Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa tháng phố Bồng lai vào nề nếp; sinh ý hảo thịnh vượng. Hóa đơn đặt hàng là ngày càng nhiều thêm.
Bạch Vân cùng Lãnh Phong bận tối mắt tối mũi điều hành này đó nên mệt mỏi không tả xiết, may là theo cách quản lý của Thiên Song Song chặt chẽ gọn gẽ nên công việc nhẹ đi rất nhiều, nhân viên cấp dưới cũng cơ hồ qua nửa tháng bắt đầu đi vào khuôn khổ.
Thiên Song Song nửa tháng bận tối mắt tối mũi cuối cùng mới được nhẹ nhàng một chút. Nàng tự trách bản thân đúng là tham lam nên phải chịu mà. Cơ hồ nàng phải tìm người quản lý cái sự nghiệp này chứ không thì nàng mệt chết đi.
Nhắc đến mới nhớ, vì đầu tư cho sự nghiệp nên rương vàng mà gia gia cho nàng cũng đã không còn tác dụng; giờ chỉ còn cái vòng tay là không gian bốn chiều thôi. Thiên Song Song cũng không mấy quan tâm lắm việc rương vàng có hay không có tiền. Nàng giờ buôn bán hảo nên dư giả. Mỗi ngày tiền kiếm được vốn không sợ đói; nàng bắt đầu đi bồi dưỡng thế lực cho mình. Dù gì sinh ý lớn cũng phải có bảo kê.
-"Song nhi có chuyện gì nói với bọn ta?" Lãnh Phong nghiêm túc nhìn Thiên Song Song; tuấn mi sủng nịch.
-"Ân là có chuyện gì?" Bạch Vân ôn nhu hỏi nàng.
-"Kì thật chúng ta Bồng lai thương hiệu là không sai, giờ ta muốn Lãnh Phong tìm và bồi dưỡng một tổ chức bí mật, Bạch Vân bắt tay vào thiết kế càng nhiều cơ quan nhân càng tốt. Theo lời gia gia cùng Khổng lão nhân chúng ta sẽ đối mặt với nhiều thứ không thể biết tới. Hiện tại chúng ta hiểu biết là con số 0; Bồng lai trấn ta sẽ nhờ người quản lý. Ta sẽ đi điều tra một chút tin tức về Phong tộc và tổ chức bí ẩn muốn giết hại chúng ta. Ta không thể đợi được nữa." Thiên Song Song trần thuật, không khí trở nên căng thẳng.
-"Song nhi; kì thật ta có chuyện còn chưa nói với ngươi." Lãnh Phong hơi ngập ngừng, trích tiên bộ dáng hơi lo lắng nhẹ giọng nói.
-"Chuyện gì?" Thiên Song Song lạnh giọng; hắn dám giấu nàng cái gì, hắn là phu quân nàng mà dám lừa gạt nàng; nàng đó giờ ghét nhất bị nhân lừa gạt.
Lãnh Phong thở dài một tiếng; hồi lâu mới nói được đi ra "Song nhi; có lần sư phụ cùng gia gia ngươi nói chuyện ta có nghe loáng thoáng rằng bọn người muốn hại chúng ta cùng hai người họ chính là đại thế lực của Phong tộc, bọn hắn muốn nắm quyền bá chủ nên cấu kết với bên ngoài diệt tộc. Hiện tại bọn chúng đang trụ ở đâu ta không biết, nhưng ta nghĩ hẳn là làm chức vị cao trong triều đình tứ quốc." Lãnh Phong nói xong nhìn Thiên Song Song sắc mặt không tốt nhìn hắn, hắn chột dạ mới chống đỡ "Ta sợ ngươi vừa mất người thân nên không điều chỉnh tốt tâm lý".
-"Ta có khi nào mất bình tĩnh như ngươi nói". Thiên Song Song tức giận trừng mắt Lãnh Phong quát.
-"Song nhi, Phong cũng là lo lắng cho ngươi, ngươi đừng trách hắn". Bạch Vân khuyên nhủ.
