Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Sunn & Mứt Chanh
Mấy ngày nay Tô Hoài Cẩn ở trong phòng tĩnh dưỡng, nàng đã mấy lần muốn gỡ chiếc vòng hồng ngọc trên tay xuống, chỉ có đều là không làm được.
Cho dù dùng biện pháp gì, thậm chí Tô Hoài Cẩn còn dùng cổ tay đập vào mỏm đá, vậy mà chiếc vòng hồng ngọc kia vẫn cứng như sắt, căn bản ngay cả một vết nứt cũng không có, hiển nhiên là tháo không được rồi.
Hơn nữa chiếc vòng hồng ngọc này còn vô cùng kỳ quái, vì mỗi lần Tô Hoài Cẩn muốn tháo nó xuống, trong đầu đột nhiên sẽ xuất hiện một ít văn tự kỳ lạ khiến Tô Hoài Cẩn không thể hiểu gì
【 hệ thống liên kết thành công, không thể cởi trói 】
【 việc hệ trọng, đã hoàn thành 】
Tô Hoài Cẩn không còn cách nào khác đành phải về phòng, cúi đầu suy nghĩ về chiếc vòng hồng ngọc trên tay. Đời trước chiếc vòng hồng ngọc này rõ ràng vô cùng bình thường, không biết đời này đã xảy ra chuyện gì vậy mà có chút ngoài tưởng tượng.
Lúc này có một nha hoàn đến gõ cửa, không phải nha đầu Lục Y. Lục Y hôm nay tới phiên được nghỉ, Tô Hoài Cẩn đã cho nha đầu kia về nhà thăm gia đình, sáng sớm mai mới có thể trở lại Tô phủ.
Nha hoàn kia lớn hơn Lục Y một chút, tầm mười tám tuổi, nhưng cả hai đều là nha hoàn bên cạnh Tô Hoài Cẩn, gọi là Tử Kiều.
Tử Kiều không giống Lục Y còn có người nhà, nàng ta từ nhỏ đã bị bán cho Tô gia, ký văn tự bán đứt, không bao giờ trở về thăm người nhà. Mỗi khi nha đầu Lục Y có việc phải đi đâu thì Tử Kiều sẽ thay thế Lục Y đến hầu hạ Tô Hoài Cẩn.
Tử Kiều trước kia không phải ở trong viện của Tô Hoài Cẩn, thực khéo, nàng ta lại là nha hoàn của Lê Hương viện. Sau khi Tô Cẩm Nhi tiến vào, Tử Kiều đã hầu hạ Tô Cẩm Nhi được một hai tháng, nhưng bởi vì thân thể Tô Cẩm Nhi quá yếu ớt cho nên Tô lão gia lại lần nữa tuyển thêm một ít nha hoàn bà tử. Nha hoàn tuổi còn nhỏ như vậy sẽ không chăm sóc tốt tiểu thư được cho nên tất cả đều được phân đến những viện khác.
Tử Kiều đi vào, nói với giọng cung kính: "Đại tiểu thư, thiếu gia đến."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe được là huynh trưởng đến vội đứng đậy đón, một lúc sau quả nhiên có người đi đến.
Người nọ thân hình cao lớn, một thân y phục màu đen, gọn gàng nhưng lại có vẻ vô cùng già dặn từ bên ngoài bước vào, cũng không lập tức đi vào nội thất mà ngồi xuống bàn trà ở ngoại thất để đợi.
Đúng là huynh trưởng Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Chẩn.
Tô Hoài Chẩn vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy muội muội đi đến, cười nói: "Ta đến nhìn muội một chút."
Tô Hoài Cẩn cũng ngồi xuống, cẩn thận đánh giá huynh trưởng, trong lòng nàng có chút gợn sóng. Tô Hoài Cẩn biết rõ đại ca là người như thế nào, thề quyết trung vì nước, da ngựa bọc thây trên chiến trường.
