Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-"Thiên cô nương, ngươi sao lại ở đây?" Bắc Thần Tử Yên kinh ngạc hỏi, hắn đang bối rối không biết phải làm gì cho tốt, đi ra ngoài tản bộ thì gặp được nàng, vậy là hắn không cần rối rắm nữa.
-"Ta vô sự, ngươi không cần lo lắng, cũng đừng vì ta mà chấp nhận điều kiện gì từ tên kia. Bằng hữu ta đang nguy hiểm, ta xin kiếu trước." Thiên Song Song vội vàng hồi đáp, lại muốn tiếp tục hành trình.
-"Ngươi đi đâu?" Bắc Thần Tử Yên thấy nàng gấp gáp, rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, muốn biết người nào có thể khiến nàng quan tâm đến như vậy.
-"Bạch Long Vĩ". Thiên Song Song không chút suy nghĩ nói.
-"Nga, nơi đó rất nguy hiểm, ngươi như thế nào muốn đi?" Bắc Thần Tử Yên ngạc nhiên, khiếp sợ ánh mắt nhìn nàng, nàng điên rồi sao.
-"Hắn vì ta mà bị thương, nếu ta không thể cứu hắn thì cùng chết, ta sẽ không hổ thẹn." Thiên Song Song kiên định nói, không thể lãng phí quá nhiều thời gian, lắc mình bay đi.
Bắc Thần Tử Yên đứng ngẩn người ra, hắn biết núi Bạch Long Vĩ nguy hiểm trùng trùng, nếu là thường ngày hắn chắc chắn sẽ không đi, còn chửi nàng điên khùng, nhưng hiện giờ hắn thấy rất mâu thuẫn, hắn rất không đành lòng cho nàng mạo hiểm, hắn nguyện mạo hiểm cùng nàng, dù gì cũng là nam nhi chi chí không lẽ lá gan thua một cái nữ nhi.
Bắc Thần Tử Yên vận khinh công bay theo nàng, hai người suốt đường đi không nói gì cũng không nghỉ ngơi, một đường bay đến Bạch Long Vĩ.
Nửa ngày sau, Bạch Long Vĩ ngày càng gần, một khu rừng rậm bao trùm cả ngọn núi, sương khói lượn lờ, một cổ nhiệt độ lạnh ập đến làm người ta có cảm giác sởn da gà, tiếng quạ kêu, tiếng bìm bịp cùng tiếng lá xào xạc làm cho hai người cảm thấy một bầu không khí tang thương chết chóc.
Hai người bình tĩnh ngồi nghỉ dưới một gốc cây, dùng một chút lương khô để lấy lại sức lực. Thiên Song Song ánh mắt mệt mỏi có vẻ đờ đẫn không nhìn ra được suy nghĩ, tựa vào cây nhìn trời, Bắc Thần Tử Yên mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.
-"Vương gia, ngươi không sợ chết sao?" Thiên Song Song bỗng nhiên hỏi hắn.
-"Vô sự, ta không thể để ngươi đi một mình mạo hiểm được." Bắc Thần Tử Yên vẫn nhắm mắt trả lời.
-"Ta đâu là gì của ngươi, cũng là mới quen a." Thiên Song Song mắt hơi nhíu nhíu, tò mò.
-"Ta là vương gia, nếu bỏ mặt bằng hữu của mình thì còn mặt mũi nào nhìn người." Bắc Thần Tử Yên tỏa ra hào quang tự tin nói, chứng tỏ mình là người có tình có nghĩa.
-"Hảo, hắc hắc". Thiên Song Song nhìn bộ dạng hắn bị chọc cười phì, hắn đúng là người tốt, có điều lúc này hắn giống cái tiểu hài tử hơn là vương gia.
-"Ngươi cười cái gì? Không được cười." Bắc Thần Tử Yên tức giận trừng nàng, lấy tay che trụ cái miệng nhỏ nhắn. Thiên Song Song vẫn không ngừng cười mà là cười càng dữ dội hơn, hắn giận đỏ mặt mà ngây ngô nhìn nàng cười, tay hắn vẫn đặt ở miệng nhỏ, cái miệng run run hòa nhịp cùng thân thể nàng trông rất ư là dễ thương.