-"Hừ, mặc xác hai ngươi." Thiên Song Song hừ lạnh phi thân một cái mất dạng. Lãnh Phong cùng Bạch Vân chỉ có thể đứng đó không nói gì. Tiếp tục làm chuyện của mình, ai kêu bọn hắn là yêu nàng, tình nguyện vì nàng đâu, nếu không dù sư phó bọn hắn kêu bọn hắn cũng không nghe lời.
Thời tiết lập đông, gió lạnh trong đêm càng thêm lãnh.
Thượng Quan phủ nội.
-"Thiếu gia, ngươi như thế nào còn chưa ngủ?" Thượng Cửu sau khi lấy Thượng Quan Hoa Lệ dù là muội phu nhưng vẫn không quen thay đổi cách xưng hô, gặp Thượng Quan Thần Tinh một thân hắc y đang nằm trên mái nhà đón gió lạnh, phi thân lên mái nhà lo lắng hỏi.
-"Vô sự, ngươi cùng Lệ nhi ngủ đi, chút nữa ta ngủ" Thượng Quan Thần Tinh ánh mắt không rời khỏi bầu trời, thản nhiên trả lời. Thượng Cửu thấy không nói được hắn cũng lắc đầu rời đi. Thầm nghĩ thiếu gia đúng là ngày càng khác, từ nửa tháng nay đêm nào cũng lên nóc nhà ngắm trăng, trầm tư hơn lúc trước, có lúc lại thấy hắn như người mất hồn. Thật là làm người khác không an tâm.
-"Ngươi còn chưa đi?" Thượng Quan Thần Tinh nghe tiếng bước chân đến gần; khó chịu nói.
-"Đi đâu, ta là mới đến. Nếu ngươi không muốn gặp ta thì ta đành về." Giọng nói như tiếng chuông ngân vang lên, dễ nghe âm thanh làm nam tử có chút giật mình quay đầu. Nhìn thấy người ngọc bóng dáng, lòng hắn bỗng dâng lên một trận sung sướng. Nàng là còn nhớ hắn a.
-"Thiên tiểu thư" Thượng Quan Thần Tinh bất tri bất giác gọi tên người ngọc.
-"Uh, hôm nay ta đến có chuyện muốn nhờ ngươi". Thiên Song Song đôi mắt sâu thẳm như hồ thu mang một chút thành khẩn làm người ta say đắm khó lòng cự tuyệt.
-"Ta là người của ngươi, có gì cứ nói". Thượng Quan Thần Tinh là vui vẻ chấp nhận.
-"Ta mời ngươi làm quản gia cho ta". Thiên Song Song tỏ rõ thành ý, nghiêm túc hướng Thượng Quan Thần Tinh.
-"Hảo, ta làm". Thượng Quan Thần Tinh chính là chờ nàng từng giờ từng khắc, giờ có cơ hội đương nhiên là liền theo nàng rồi.
-"Thượng Quan gia ngươi tính sao?" Thiên Song Song nhớ rõ hắn còn cái muội muội không biết sao hắn liền theo mình đâu, còn tưởng hắn rất khó thuyết phục.
-"Ta giao cấp muội muội cùng muội phu rồi, ngươi cứu mạng ta, ta giờ là người của ngươi, liền theo ngươi". Thượng Quan Thần Tinh chính là bám chết không tha, hắn đã an bày ổn thỏa chuyện đâu ra đó, ép cho Thượng Cửu dù muốn dù không cũng phải tiếp nhận gia sản. Hắn sau khi nhận ra bản thân thích thượng Thiên Song Song thì đêm nào cũng nhớ nàng, còn đâu tâm trí mà làm ăn. May mà nàng trở lại tìm hắn, nếu không hắn sớm trở thành cái xác không hồn.
-"Nga, muội phu của ngươi là Thượng Cửu?" Thiên Song Song tò mò hỏi, lần trước là nàng cảm thấy sao nói đại thôi, không ngờ là hai người kia thành một đôi thật.
-"Uh, cũng nhờ ngươi. Song Song, ngươi thật tốt". Thượng Quan Thần Tinh ánh mắt nhu tình nhìn nàng, làm cho nàng một trận giật mình.
