Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì Vân Tiểu Niên xảy ra chuyện, đồng thời Bạch Vân Nhu cũng có liên quan nên trận thi đấu cuối cùng Mộc Vũ Hiên đã dời lại.
Nhưng sáng nay, khi tin tức bốn người Bạch Vân Nhu, Hàn Khiết Nam, Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo đều không hẹn mà cùng bỏ cuộc.
Lúc này.......
" Rốt cuộc người của ngươi làm gì mà để sự việc diễn ra như thế này? Nếu nàng có chuyện gì ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!! ". Hàn Khiết Nan tức giận nói.
" Tiểu tử, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện này cũng không thể trách Lãnh tiểu tử được "
Hoàng Dực ở bên cạnh khuyên Hàn Khiết Nam, Hoàng Lân ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
" Không trách hắn thì trách ai, ra đã giao nàng cho hắn bảo vệ nhưng giờ thì sao chứ "
" Ngươi nhỏ giọng một chút, Tiểu Chi nàng vẫn đang ngủ ". Lúc này Lãnh giáo chủ mới lên tiếng, nhưng chỉ là lời nhắc nhở Hàn Khiết Nam nhỉ giọng lại.
Nghe lời đó, Hàn Khiết Nam chỉ muốn chửi tên khốn kia một trận, nhưng nghĩ đến Chi nhi đang nghỉ ngơi ở bên trong, hắn chỉ đành im lặng ngồi xuống. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ
" Chuyện này rất kỳ lạ, kẻ chủ mưu biết được người quan trọng nhất của ngươi đang ở thôn Thanh Nhã. Có thể diệt được sát thủ của Huyết giáo ta, tên này quả thật có lai lịch không nhỏ. Một truyện trùng hợp nữa là cả Kim Hậu cùng một người nữa của Tề Vương bị bắt đi. Có phải như vậy không, Kim Vương? Tề Vương? "
" Đúng, là như vậy ". Trần Thiên Chính cùng Lâm Vũ Hạo đồng thanh trả lời.
Khuya hôm qua, cả ba người Hàn Khiết Nam, Trần Thiên Vũ và Lâm Vũ Hạo đều nhận được một phong thư. Trong thư nói rằng nếu muốn người quan trọng nhất của mình được an toàn thì hãy bỏ cuộc trong lượt đấu cuối cùng của Đại hội võ lâm.
Nhận được tin đó, Trần Thiên Vũ cùng Lâm Vũ Hạo đang ở trong thư phòng xem kết quả điều tra liền nhanh chóng chạy về phòng.
Đồ đạc trong phòng đều lộn xộn, bàn ghế đều gãy hết. Vân Tiểu Niên vốn đang nghỉ ngơi trên giường nay không thấy đâu, chỉ còn Trần Y Nhiên đang bất tỉnh nằm dưới sàn. Trần Thiên Vũ thấy muội muội mình vẫn còn ở đây, hắn liền hiểu người bị bọn chúng bắt là ai.
Khi đưa Trần Y Nhiên đến cho Tử Nguyệt xem thử, cả hai người mới biết Hàn Khiết Nam cũng nhận được lá thư. Cho đến khi ám vệ của Trần Thiên Chính báo cáo, hắn mới tin đây chính là sự thật.
Ba người nam nhân ngồi điều tra suy nghĩ cả đêm, sau đó mới đồng ý với điều kiện được nêu trong thư. Nhưng thật không ngờ là ngay cả Bạch Vân Nhu cũng bỏ cuộc, đây chẳng qua chỉ là trùng hợp hay là có ẩn ý?
Sau một đêm ôm giai nhân vào lòng, tâm tình Lãnh giáo chủ rất tốt. Nhưng không ngờ sau khi tỉnh dậy lại bị tiếng mắng chửi của Hàn Khiết Nam làm phiền. Dù sao người cũng do hắn phụ trách bảo vệ, hiện tại xảy ra chuyện này, nếu làm ngơ thì không phải tính cách của hắn.
" Chuyện này ta sẽ cho người điều tra, nhất định sẽ trả người lại cho ngươi một cách hoàn hảo. Còn về phần Kim Vương cùng Tề Vương, các người hãy yên tâm mà chờ đợi. Ảnh Hồn "
" Có thuộc hạ "
" Ta giao chuyện này cho ngươi "
" Thuộc hạ đã hiểu "
Khi Ảnh Hồn đi đến trước cửa liền đụng phải Trần Y Nhiên đang hối hả chạy đến. Nhìn thấy nàng sắp ngã, hắn vội vươn tay kéo nàng lại. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ
Khi biết được sự tình, Trần Y Nhiên liền chạy đến tìm Trần Thiên Vũ. Không ngờ lại đụng phải một kẻ không thèm nhìn đường, cứ nghĩ là phải chịu đau, không ngờ nàng lại được ôm vào lòng tên kia.
Lời mắng chửi chưa kịp ra khỏi miệng thì nàng đã há miệng ngạc nhiên đứng đó. Chỉ thấy một nam nhân rất trẻ tuổi đang ôm nàng. Dung mạo không bằng Hoàng huynh nàng nhưng khí chất của hắn có gì đó thu hút nàng, khiến nàng không tự chủ được muốn lại gần.