Tô Hoài Chẩn mười sáu tuổi đã ra chiến trường, người khác đều cho rằng hắn dựa vào quan hệ trong nhà để được nhậm chức đại nguyên soái thiên binh vạn mã, chỉ có Tô Hoài Cẩn biết được đại ca mỗi lần từ sa trường trở về là như thế nào, rất nhiều lần đều là bị binh lính nâng trở về, hấp hối tựa như muốn cứu cũng cứu không được.
Nhưng mà......
Đại ca như thế vẫn còn bị Tiết Trường Du nói là phản tặc, nói đại ca thông đồng với địch bán nước.
"Làm sao vậy, Hoài Cẩn?"
Tô Hoài Chẩn thấy nàng có chút ngốc, không khỏi mở miệng hỏi.
"Không có gì."
Tô Hoài Cẩn lúc này mới hoàn hồn, cười nói: "Đại ca ở biên quan còn tốt không?"
Tô Hoài Chẩn cười cười, nói: "Cũng may là còn tốt lắm, mấy năm nay biên quan cũng ổn định, không có phiên bang đến đây khiêu khích, chỉ là ta không gặp được muội muội bảo bối của ta, không biết muội có ổn không, vì vậy trong lòng đại ca luôn sốt ruột."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Tất nhiên là tốt ạ, đại ca không cần lo lắng."
Tô Hoài Chẩn gật đầu, nói: "Sáng sớm ta đã chuẩn bị tiến cung diện thánh để tạ ơn, đoán chừng sẽ ở trong kinh ngây ngốc nhiều nhất một tháng rồi trở lại."
Tô Hoài Cẩn hiển nhiên đã biết, hành trình của đại ca chính là như vậy, mỗi lần đều vội vàng hồi kinh một tháng, sau đó liền vội vàng rời đi.
Tô Hoài Cẩn suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: "Thời điểm đại ca tiến cung có thể mang theo muội hay không?"
Tô Hoài Chẩn kinh ngạc: "Muội muốn vào cung để làm gì?"
Tô Hoài Cẩn nhàn nhạt nói: "Hiển nhiên là diện thánh xin từ hôn."
Tô Hoài Chẩn kinh ngạc không thôi, liền đặt chung trà sang một bên, nói: "Từ hôn? Từ hôn với Tứ hoàng tử sao?"
Tô Hoài Cẩn nhàn nhạt nói: "Đại ca à, còn có thể là ai nữa?"
Vẻ mặt Tô Hoài Chẩn khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào muội muội thật lâu, nhưng cuối cùng lại há miệng thở dốc, không nói gì nữa, hắn tựa hồ cũng nghĩ đến một ít lời đồn về Tứ hoàng tử cùng Tô Cẩm Nhi trên phố, còn có sự việc Tô Cẩm Nhi vừa nhảy hồ xong còn thắt cổ hộc máu.
Tính cách của muội muội không chịu thua kém, mọi việc đã nháo thành như vậy, cũng khó trách......
Tô Hoài Chẩn cân nhắc một lát, cuối cùng chỉ nói: "Được, ta biết rồi...... Chỉ cần là việc muội muội muốn làm, đại ca nhất định sẽ giúp muội."
Tô Hoài Cẩn nghe được huynh trưởng nói như vậy, trong lòng đột nhiên có một trận gợn sóng, đúng rồi, đại ca vĩnh viễn đều như vậy, chỉ sợ trên đời này người thương nàng nhất, không phải là phu quân kết tóc Tiết Trường Du, cũng không phải là phụ thân Tô Chính, mà là huynh trưởng của nàng.
Tô Hoài Chẩn ngồi một lát, tâm sự có chút nặng nề liền đứng lên rời đi. Tô Hoài Cẩn đưa hắn tới cửa, ngay sau đó xoay người trở vào nội thất, ngồi ngẩn người trước án.