-"Ta cũng không tốt như vậy" Thiên Song Song khoát tay phủ định.
-"Ta thấy là được". Thượng Quan Thần Tinh chính là sủng nịch, đúng là tình nhân trong mắt Tây Thi, nhìn hắn ngốc hồ đồ làm cho Thiên Song Song một trận buồn nôn.
-"Ngươi cái xú nữ nhân, dám không coi ta ra gì" Thượng Quan Thần Tinh thấy Thiên Song Song che miệng như muốn ói ra, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn mặt liền chuyển sang đen sắc, tức giận mắng người.
Thiên Song Song nhìn hắn bật cười thành tiếng, người này đúng là mưa nắng thất thường mà, đúng là dễ thương nga.
-"Ngươi là của ta nhân, ta muốn cười ngươi cũng muốn ngăn cản, ta không nhờ ngươi nữa" Thiên Song Song giả vờ tức giận, châm chọc hắn.
Thượng Quan Thần Tinh nghe thấy nàng không cần hắn mặt mày liền ủ rũ xuống, hỏa khí vụt tắt. "Ngươi chính là không cần ta".
Thiên Song Song nhìn hắn 180 độ thay đổi còn muốn chóng mặt, chớp mắt không thấy bóng dáng hắn đâu. Bỗng nghe một tiếng ầm ầm tiếng người nhảy xuống nước, nàng liền bay ngươi đi qua, phát hiện trước mắt ao sen đen thẳm một màu, chính giữa dòng nước có một chút nhấp nhô không suy nghĩ nhiều liên nhảy xuống cứu người.
Chật vật trong dòng nước lạnh giá, cuối cùng mới mang được người lên bờ, lúc này gia nhân đã tụ tập xung quanh ao sen xem tình huống. Thiên Song Song một thân bạch y ướt sũng, Thượng Quan Thần Tinh hôn mê không biết đã xảy ra chuyện gì.
-"Ca, ngươi làm sao thế này?" Thượng Quan Hoa Lệ tóc rối bù xô Thiên Song Song ra một bên, mặt hoảng sợ nhìn về phía Thượng Quan Thần Tinh, khóc lóc không thôi. Quay đầu nghiến răng đổ lỗi cho Thiên Song Song, chỉ tay về hướng nàng rống lên "Là ngươi hại ca ta".
-"Ta hại ca ngươi thì cứu lên làm gì, tử nữ nhân" Thiên Song Song không cam lòng đáp, đúng là làm ơn mắc oán "Tránh ra cho ta cứu hắn, bằng không hắn chết ta không chịu trách nhiệm" Thiên Song Song xô Thượng Quan Hoa Lệ ra, Thượng Cửu ôm nàng ta vào trong ngực, mọi người đều nhìn về phía giọng điệu bừng bừng Thiên Song Song.
Thiên Song Song ngồi lên người Thượng Quan Thần Tinh, hai tay đặt lên ngực hắn ép nước ra ngoài, vì hắn hô hấp nhân tạo. Xung quanh người người đều là một trận mặt đỏ mà nhìn.
Thẳng đến Thượng Quan Thần Tinh khụ khụ phun ra hết nước, hai mắt mở ra mới thấy một cái môi nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, đang bị say hơi thở thơm ngát cùng môi anh đào thơm ngon lại bị Thiên Song Song đẩy ra, hắn mới hoàn hồn nhìn xung quanh phát hiện lửa nóng ánh mắt đều tập trung tại hắn trên người.
Thượng Quan Hoa Lệ lập tức sà vào lòng hắn khóc lên "Ca, ngươi như thế nào lại rơi xuống nước, không phải ngươi rất sợ nước sao?"
-"Lệ nhi, không có gì, ngươi đừng sợ." Thượng Quan Thần Tinh ôm Thượng Quan Hoa Lệ an ủi, vỗ vỗ đầu nàng.
-"Ca, sau này không được dọa ta" Thượng Quan Hoa Lệ mắt đỏ hoe đáng thương hề hề nói.