Chết tiệt, hắn là không háo sắc, sao lại có thể bày ra bộ dạng này. Bắc Thần Tử Yên vội rút tay về; hiện ra bộ dạng thanh niên nghiêm túc. Thiên Song Song lắc đầu không nói gì.
Hai người nghỉ ngơi chừng một canh giờ, bắt đầu thu dọn chuẩn bị đi tiếp, hai người hướng núi Bạch Long Vĩ mà bay đi. Sương mù ngày càng dày đặc, không khí xung quanh ảm đạm làm người ta sợ hãi, giữa ban trưa mà không thể nhìn rõ ánh mặt trời, lá cây rì rào rì rào như đang nói lời cảnh cáo.
-"Á". Thiên Song Song hình như đáp xuống trúng một cái gì, Bắc Thần Tử Yên cùng nàng nhìn xuống phát hiện rất nhiều xương người cùng đầu lâu, mùi tro cốt lượn lờ, thật kinh tởm.
-"Cẩn thận." Bắc Thần Tử Yên đỡ nàng, Thiên Song Song bị dọa ngốc đứng như tượng đá. Hai người nhanh chóng rời khỏi khu đất đáng sợ.
Thiên Song Song cùng Bắc Thần Tử Yên lao như bay về phía trước, qua rất nhiều đoạn đường, thiên đã bắt đầu tối nên dừng lại nghỉ ngơi.
-"Vương gia, ta muốn đi..." Thiên Song Song ngại ngùng không nói nên lời.
-"Ngươi muốn đi đâu?" Bắc Thần Tử Yên nhìn về phía nàng, mặt rất điềm tĩnh.
-"Ta muốn.." Thiên Song Song lại nghẹn.
-"Nói đi, ta có làm gì ngươi đâu" Bắc Thần Tử Yên ấm ức, không kiên nhẫn.
-"Ta muốn..đi..mà thôi không cần". Thiên Song Song không nói được đánh bài chuồn bị Bắc Thần Tử Yên bắt lại cánh tay.
-"Ngươi muốn đi vệ sinh? Hắc hắc" Bắc Thần Tử Yên nhìn bộ dạng đỏ mặt của nàng bất giác cười to, từ sáng giờ nàng còn không có giải quyết, chắc là nghẹn đến sắp hết chịu nổi rồi, hắn là nam nhi nên giải quyết rất dễ dàng.
-"Đi với ta, cấm nhìn lén, không được xa ta quá 100m". Thiên Song Song trừng mắt hắn, dậm chân nói.
-"Hảo, ngươi có cho ta cũng không cần." Bắc Thần Tử Yên bụm miệng cười, nàng sợ ma nhìn rất ư là dễ thương.
Thiên Song Song chạy nhanh giải quyết nỗi buồn, rất nhanh trở lại thở hổn hển, sắc mặt rât kém.
-"Có chuyện gì sao?" Bắc Thần Tử Yên phát hiện nàng không đúng, nhăn tuấn mi hỏi.
-"Chúng ta lại trở về chỗ lúc trưa, chỗ mấy bộ xương cốt". Thiên Song Song nắm chặt tay hắn sợ hãi, Bắc Thần Tử Yên cũng nắm chặt tay nàng trấn an.
-"Không tốt, chúng ta gặp trận pháp, phải phá trận". Bắc Thần Tử Yên tập trung ngồi xuống, Thiên Song Song cũng theo hắn ngồi, hai người lưng đối lưng đề cao cảnh giác.
-"Hú...u". Tiếng sói tru bao trùm cả khu rừng, phong bắt đầu nổi lên, lá cây ào ào gào thét, cuồng phong sắp tới.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, những tiếng khóc than như từ địa ngục vọng lên, sương mù dày đến nỗi hai người ngồi kế nhau nhưng không nhìn thấy nhau, Thiên Song Song cùng Bắc Thần Tử Yên nắm chặt tay mới cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
-"Vút vút" Một loạt mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn ra, nhắm vào hai người mà điểm. Bắc Thần Tử Yên ôm nàng vào ngực lý vận công cản tên, nhất thời nội lực tuôn ra, nội lực cùng những mũi tên va chạm chan chát, những mũi tên rơi xuống.
Những mũi tên này qua đi lại tới đợt những mũi tên khác đi tới, như sóng thủy triều dồn dập mà vào, Bắc Thần Tử Yên sức lực có hạn nên hơi mệt mỏi lên.