Lúc này nha hoàn Tử Kiều lại đến, trong tay bưng một đĩa điểm tâm, bên trên để bánh đậu xanh mà Tô Hoài Cẩn thích nhất.
Tử Kiều đi vào, đem đĩa điểm tâm "cạch" một tiếng đặt trên bàn, cười nói: "Đại tiểu thư, ăn một ít điểm tâm đi ạ! Bữa tối một lúc nữa mới xong, đại tiểu thư thân thể hư nhược, Lục Y muội muội cố ý dặn dò nô tỳ, nhất định phải mang một ít điểm tâm cho đại tiểu thư, phải là loại điểm tâm mềm, ngọt, dễ ăn, miễn cho đại tiểu thư ăn không thoải mái."
Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua đĩa bánh đậu xanh, lúc này nàng cũng không quá đói nhưng vẫn tiện tay cầm lên, chuẩn bị bỏ vào trong miệng.
Ngay lúc này, Tô Hoài Cẩn đột nhiên nghe được "Đinh ——" một tiếng.
Động tác đem bánh đậu xanh bỏ vào trong miệng cũng dừng lại một chút, âm thanh kia rõ ràng lợi hại giống như đang nói ở bên tai nàng.
Không, không ở bên tai, mà là ở bên trong lỗ tai.
Lúc này, trong đầu Tô Hoài Cẩn lại đột nhiên xuất hiện văn tự kỳ quái kia, nhưng lúc này không phải lặp lại trói định cái gì đó như lúc trước.
【 hệ thống: Điểm tâm có độc 】
Tô Hoài Cẩn nhất thời cả kinh, nhưng tốt xấu gì nàng cũng từng là Hoàng Quý Phi gặp qua sóng to gió lớn, loại chuyện đầu độc này không phải chưa từng thấy qua, nàng chỉ là không nghĩ đến, ở trong nhà mình mà còn có người tới đầu độc.
Tuy rằng trong lòng Tô Hoài Cẩn cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn không niến sắc, thu lại biểu tình trên mặt, không một chút dấu vết nhìn thoáng qua Tử Kiều.
Tử Kiều lúc này vươn tay cầm lấy khăn, ngón tay gắt gao vặn chặt chiếc khăn tựa hồ có chút khẩn trương. Trán của nàng ta đã loáng thoáng toát ra một tầng mồ hôi, hô hấp cũng hết sức dồn dập, đang gắt gao nhìn chằm chằm điểm tâm trong tay Tô Hoài Cẩn.
Khi thấy Tô Hoài Cẩn không ăn điểm tâm, Tử Kiều mở to hai mắt tựa hồ bị kinh sợ, cả người đều run lên, càng khẩn trương nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.
Giọng nói có chút run rẩy: "Đại, đại tiểu thư, tại sao lại không, không ăn, có phải là không ngon không ạ?"
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy phản ứng này của Tử Kiều, điểm tâm có độc, quả nhiên là vậy.
Nàng không khỏi có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc vòng hồng ngọc trên tay, chẳng lẽ chiếc vòng hồng ngọc nhắc nhở mình sao?
Trong lòng Tô Hoài Cẩn cũng có chút kinh ngạc lại cảm thấy may mắn, thế mà trong đầu lại xuất hiện văn tự.
【 hệ thống: Vui lòng ăn điểm tâm có độc để hoàn thành nhiệm vụ】
Tô Hoài Cẩn càng kinh ngạc hơn nữa, chiếc vòng hồng ngọc này rõ ràng biết điểm tâm có độc, thế nhưng lại bắt mình ăn? Này không phải muốn mình chết hay sao?
Tô Hoài Cẩn hiện nhiên sẽ không ăn, nàng may mắn được trọng sinh, tất nhiên là muốn nhìn thấy nỗi đau của kẻ thù rồi mới cam lòng, sao có thể nửa đường lật thuyền trong mương. Nếu biết bánh đậu xanh có độc, nàng hiển nhiên không ăn.