Thượng Quan Thần Tinh gật đầu, hai người tình cảm làm mọi người cảm động không thôi. Một lúc sau, Thượng Quan Hoa Lệ được trấn an xong mới chậm rãi quay về vòng tay Thượng Cửu, mọi người giờ mới chú ý Thiên Song Song tồn tại.
Thiên Song Song một thân bạch y ướt sũng có thể thấy rõ đường cong, bọn gia nhân phàm phu tục tử nãy giờ cư nhiên không có rời mắt; Thượng Quan Thần Tinh tức giận cởi lấy ngoại bào trên ngoài hắn trùm lên người nàng; hắn còn không nhớ là quần áo của hắn cư nhiên cũng ướt. Cuối cùng ôm người ngọc vào phòng hắn, đem người giải tán.
-"Hắt xì". Thiên Song Song đánh một cái hắt xì, nhảy ra khỏi lòng hắn, xong đối hắn trách móc "Ngươi cái tử nam nhân, không biết bơi xuống nước làm gì, nếu không phải ta cứu ngươi còn sống được sao".
-"Còn không phải tại ngươi" Thượng Quan Thần Tinh liếc nàng một cái bất mãn nói.
-"Tại ta cái đầu ngươi, ngươi điên sao?" Thiên Song Song hỏa đại áp chế.
-"Ngươi không cần ta, ta chết cho ngươi xem, mắc công ngươi nhìn thấy ta lại chán ghét". Thượng Quan Thần Tinh ủy khuất nói, mắt hắn cơ hồ muốn chảy xuống nước mắt.
Thiên Song Song nhìn hắn đau lòng bỗng thấy lòng bối rối, cũng đau đi lên. Hắc ngọc bội lúc này lại phát sáng.
-"Di, ngọc bội như thế nào lại phát sáng?" Thượng Quan Thần Tinh kinh ngạc miệng chữ O.
-"Không có gì." Thiên Song Song biết Thượng Quan Thần Tinh cũng là một trong phu quân của nàng nhưng nàng còn chưa thể tiếp nhận, không biết giải thích như thế nào nên muốn chạy trốn đi. "Ngươi hôm sau đến Bồng lai khách sạn tìm ta, ta có việc đi trước". Thiên Song Song chính là nói xong liền chạy mất dép.
Thiên Song Song chạy nhanh về Bồng lai khách sạn lầu chính. Lầu chính chính là tầng cao nhất của khách sạn gồm thập phòng và phòng lớn của Thiên Song Song. Nhất phòng là của Lãnh Phong, nhị phòng là của Bạch Vân. Thiên Song Song vừa về tới liền phóng đi tìm hai người giải quyết dục hỏa. Mấy ngày nay bận rộn còn không có hầu hạ bọn họ hảo làm cho hai cái không có hảo vui. Tối nay nàng là cần bọn họ ân ái mới sớm thoát được tác dụng của hắc ngọc bội chết tiệt.
Nhưng mà tìm tới tìm lui vẫn là không thấy bóng Lãnh Phong cùng Bạch Vân. Thiên Song Song sắc mặt có chút khó coi đi xuống hỏi tiểu nhị "Bạch công tử cùng Lãnh công tử đâu?"
-"Tiểu nhân không biết, bọn họ chiều giờ không có trở về". Tiểu nhị nhìn Thiên Song Song thành thật nói.
-"Ân. Cám ơn ngươi". Thiên Song Song sắc mặt có một chút ửng đỏ làm người ta mê luyến, chính là hỏa làm nàng khó nhịn đã bắt đầu lan ra ngoài. Tiểu nhị nghe nàng cám ơn mát ruột mát gan vui vẻ nhìn nàng rời đi.
Thiên Song Song trở về lầu chính thầm cảm thấy tức tối, hai tên kia đến lúc cần không biết bỏ đi đâu, thật là hại nàng nghẹn tử mà. Thiên Song Song nằm ì trên giường cắn răng chịu đựng. Mồ hôi bạt bạt rơi xuống, lửa nóng làm nàng thoát hết quần áo chỉ còn đơn độc cái yếm. Thiên Song Song như người đi giữa sa mạc thiếu nước mà dần khô héo, môi anh đào cơ hồ muốn bị nàng cắn nát lên.