Trần Y Nhiên cứ đứng đó không nói gì, cho đến khi Ảnh Hồn buông nàng ra, lên tiếng nói.
" Thuộc hạ thất lễ, mong Công chúa thứ lỗi "
Nói rồi hắn nhanh chóng rời đi, để lại Trần Y Nhiên ngơ ngác đứng đó.
" Y Nhiên, muội đứng đó làm gì vậy? "
Mãi đến lúc này, Trần Y Nhiên mới chợt tỉnh lại.
" Kim Vương, Hoàng huynh à, chuyện đó là thật chứ? Bọn chúng muốn gì từ chúng ta chứ? "
" Đã không có chuyện gì rồi, muội đừng lo, rất nhanh Kim Hậu cùng nàng ấy sẽ quay về "
" Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, người vừa chạy ra lúc nãy là ai vậy? Là người của chúng ta sao? Muội chưa từng thấy hắn bao giờ? "
" Muội nói người mặc huyết y đó sao? Đó là người của Huyết giáo, chuyện lần này sẽ do hắn lo liệu, hình như tên hắn là Ảnh Hồn "
" Ảnh Hồn....... Ảnh Hồn sao? "
" Sao vậy, có chuyện gì sao? "
" À, không có chuyện gì, Hoàng huynh, chúng ta mau trở về thôi, ở lại đây không tiện lắm "
" Cũng đúng, Kim Vương, ngài hãy đến ở chung với ta đi, cũng dễ dàng khi có tin tức mới hơn "
" Vậy ta cũng không khách khí "
Trước khi đi, Trần Y Nhiên không khỏi quay đầu lại nhìn nơi mà Ảnh Hồn vừa đi mất, nàng tự hỏi cảm giác trong lòng không biết là gì? Nhưng nó khiến cho tim nàng đập rất nhanh.
Lúc Ảnh Hồn vươn tay giữ lấy Trần Y Nhiên, khi nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, hắn cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác bồn chồn, vì thế hắn mất một lúc mới có thể ổn định lại tinh thần mình.
Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại như thế, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bồn chồn trước một người phụ nữ. Lúc này đây, một hạt giống tình yêu nữa lại tiếp tục nảy mầm.
Sau khi hai Trần Thiên Vũ, Trần Y Nhiên và Lâm Vũ Hạo rời đi, lúc này Lãnh giáo chủ mới lấy ra một phong thư bí mật.
" Ngươi nghĩ sao về việc này? ". Hắn đưa lá thư cho Hàn Khiết Nam và hai lão Hoàng Dực cùng Hoàng Lân xem.
" Tại sao ngươi không đưa lá thư này cho bọn họ xem? "
" Ngươi muốn hy sinh nàng để cứu hai người mà ngươi chưa từng quen biết sao? ". Lúc này giọng của Lãnh giáo chủ trở nên lạnh nhạt.
" Ta không có ý đó!!!! Dù sao Vân Tiểu Niên và người đó vẫn là người quen của Chi nhi, cho dù ngươi không muốn thì muội ấy nhất định sẽ tự mình đi, muội ấy không muốn ai vì mình mà bị tổn thương. Chắc ngươi cũng hiểu điều đó nghĩa là gì "
" Dù thế nào ta cũng không để Tiểu Chi mạo hiểm, ta nhất định đưa người an toàn trở về cho các ngươi. Hiện tại đừng để Tiểu Chi biết chuyện "
" Tiểu tử, ngươi nghĩ có thể giấu Nguyệt nhi được bao lâu!? Sớm muộn gì con bé cũng sẽ nhận ra thôi. Tốt nhất ngươi nên nói rõ sự thật, như vậy cũng dễ lập kế hoạch hơn ".
Hoàng Dực ngồi một bên lúc này nêu lên ý kiến của mình. Dù sao lão cũng là sư phụ của nàng, tính tình nàng như thế nào lão cũng biết, mặc dù có hơi nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn là lừa dối nàng.
" Ý ta đã quyết rồi, Dược Vương, người có hương liệu giúp người an giấc ngủ lâu không? "
" Có, ngươi muốn để làm gì? ". Lão nghi hoặc hỏi.
" Hãy đốt một ít cho Chi nhi, nếu 3 ngày sau vẫn chưa có kết quả, lúc đó ta sẽ nói với nàng "
" Haiz, thôi được rồi, đồ đệ, con mau đi tập luyện đi, ngày mai còn phải thi đấu với Bạch Thiên Chính. Chuyện này tạm thời dừng ở đây. Hàn thiếu gia, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, từ đêm qua đến giờ ngươ chưa chợp mắt lúc nào. Sư đệ, đệ mau đi xông dược liệu cho con bé đi, dù sao cũng đã thức hơn hai ngày, nhân dịp này để con bé nghỉ ngơi một chút "
--- ----- Ở một mật đạo gần đó --- -----
" Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? "
" Hahaha, Kim Hậu, ngài cứ yên tâm, sau khi đạt được mục đích của mình ngài sẽ được trả về cho Kim Vương. Nhưng thật không ngờ, người mà Tề Vương để ý lại là một người điên, còn Hàn Khiết Nam lại là một thôn cô ".