【 hệ thống: Vui lòng ăn điểm tâm có độc để hoàn thành nhiệm vụ】
【 hệ thống: Vui lòng ăn điểm tâm có độc để hoàn thành nhiệm vụ】
【 hệ thống: Vui lòng ăn điểm tâm có độc để hoàn thành nhiệm vụ】
Văn tự trong đầu như dời sông lấp biển vẫn tiếp tục đánh úp tới, đầu Tô Hoài Cẩn thiếu chút đã bị những chuỗi văn tự này bao phủ.
Lắc lắc đầu, Tô Hoài Cẩn vẫn buông điểm tâm trong tay, lạnh lẽo nhìn Tử Kiều: "Đột nhiên ta không thích ăn mấy món điểm tâm như thế này, ngươi mang xuống đi."
"Đại tiểu thư!"
Tử Kiều hết sức sốt ruột, muốn khuyên nàng ăn một chút nhưng Tô Hoài Cẩn đã vẫy vẫy tay áo, lạnh lùng nói: "Ngươ đi xuống, ta mệt rồi, muốn nghỉ một chút, không có lệnh của ta không được tiến vào quấy rầy."
Tử Kiều không còn cách nào khác đành phải bưng những cái bánh đậu xanh kia, trên mặt có chút không cam lòng liền cắn môi đi ra ngoài, sau đó đem cửa đóng lại.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, chút kỹ xảo nho nhỏ đó còn muốn đến t trước mặt ta lộng hành nữa sao?
Tô Hoài Cẩn nghĩ như thế, đột nhiên có chút buồn ngủ. Cảm giác kia rất kỳ quái, nàng mới vừa rồi chỉ vì tống cổ Tử Kiều cho nên mới nói mình mệt mỏi, hiện giờ lại thật sự mệt mỏi.
Tô Hoài Cẩn không chống đỡ nổi nhất thời liền ngã trên bàn, lâm vào mộng đẹp mê mang......
"Tiểu thư? Tiểu thư!"
"Tiểu thư, người tại sao lại ngủ ở chỗ này rồi?"
"Sẽ cảm lạnh đó đại tiểu thư!"
Tô Hoài Cẩn mơ mơ màng màng bị đánh thức, mở mắt ra đã nhìn thấy một người, ấy vậy mà lại là Tử Kiều, nàng ta đang bưng một chồng điểm tâm.
Đúng rồi, trong tay Tử Kiều bưng một chồng bánh đậu xanh đứng ở trước mặt mình, thái độ hết sức ân cần nói: "Đại tiểu thư, ăn một ít điểm tâm đi ạ! Bữa tối một lúc nữa mới xong, đại tiểu thư thân thể hư nhược, Lục Y muội muội cố ý dặn dò nô tỳ, nhất định phải mang một ít điểm tâm cho đại tiểu thư, phải là loại điểm tâm mềm, ngọt, dễ ăn, miễn cho đại tiểu thư ăn không thoải mái."
Tô Hoài Cẩn lắng nghe những lời này xong chợt nhăn mày lại. Nếu nàng không nhớ lầm, mới vừa rồi Tử Kiều đã nói như vậy, khiến cho mình ăn điểm tâm, nhưng lại là điểm tâm bên trong có độc, rõ ràng chính mình đã đuổi Tử Kiều đi rồi mà.
"Đinh ——"
【 hệ thống: Điểm tâm có độc 】
【 hệ thống: Vui lòng ăn điểm tâm có độc để hoàn thành nhiệm vụ】
Trong lòng Tô Hoài Cẩn kinh ngạc không thôi, trên dưới liếc mắt đánh giá Tử Kiều, biểu tình của Tử Kiều có chút chột dạ khẩn trương, so với vừa rồi giống nhau như đúc.
Tô Hoài Cẩn không kiên nhẫn nói: "Không ăn, mang đi đi."