Trời càng lúc càng khuya, Lãnh Phong cùng Bạch Vân cũng chưa có trở về. Thiên Song Song bị tra tấn đến không còn ý thức, cơ hồ muốn ngủ say đi. Nàng cố gắng khống chế chính mình không đi ra khỏi phòng kẻo bị mất mặt với thiên hạ, còn phòng nàng chân chính là một mảnh hỗn độn.
Thiên Song Song khô nóng không ngừng, uống trà vẫn không thể giải được nàng dục hỏa, từ tao nhã ly trà cuối cùng nàng tu hết cả ấm trà cơ hồ không tác dụng. Khó chịu tay chân Thiên Song Song không tự chủ được làm ấm trà vỡ tan.
Chính là lúc này một thân hắc y từ cửa sổ đi vào, đôi con ngươi có chút lo lắng nhìn nàng; hắn đi theo nàng lâu lắm rồi nhưng mà chỉ dám nhìn nàng từ xa. Hắn sợ nàng hận hắn không nhìn tới hắn nên chỉ có thể lẵng lặng nhìn nàng, quan tâm nàng, bảo vệ nàng. Thấy nàng thống khổ bộ dáng hắn tuấn mi cũng là đau lòng không thôi.
Một thân hắc y nổi bật, mái tóc đen bói cao, phía trước có đội một cái vật trang trí như một cái mũ có hình giống như một cái mặt rắn; làn da trắng nõn không tỳ vết, đôi mắt xếch với cặp môi mỏng, cái mũi thẳng; một cây kiếm giắt ngang hông, nét đẹp lai Châu Âu không phải là Đông Y Ly thì là ai.
Thiên Song Song cảm nhận được bên cạnh có người, nhưng mà ý thức nàng chính là không rõ ràng, lửa trong người càng làm cho đầu óc nàng không có tỉnh táo. Mắt xanh trong suốt như bịt kín một tầng sương mù. Thiên Song Song nhìn Đông Y Ly lại cứ ngỡ người nàng đang trông mong Liệt Hỏa Vô Khuyết.
-"Khuyết nhi, là ngươi sao?" Thiên Song Song bỗng nhiên bước đến ôm chầm lấy Đông Y Ly, đôi mắt một tầng hơi nước nhu tình hỏi.
-"Ta...không phải" Đông Y Ly nhìn nàng mờ mịt kêu tên người khác nội tâm một trận đau nhức, thầm mắng chính mình, cửa miệng chính là chết không thừa nhận hắn là Liệt Hỏa Vô Khuyết.
-"Khuyết nhi, sao ngươi lại bỏ ta?" Thiên Song Song chính là gắt gao ôm Đông Y Ly, nước mắt giọt giọt rơi xuống làm ướt cả vai hắn. Làm cho Đông Y Ly vừa đau lòng vừa tự trách, cũng là ôm chặt người ngọc vào lòng.
-"Song Song, ta sẽ không bỏ ngươi, ta xin lỗi, xin lỗi". Đông Y Ly cầm lòng không được ôm nàng đến không còn tý khe hở, như muốn du nhập thân thể nàng vào trong hắn, trầm ấm giọng nam cấp nàng xin lỗi cùng dỗ dành.
-"Khuyết nhi, ta hảo nóng". Thiên Song Song vặn vẹo cơ thể, lúc này Đông Y Ly mới phát hiện nàng chỉ có một cái yếm trên người, gương mặt tuấn tú hồng thượng lên cứng đờ.
Thiên Song Song phát hiện cơ thể đã đạt đến giới hạn, cơ thể cơ hồ muốn nổ tung. Nàng muốn giải thoát, thật sự muốn giải thoát.
Thiên Song Song không tự chủ đem Đông Y Ly thô lỗ ném lên giường; thân thể nhỏ nhắn đè lên trên người nam tử. Tê một tiếng xé rách quần áo làm Đông Y Ly thân thể hoàn mỹ cơ hồ lộ ra trong không khí.
