phỏng, đã ở chính sảnh chờ.
Tô Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ, lập tức mang theo bọn hạ nhân chuẩn bị đi đón, nào biết còn chưa tới chính sảnh đã nghe được giọng Tô Cẩm Nhi cùng nha hoàn bà tử của ả ta nói chuyện.
Nha hoàn kia cùng bà tử hiển nhiên nói láo nói toét, hơn nữa rõ ràng là nói cho Tứ hoàng tử nghe được.
Lục Y nhất thời phát hỏa, tức giận nói: "Tiểu thư, để Lục Y sang bên đó xe nát miệng các nàng ta ra!"
Chỉ là Lục Y còn chưa tới kịp đi xé miệng nha hoàn cùng bà tử kia, đã thấy Tứ hoàng tử Tiết Trường Du từ chính sảnh đi ra, không thấy được Tô Hoài Cẩn đến, chỉ đi tới Tô Cẩm Nhi.
Tô Hoài Cẩn nheo nheo mắt, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nàng lại thật sự muốn biết Tiết Trường Du khi nhìn thấy Tô Cẩm Nhi lúc không có người khác, sẽ phản ứng như thế nào?
Tiết Trường Du bước qua, hắn không nhìn thấy Tô Hoài Cẩn mới vừa vào cửa, chỉ muốn ngay lập tức đi tới chỗ Tô Cẩm Nhi, sau đó đứng ở trước cửa hoa viên không hề rời đi.
Tô Cẩm Nhi ngượng ngùng ngẩng đầu lên, kết quả liền thấy được đôi mắt Tiết Trường Du đầy khói mù, không khỏi hoảng sợ, không hiểu sao lại run rẩy, giọng điệu nũng nịu không biết đi đâu mất lại biến thành giọng nói ngập ngừng đứt quãng: "Cẩm, Cẩm Nhi bái kiến Vương gia."
Tiết Trường Du không nói ả ta được phép miễn lễ, cũng không hề đáp lễ, ánh mắt như cũ, đè nặng khóe miệng, híp một đôi mắt hổ, lại cùng giọng nói rét căm căm tựa như mang theo tầng băng: "Không ai được phép đặt điều nói xấu Hoài Cẩn."
Hắn nói tới đây, nha hoàn kia cùng bà tử sợ tới mức "rầm!" một tiếng liền quỳ trên mặt đất, run rẩy dập đầu nói: "Vương gia, Vương gia tha mạng!"
Tiết Trường Du không nhìn các nàng ta, lại nói với Tô Cẩm Nhi: "Bao gồm cả ngươi."
Hai chân Tô Cẩm Nhi không nghe theo mình nữa rồi, cũng "rầm" một tiếng liền quỳ xuống, vội vàng giảo biện: "Cẩm Nhi, Cẩm Nhi không có, Vương gia......"
Tô Cẩm Nhi còn chưa giảo biện xong, Tiết Trường Du đã cúi mắt bễ nghễ nhìn Tô Cẩm Nhi, giọng điệu thản nhiên: "Bởi vì ngươi không xứng."
Tô Cẩm Nhi muốn nói gì đó nhưng lập tức bị nghẹn lại, lên xuống không được, sắc mặt trắng bệch, xanh đỏ, hận không thể tìm được khe đất để chui vào.
Tô Hoài Cẩn không nghĩ mọi thứ thế nhưng sẽ là như thế này, nàng đứng rất xa, nghe thấy giọng nói của Tiết Trường Du, ngực không lý do "thình thịch" tàn nhẫn hai cái......