-"Ngươi nghỉ ngơi một lát, ta tới." Thiên Song Song cảm thấy ấm áp khi được hắn che chở nhưng nàng không phải người không có năng lực, thấy tình hình bất lợi, nàng không thể khoanh tay. Thiên Song Song vận khí tản ra bốn hướng làm cho mấy trăm mũi tên chưa kịp bay tới đã bị biến thành cát bụi.
-"Keng, keng, keng" Hàng loạt mũi tên rơi xuống rồi biến mất; tiếng sói tru lại hiện ra, phong lại bắt đầu nổi lên, lá cây xào xạc... Mọi thứ lại tiếp diễn.
-"Không tốt, nếu không tìm được cách thoát thân chúng ta sẽ chết không thể khác" Thiên Song Song lo lắng nói. Hai người vừa bàn luận vừa chống lại trận pháp.
-"Vô tận trận pháp, chỉ có trong truyền thuyết" Bắc Thần Tử Yên vẻ mặt nghiêm trọng lên, hắn có nghiên cứu qua về trận pháp nên cũng từng nghe nói, giờ hắn mới hiểu tại sao lại có nhiều người chết ở đây như vậy.
-"Nếu ngươi biết trận pháp này thì chắc phải biết cách giải". Thiên Song Song suy nghĩ hạ nói.
-"Không biết" Bắc Thần Tử Yên lạnh nhạt, ngập ngừng một chút mới nói tiếp "Muốn phá được trận, phải tìm ra người bày trận." Hắn là nhớ câu nói cuối sách, câu mà hắn tâm đắc nhất.
-"Hảo" Thiên Song Song tập trung đứng lên, bắt đầu như rada quét xung quanh. Qua hơn 10 lần xem xét, nàng phát hiện có một chỗ rất kì lạ, có vẻ hoạt động không giống với những chỗ còn lại, mỗi lần nó lại hoạt động một cách khác như là theo cảm tính vậy. Lúc đầu nàng tưởng là nàng lầm, xong sao nhiều lần xem xét tập trung nàng rút ra một kết luận, chắc chắn vấn đề nằm ở chỗ này.
Lúc này Bắc Thần Tử Yên có vẻ mệt mỏi rất nhiều, Thiên Song Song nắm tay hắn truyền qua một ít nội lực, cách không truyền âm, vận dụng thần thức đối hắn "Vương gia, ngươi yểm trợ ta nha".
-"Hảo" Bắc Thần Tử Yên dùng thần thức đáp, hai người ăn ý phối hợp.
Thiên Song Song vừa bức khí vừa bay lên hướng chỗ kì lạ chưởng tới.
-"Ầm ầm..."
Tiếng không khí bị vỡ tan; một bóng trắng từ trong góc tối bay ra, hắn một thân bạch y, mái tóc bạch kim nửa buộc nửa thả bồng bềnh trong gió. Hàng chân mày mỏng mà đen bóng nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt giảo hoạt như hồ ly, cái mũi cao thẳng, cái môi mỏng đỏ mọng, trên trán có một cái bớt hình giọt nước càng làm hắn thêm yêu diễm, mị hoặc mười phần, nữ nhân vị mười phần, yêu diễm như một cái hồ ly tinh.
-"Đẹp quá". Thiên Song Song bỗng kiềm lòng không được thốt lên, hâm mộ không thôi, nàng là tiên, hắn là yêu, nét đẹp không giống nhau, nhưng là nàng chính là thích nét đẹp của hắn, nàng si ngốc.
Nam tử hừ lạnh giận dữ vung chưởng, Thiên Song Song si ngốc còn chưa có hồi tỉnh để né tránh.
-"Cẩn thận" Bắc Thần Tử Yên bay tới ôm nàng định né qua, có điều bạch y nam tử nhanh quà làm hắn không kịp phòng thủ, nội lực vì suy giảm quá nhiều cũng không còn nhanh nhẹn, bị bạch y nam tử chưởng một chưởng vào vai.
-"Ư ư.." Bắc Thần Tử Yên đau đớn ôm nàng trong ngực bảo vệ, khóe miệng chảy xuống một ít máu, thân thể đau đớn không thể cử động.