Thiên Song Song dục hỏa nhiễm thượng làm lý trí không biết người phía trước là ai; mị hoặc thân thể làm nàng bị mê luyến. Lửa trong người lại bắt đầu nóng hơn. Nàng bắt đầu lấy hai tay cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người mình.
-"Khuyết nhi, ngươi thật đẹp". Thiên Song Song thanh âm dâm đãng nói ra làm cho Đông Y Ly có chút nuốt không trôi, hắn giãy dụa nhưng bị nàng áp trụ. Thân thể nhỏ nhắn không biết lấy sức lực ở đâu mà làm cho người ta một trận khiếp sợ.
Hoàn mĩ đường cong dưới ánh trăng càng thêm yêu nghiệt, Thiên Song Song quyến rũ nhân toát ra sức quyến rũ làm người ta hãm sâu vào trong đó. Đông Y Ly cuối cùng không có khí lực chống đỡ đành buông xuôi cho nàng muốn làm gì thì làm.
Nhìn thấy nam tử hơi sợ hãi Thiên Song Song cười tà xong lại ôn nhu trấn an "Ngươi yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng, hảo hảo yêu ngươi".
Thiên Song Song tay nhỏ bé đặt lên ngực Đông Y Ly sờ soạng lên làm hắn thân thể căng cứng khẽ run rẩy. Thiên Song Song nhìn hắn dễ thương bộ dáng biết hắn là lần đầu chưa có kinh nghiệm nên đắc ý càn rỡ hơn, cúi đầu hôn trụ hắn bạc môi. Mềm mại môi anh đào xâm chiếm khoang miệng nam tử, cái lưỡi thơm tho cuốn lấy linh lưỡi nóng bỏng nam nhân, hút lấy nam nhân vị mười phần mị hoặc.
Lúc đầu có chút bỡ ngỡ nhưng càng về sau bản chất nam nhân dẫn đường Đông Y Ly đáp trả. Linh lưỡi cuồng dã đáp trả lại nàng, cắn mút lấy lưỡi nàng, cơ hồ muốn độc chiếm toàn bộ nàng vậy.
Đông Y Ly vì là lần đầu nên hơi ngô nghê hơi lúng túng phối hợp, bàn tay to theo khát vọng nguyên thủy bắt đầu quấy rối lấy thân thể nàng. Tay thô ráp nam nhân do luyện võ nhiều đùa bỡn hai khỏa núi mềm mại, xoa nhẹ đầu ti, lực đạo lúc đầu là dịu dàng sau lại càng ngày càng dùng sức hơn. Hai tay bóp mạnh làm cho người ngọc yêu kiều kêu lên một tiếng.
Thiên Song Song bị chọc ngứa dục hỏa đạt tới đỉnh điểm; cô lỗ xé rách Đông Y Ly quần nhỏ rớt ra tiểu Ly Ly một thân cương cứng. Nàng liền đột ngột ngồi xuống.
-"Ngô...A.." Đông Y Ly bị nàng đột ngột làm cho hắn đau đớn lên; rất nhanh cảm giác đau đớn liền biến mất lại chuyển sang sung sướng, rên rỉ âm thanh ái muội làm người ta nghe thấy đều mặt đỏ tim đập.
Thiên Song Song vũ động, như cưỡi ngựa đi giữa thảo nguyên. Nàng chính là thoải mái không ngừng, nhắm mắt hưởng thụ. Dưới thân nam tử ngày càng mệt mỏi, lần đầu chính là rất nhanh nhưng lần sau rất nhanh lại tới. Lần này Đông Y Ly bắt kịp với tiết tấu nên muốn chứng minh bản lĩnh người đàn ông liền áp ở mặt trên, dùng tư thế nguyên thủy nhất của phu thê cùng nàng phối hợp.
côn th*t nóng bỏng xuyên vào tiểu mỹ huyệt ấm áp làm hắn thất hồn lạc phách, nhìn người ngọc như tiên thỏa mãn làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc không thôi. Tiết tấu càng lúc càng dồn dập, mỗi lần Đông Y Ly đi vào cơ hồ muốn chạm lấy thành tử cung làm cho Thiên Song Song đạt tới đỉnh điểm.