Nàng mới vừa nói xong, đột nhiên thấy cơn buồn ngủ đánh úp tới, gần như không có năng lực để chống cự, nháy mắt đã lâm vào trong bóng tối.
"Đại tiểu thư? Tiểu thư?"
"Người tại sao lại ngủ ở chỗ này rồi? Sẽ bị cảm lạnh đấy ạ!"
"Đại tiểu thư mau tỉnh lại!"
Đầu Tô Hoài Cẩn có chút choáng váng, bên tai nghe thấy tiếng ríu rít, nàng chậm rãi mở to mắt ra liền nhìn thấy Tử Kiều đang bưng một chồng bánh đậu xanh đứng ở trước mặt.
Bánh đậu xanh......
Lại là bánh đậu xanh.
Tử Kiều lo lắng cười nói: ""Đại tiểu thư, ăn một ít điểm tâm đi ạ! Bữa tối một lúc nữa mới xong, đại tiểu thư thân thể hư nhược, Lục Y muội muội cố ý dặn dò nô tỳ......"
Tử Kiều còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn đã tiếp lời: "Nhất định phải mang một ít điểm tâm cho đại tiểu thư, phải là loại điểm tâm mềm, ngọt, dễ ăn, miễn cho đại tiểu thư ăn không thoải mái có phải hay không"
Tử Kiều lắp bắp kinh hãi, tròng mắt chuyển đến vài lần. Dù sao nàng ta đã có điểm tâm có độc trong tay, còn cố tình mất nửa ngày nghĩ sẵn lời sẽ nói trong đầu, thế nhưng lại bị đại tiểu thư nói những lời đó trước, làm sao có thể không dọa người chứ?
Hù chết nàng ta mà!
"Đinh ——"
Trong đầu Tô Hoài Cẩn lại bắt đầu toát ra chuỗi văn tự kỳ lạ, nàng đã có thể ghi nhớ nó rồi, vẫn là nhắc nhở nàng điểm tâm có độc, nhưng nhất định bắt nàng phải ăn hết.
Tô Hoài Cẩn híp mắt nhìn điểm tâm trên bàn, lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay, cân nhắc thật lâu.
"Tiểu...... Tiểu thư?"
Tử Kiều nhìn vào ánh mắt của Tô Hoài Cẩn, không biết bản thân có bị lộ hay không, sợ tới mức cẳng chân nàng ta như nhũn ra. Rõ ràng đại tiểu thư ngày thường thực dễ nói chuyện, sao mà hôm nay...... Ánh mắt có chút đáng sợ đây?
Ở thời điểm Tử Kiều bắt đầu sợ hãi, Tô Hoài Cẩn đột nhiên cười một tiếng, nói: "Ta không sao."
Nàng vừa nói vừa đem đĩa điểm tâm lấy tới, đặt ở bên môi.
Tử Kiều mở to hai mắt, tựa hồ không muốn buông tha bất cứ một chi tiết nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Cẩn, muốn tận mắt nhìn thấy Tô Hoài Cẩn ăn xong điểm tâm có độc này.
Bánh đậu xanh mềm mại tinh tế, vào miệng là tan ngay. Tô Hoài Cẩn cảm thấy rất thích hương vị này, giống như cảm giác mới gặp Tứ hoàng tử Tiết Trường Du lần đầu, bên trong ngọt dịu nhưng vẫn mang theo một cổ lạnh thấu xương, mà Tiết Trường Du lại dùng ánh mắt dành cho thần nữ si mê nhìn chăm chú Tô Hoài Cẩn.
Tựa như chung tình từ lần gặp gỡ đâu tiên, quả đúng là mỹ đức, trời sinh một đôi.
Nếu ván cờ này hết thảy đều không phải là để mượn sức Tô gia......
Bánh đậu tinh tế tan từ từ trong miệng của Tô Hoài Cẩn dưới ánh mắt hưng phấn của nha hoàn Tử Kiều.
"Đinh ——"
【 việc hệ trọng, đã hoàn thành 】