-"Vương gia" Thiên Song Song thấy Bắc Thần Tử Yên mới tỉnh lại, nàng lúc này mới ý thức mình bị sai lầm, lấy ra một viên thuốc trị thương nhét vào miệng Bắc Thần Tử Yên, đặt hắn dựa vào một thân cây còn nàng thì đi ra chiến đấu.
-"Rẹt rẹt" Bỗng mười cơ quan con rối bay ra, con nào cũng cầm đoản kiếm đâm thẳng vào Thiên Song Song, nàng lấy trong tay áo thanh chủy thủ một chiêu làm cho mười con rối đầu lìa khỏi cổ.
Bạch y nam tử tức giận phất tay làm cho hai mươi con rối đến, nhưng cũng chưa thấm thía gì nàng, ba mươi rồi bốn mươi, năm mươi cơ quan nhân vẫn không chạm được một cọng lông của nàng.
-"Chết tiệt, ngươi phải chết." Bạch y nam tử yêu nghiệt khuôn mặt bắn ra muôn vàn sát khí, âm lãnh vô cùng.
Một trăm cơ quan con rối xuất hiện, mấy con rối đầu lìa khỏi cổ ban đầu tưởng đã chết cũng lồm cồm bò dậy, thế trận thay đổi khôn cùng, Thiên Song Song lâm vào ngõ cụt, chỉ có thể bức hết nội lực trong người hy vọng đống cơ quan con rối có thể không xâm hại nàng.
-"Ầm ầm." Hai đại khí lực va chạm nổ tung, khói bụi dày đặc, cây cối bị đất cát tô cho một màu xám tro, nhiệt độ xung quanh lạnh lẽo đúng theo cái nghĩa đen của đêm đen.
-"Rắc rắc" các bộ phận còn lại của cơ quan con rối ngoại trừ những thứ bị nghiền nát mất hình dạng, nếu còn một cánh tay cũng bắt đầu hướng nàng xông tới, không khí quỷ dị bao trùm làm cả con muỗi cũng sởn gai ốc.
Thiên Song Song chống cự ngày càng yếu ớt, hai canh giờ trôi đi, nàng đã không còn bao nhiêu hơi sức phản kháng. Bạch y nam tử lạnh lùng cười nhạt, tung kiếm chỉa thẳng vào tim nàng.
-"A..a" thanh kiếm đâm vào thịt nàng, máu tươi nhỏ xuống nở rộ trên bạch y trắng xóa trông tang thương mà đẹp mắt. Bỗng gió phầng phật nổi lên, cây kiếm bị bật ngược ra ngoài.
Bạch y nam tử kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiên Song Song, ánh mắt nghi hoặc mang đậm ngạc nhiên.
-"Ngươi là ai?" Bạch y nam tử hoảng sợ nhìn nàng hỏi.
-"Thiên Song Song".
-"Ngươi là phong nhân". Bạch y nam tử con ngươi không có tiêu cự, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
-"Ân". Thiên Song Song biết hắn đã phát hiện mình, vội vận một chút công lực làm tóc nàng chuyển sang màu trắng. Bắc Thần Tử Yên cũng bị dọa đến xem ngốc.
-"Ngươi..." Bạch y nam tử trợn mắt sợ hãi, không biết nói gì, hai người đình chiến. Thiên Song Song cảm thấy không còn nguy hiểm nên cũng không cùng bạch y nam tử đánh nhau, nàng không còn sức lực nữa, tuy vậy nhưng cũng phải cảnh giác. Nếu không hăn điên lên tấn công nàng thì nàng chỉ có thể chết.
Nàng đi qua thân cây chăm sóc Bắc Thần Tử Yên, vì hắn uy nước, nàng tránh một bên thân cây tự mình băng bó vết thương, xong cũng trở về ngồi cùng Bắc Thần Tử Yên.
Bạch y nam tử ngồi ngây người tới sáng mới có động tĩnh, đứng dậy định bỏ đi. Thiên Song Song liền chắn trước mặt hắn ngăn lại hỏi "Ngươi có biết Tái Liên Hoa?". Nàng tổng cảm thấy hắn sẽ biết.
-"Không biết" Bạch y nam tử lạnh lùng trả lời, lách người xuyên qua.