-"Ân...a....Ta muốn nữa.." Thiên Song Song kiều mỵ rên rỉ. Nam tử hưng phấn càng lúc càng cuồng dã, trong phòng sương khói lượn lờ, ái muội tiếng kêu không ngừng, xuân sắc dâm mỹ.
Thiên Song Song được mỹ nam phục vụ cuối cùng càng lúc càng ham mê cảm giác khoái lạc, càng muốn càng hăng, không tha cho Đông Y Ly. Nàng ép buộc hắn đến tận hừng đông mới chịu buông tha. Ngã người trên lòng ngực nam tử mà ngủ.
Sáng hôm sau, Thiên Song Song giật mình trở lại thấy bản thân cư nhiên nằm trong ngực nam tử, quỳnh hương nhàn nhạt làm nàng cảm thấy rất dễ chịu, toàn thân rất là thoải mái. Nàng cứ nghĩ mình là mơ về Liệt Hỏa Vô Khuyết, nhưng mà nếu là mơ thì nam tử bên người nàng là ai.
Thiên Song Song nhìn lại thấy người đang ôm nàng chính là Đông Y Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh trắng bệch, Đông Y Ly hắn như thế nào ở đây, nhìn vết xanh tím trên thân thể hắn như thế nào đáng sợ, không lẽ chính mình cường bạo nhân gia. Nhìn xuống tiểu Ly Ly bị nàng chơi đến không bị sưng đỏ là biết nàng thú tính đến mức nào.
Thiên Song Song ơi Thiên Song Song mày có còn là con người không. Nàng tự mắng chửi chính mình. Đúng là chết tiệt hắc ngọc bội hại nàng mà. Nếu nàng không bị nó làm cho đầu óc mụ mẫm thì đâu có làm chuyện tình như ngày hôm nay. Ai da, Thiên Song Song thở dài.
Nhìn tuấn mỹ vô trù nam tử bị chà đạp thành bộ dạng thê thảm, hai người thân thể trần như nhộng làm nàng có chút mất tự nhiên. Thiên Song Song không biết sao cơ thể nàng không có mệt mỏi mà là đặc biệt sảng khoái, như là hút hết tinh lực của nam tử vào người nàng vậy.
Nàng vì hắn chà lau thân thể cùng thu dọn xung quanh, xong vì hắn bôi thuốc mỡ rồi mặc trang phục, nhìn hắn mỏi mệt ngủ không có thức giấc làm nàng áy náy không ngừng. Nàng nhớ lại chuyện tình tối đêm qua nàng nói với hắn mặt không tự giác đỏ lên, cũng nhớ hắn xin lỗi chính mình rất là thành ý. Bất tri bất giác nàng đối hắn hận ý tiêu giảm đi rất nhiều.
Đầu óc rối rắm Thiên Song Song đắm chìm trong miên man suy nghĩ, không biết khi Đông Y Ly tỉnh lại phải làm sao. Nàng cầm hắc ngọc bội phóng bay đến cây cột vỡ vụn.
-"Tử ngọc bội, lần sau còn hạ mị dược bổn tiểu thư thì đừng trách ta không khách khí. Chỉ cần báo cho bổn tiểu thư người nào là được, ta thích thì sẽ tự đến, không cần ngươi tác hợp, bằng không ta quăng ngươi vào nhà xí cho biết mùi thối". Thiên Song Song một trận hăm he chửi bới.
Hắc ngọc bội ánh sáng chói lóa dừng lại ở Đông Y Ly trên người, bỗng nhiên Thiên Song Song ảo giác thấy hắc ngọc bội như đối nàng gật gật đầu, cuối cùng trở lại tay nàng. Thiên Song Song hừ lạnh phóng hắc ngọc bội vào vòng tay. Nàng giờ rất không thích nhìn thấy nó.