Nói rồi nàng ta nhìn về phía hai người đang ngồi trong góc, một người đang sợ hãi ngồi co mình lại, người còn lại ở bên cạnh an ủi nàng ta.
Nếu nói đây chính là đối tượng của Tề Vương và Hàn Khiết Nam chắc chắn sẽ không ai tin.
" Vậy thì sao, yêu một người đâu cần phải dựa vào thân phận. Nhưng ta thật không ngờ, Bạch Vân Nhu, ngươi thế mà lại đi cấu kết với ma nữ làm ra chuyện này! "
" Hahahaha, đa tạ Kim Hậu đã đánh giá cao ma nữ ta đây,Thanh Ngọc đây thật là vinh hạnh "
Thanh Ngọc lúc trước chỉ là một thôn nữ bình thường, sau khi nhà xảy ra biến cố lớn liền gia nhập vào Ma giáo. Từ đó mọi người đều biết đến danh Thanh Ngọc, một ma nữ luôn thích giết chóc và uống máu người.
" Ma nữ thì sao!? Chỉ cần nàng ta có thể giúp ta khiến cho Hàn Nguyệt Chi sống không bằng chết, thân bại danh liệt là được!!! ". Giọng Bạch Vân Nhu lúc này trở nên lạnh nhạt.
" Có lẽ ngươi nhầm rồi, ta với Hàn tiểu thư không hề quen biết, hành động này của ngươi chỉ là đang trả thù ta thôi ". Vân Tiểu Niên lên tiếng khẳng định.
" Vậy là Kim Hậu nổi tiếng thông minh chưa biết sự thật rồi, quả nhiên chỉ được nhan sắc quyến rũ nam nhân. Thật ra, tỷ muội tốt Tử Nguyệt của ngươi chính là..... "
" Ngươi câm miệng cho ta!! "
Bạch Vân Nhu chưa kịp nói hết đã bị người ngồi trong góc cắt ngang. Đây chính là tiểu thôn cô, cũng là vị hôn thê mà Hàn Khiết Nam đã che giấu bấy lâu nay.
Bạch Vân Nhu nghe thế vẻ mặt liền trở nên vặn vẹo, tức giận đi đến bên cạnh nàng ta 'chát' một tiếng.
" Câm miệng? Ngươi có tư cách để nói với ta câu đó sao!? Thật không hiểu Khiết Nam ca ca thích ngươi ở điểm gì. Ta hận không thể ngay lập tức hành hạ ngươi sống dở chết dở, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ngươi chỉ khiến ta càng thêm kinh tởm. Nhưng chờ đến lúc Khiết Nam ca ca hủy hôn với ngươi, khi đó hành hạ ngươi cũng không muộn. Hahaha..... "
" Đủ rồi, Vân Nhu, đến lúc ngươi trở về rồi, đừng để bị phát hiện đấy "
" Ta biết rồi "
Nói rồi Bạch Vân Nhu cùng Thanh Ngọc rời khỏi mật đạo.
" Nghe danh đã lâu, không ngờ lại được gặp Kim Hậu trong hoàn cảnh này. Về chuyện của Chi nhi, thật ra là..... "
" Chuyện này cô nương không cần phải nói, dù cho Tử Nguyệt chính là Hàn Nguyệt Chi thì sao? Ta biết muội ấy là người như thế nào, bao nhiêu lời đồn trên giang hồ tàn ác như thế nào. Tìm một thân phận khác để sống yên ổn, điều đó cũng không có gì sai cả! "
" Vậy ta xin cảm tạ Kim Hậu "
" Đưng gọi ta như thế, dù sao ta vẫn chưa cử hành đại hôn. Ta thấy tuổi của chúng ta cũng xấp xỉ nhau, đúng rồi, ngươi tên là gì? "
" Thất lễ rồi, ta tên là Nguyệt Ánh Nhi, còn vị muội muội kia tên là Diệp Uyển. Cũng thật tội, còn trẻ thế kia mà đã trở nên điên dại. Không biết muội ấy đã gặp chuyện gì mà trở nên như thế này "
" Cũng thật tội, hay chúng ta qua nói chuyện với muội ấy đi, cũng giúp muội ấy bớt phần sợ hãi "
Cứ thế, mật đạo nơi đây đã trở thành nơi hàn huyên làm quen của ba nữ nhân.
Ở bên ngoài mật đạo, một nam nhân vận huyết đang đứng quan sát bên ngoài. Khi nhìn thấy Bạch Vân Nhu cùng Thanh Ngọc đi ra, hắn chưa kịp rời đi báo tin đã trúng ám chiêu.
Lúc này, Trần Y Nhiên cảm thấy trong người rất khó chịu, thật là khó thở. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy đau như vậy, vì sao lại vậy chứ?