-"Ngươi nói láo" Thiên Song Song trừng mắt hắn quát, hai tay che ngang người hắn không cho hắn đi qua.
-"Tránh ra" Bạch y nam tử xô Thiên Song Song làm nàng té ngã, lúc này Bắc Thần Tử Yên đã khỏe lại rất nhiều, đỡ lấy nàng.
-"Ngươi không phải nam nhân, nữ nhi cũng động tay động chân" Bắc Thần Tử Yên ghét nhất loại vũ phu, hừ lạnh nói.
-"Mặc ta, ta không phải nam nhân thôi". Bạch y nam tử rất không quan tâm giới tính nói.
-"Ngươi như thế nào mới có thể nói cho ta biết Tái Liên Hoa ở đâu?" Thiên Song Song bỗng trầm giọng, ánh mắt khẩn cầu hỏi hắn.
-"Ta nói gì ngươi cũng chấp nhận?" Bạch y nam tử lạnh lùng cười nói, khuôn mặt hồ ly hiện ra giảo hoạt.
-"Ân". Thiên Song Song rất nhanh đáp ứng.
-"Thiên cô nương, ngươi không thể.." Bắc Thần Tử Yên lo lắng, đau lòng định ngăn cản.
-"Ta không sao, ta phải cứu Vô Khuyết, bằng không ta như heo chó không bằng". Thiên Song Song kiên định, nàng nói đạo lý của mình.
Bắc Thần Tử Yên biết ngăn cản nàng không được, chỉ có thể theo dõi ủng hộ nàng.
-"Ta muốn mạng của ngươi". Bạch y nam tử rất biết cách làm khó người đưa ra điều kiện rất là khó chấp nhận.
-"Hảo. Thành giao". Thiên Song Song bỗng móc từ trong tay ra thanh chủy thủy một dao kề lên cổ cứa, bạch y nam tử bị dọa sững người, hắn cùng Bắc Thần Tử Yên không suy nghĩ đưa tay ra ngăn cản, máu từ ba người trộn lẫn nhiễu xuống đất.
-"Ngươi điên à, ta không muốn mạng ngươi bây giờ, mà là từ nay về sau mạng ngươi là của ta, ta muốn lấy khi nào thì lấy" Bạch y nam tử trắng bệch khuôn mặt hồ ly lộ ra chút sợ hãi nói.
-"Ừ" Thiên Song Song nhẹ giọng nói. Bắc Thần Tử Yên vì nàng lau máu ở cổ, bôi một ít thuốc đi lên.
-"Đau quá, ngươi nhẹ tay thôi, vương gia". Thiên Song Song đau đến chảy nước mắt, khóc tang khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
-"Đau mà còn gan lớn như vậy tổn thương bản thân, ngươi thật là". Bắc Thần Tử Yên sủng nịch nhéo cái mũi nàng, vì nàng bôi một chút dược thảo.
Bạch y nam tử bỗng lấy ra từ tay áo một cái lọ, dúi vào tay nàng. Thiên Song Song không hiểu hỏi hắn "Cái này là cái gì?"
-"Dược, bôi đi, thân thể ngươi mà xấu, ta lại bị người khác nói vũ phu, dù gì ta muốn mạng ngươi lúc nào mà không được, giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi không được tổn hại chính mình." Bạch y nam tử lạnh nhạt nói, tuy là lạnh lùng vô tình lời nói nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm.
-"Hảo, cám ơn ngươi. À ngươi tên gì?" Thiên Song Song cảm thấy hắn không đến nỗi quá xấu, mỉm cười với hắn quan tâm.
-"Bạch Vân". Bạch Vân lạnh lùng trả lời, muốn rời đi.
-"A, Bạch Vân, còn Tái Liên Hoa? Ta cần gấp, bằng hữu của ta nếu không có nó sẽ chết, ta phải quay về ngay." Thiên Song Song không quên mục đích chính đến đây, nàng cũng đã tốn một ngày lưu lạc, không thể phí phạm thời gian tìm kiếm.
-"Hai ngươi theo ta đi nghỉ ngơi. Khi nào khỏe ta sẽ đưa cho các ngươi." Bạch Vân rất lâu mới nói thành lời, hắn dắt hai người mỗi người vào một căn phòng sạch sẽ rồi mất dạng.