Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi căn bản không phải là đạo sĩ Bách Quỷ Đạo!” Trong sương mù đen truyền ra một tiếng gầm giận dữ.
“Phải hay không phải, liên quan gì đến ngươi.” Thương Phi Lan vừa muốn lại giơ chủy thủ công kích, nhưng vừa mới dùng sức, cánh tay phải truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy chỗ vừa nãy bị móng quỷ cào xước từng sợi khí đen quấn quanh.
“Đây là... quỷ độc?” Thương Phi Lan mày tú nhíu chặt.
Tần Phong nghe vậy cả kinh, cái gọi là quỷ độc, là oán niệm của du hồn dã quỷ hóa thành, một khi nhiễm phải, máu thịt sẽ bị nó ăn mòn, có điều, sự đáng sợ nhất của quỷ độc là ở chỗ—— nó có thể xâm nhiễm thần hồn khiến cho hồn phi phách tán!
Nghĩ đến đây, Tần Phong áy náy không thôi, với năng lực của Thương cô nương làm sao có thể bị móng quỷ làm bị thương!
Không được, bây giờ không phải là lúc áy náy, ta nhất định phải phấn chấn, mau nghĩ cách, cẩn thận nhớ lại, nhất định có cách phá vỡ cục diện!Đại não Tần Phong xoay chuyển nhanh chóng, trong biển thức, thác nước văn khí bắt đầu cuồn cuộn, những cuốn sách lúc trước đã đọc qua có liên quan đến quỷ tu giống như những thước phim nhanh chóng xoẹt qua trong đầu.
Quỷ tu lấy kiếp lực luân chuyển phân biệt mạnh yếu, kiếp lực luân chuyển càng cao thì thực lực càng mạnh, đáng chú ý là, quỷ tu mỗi khi qua kiếp lực luân chuyển lần thứ hai, liền có thể sinh ra bản mệnh thần thông của mình, cũng vì vậy, khi đối chiến với quỷ tu, nhất định phải vạn phần cẩn thận....Đợi đã... có chút không đúng, lúc nãy Thương cô nương nói, tà linh này có ba chuyển kiếp lực, nhưng hắn tại sao ngoài thần tốc thần thông ra, còn có thể xây dựng ra một mảnh không gian kỳ dị như thế này?
Chưa đạt được bốn chuyển kiếp lực, không thể nào có hai bản mệnh thần thông, đây là kiến thức cơ bản!
Nếu như đã không phải là thần thông, vậy thì chính là mượn từ ngoại vật, mảnh thiên địa này rất có khả năng chính là không gian bảo khí tương tự như Thính Vũ Hiên, mà chỉ cần là bảo khí, tất có mệnh môn!
Tần Phong mở to hai mắt, chỗ sâu trong con ngươi lóe lên kim quang, hắn lập tức quét qua bốn phía, không gian thiên địa kỳ quái này tràn ngập những điểm sáng nhỏ màu đen, mà những điểm sáng nhỏ này lại hội tụ vào một nơi, chính là ở phía sau hắn, một tấm gương ước chứng bằng nửa người lớn.
Tìm thấy rồi!
Nội tâm Tần Phong kích động, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra thần sắc gì, với thực lực của hắn, muốn phá hỏng bảo khí, không khác gì người bệnh nói mơ, nhưng lúc này Thương cô nương đang bị thương, nếu như lớn tiếng báo cho cô ấy, chỉ sợ sẽ bị tà linh ngăn cản.
Nhất định phải nghĩ cách ổn thỏa....
Quỷ tu cười lạnh một tiếng: “Mặc kệ ngươi rốt cuộc là cái gì, nhiễm phải quỷ độc của ta, ngươi chắc chắn phải chết, có điều hiện tại ta phải giết tiểu tử kia trước, tránh đêm dài lắm mộng.”
Lời vừa dứt, sương mù đen thu mình lại, phát ra tiếng gào thét thảm thiết, đột nhiên đánh về phía Tần Phong.
Cơ hội đến rồi… Tần Phong tính toán khoảng cách cùng góc độ, hét to: “Thương cô nương, mau ném chủy thủ về phía hắn!”
Thương Phi Lan không hề do dự, kêu lên một tiếng, tay trái từ bên thắt lưng lấy xuống thanh chủy thủ khác, ném về hướng sương mù đen.
Lưỡi dao của chủy thủ lóe lên ánh sáng bạc, chém rách không khí, nhưng bị sương mù đen dễ dàng tránh được.
“Ta có thần tốc thần thông, thủ đoạn như vậy, làm sao có thể khiến ta bị thương?”
Răng rắc~Đúng lúc này, trong mảnh thiên địa kỳ quái truyền ra một âm thanh mặt kính vỡ nát.
“Cái gì?” Quỷ tu đột ngột quay người, chỉ nhìn thấy thanh chủy thủ cắm vào giữa hư không, mà hư không đó lại giống như một tấm gương bị vỡ nát, chính là không gian bảo khí trước đó có người giao cho nó – Âm Thiên Kính.
Tần Phong thấy vậy thở phào một hơi, cũng may là Thương cô nương ném chuẩn, nếu như thanh chủy thủ ném lệch chỉ sợ là trực tiếp kết thúc rải hoa rồi….
“Tiểu tử thối, vừa rồi ngươi tính toán rất chuẩn!”
“Không thì sao chứ? Không gian bảo vật này đã bị phá hỏng, Trảm Yêu Ty cùng Tư Chính rất nhanh có thể đuổi đến đây, nếu như ta là ngươi, bây giờ sẽ nhanh chóng chạy trốn.”
Quỷ huynh, đều là ra ngoài kiếm miếng cơm không cần thiết phải bán mạng thay người khác, nhanh chóng chạy đi… Tần Phong bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng loạn không thôi.
Sương mù đen lay động một trận, hiển nhiên là đang đấu tranh, chính vào lúc Tần Phong cảm thấy có kịch hay, lại nghe đối phương điên loạn gào thét nói: “Hôm nay, ngươi phải chết!”
Chuyện quái gì vậy… Sắc mặt Tần Phong trong phút chốc trắng bệch, hắn làm sao có thể ngờ đến, một quỷ tu lại có phẩm đức nghề nghiệp như vậy, vì ông chủ thà rằng mạo hiểm cùng hắn một đổi một!
Xung quanh thiên địa bởi vì Âm Thiên Kính bị vỡ mà bắt đầu sụp đổ, tiếng la hét quen thuộc trên đường phố lại lần nữa truyền đến.
Sương mù đen hiển nhiên vẫn ôm lấy dự định liều chết một phen, căn bản không thèm quan tâm, những khí đen xung quanh thân nhanh chóng tăng lên giống như nhện độc, hướng về phía Tần Phong!
Chẳng lẽ mọi việc đều sẽ kết thúc như vậy sao?
Chính vào lúc này, trên mặt đất, trong bóng đen mọc ra một bàn tay đen to lớn do bóng tạo thành, bàn tay đen ấy giữ chặt khí đen của quỷ tu, sau đó đột ngột bóp mạnh, khí đen trong nháy mắt biến mất.
Tần Phong cả kinh, nếu như hắn đoán không nhầm, đây chắc là cảnh giới cấp năm của Bách Quỷ - Quỷ Ảnh.
Mà ở Tấn Dương Thành nhỏ bé này đạo sĩ có thể đạt đến cảnh giới cấp năm, trừ Tư Chính của Trảm Yêu Ty, hắn thực sự không nghĩ ra người thứ hai.
Xoạt!
Một thân ảnh đáp xuống mặt đất, là một vị nam tử trung niên, một thân áo ngoài màu đen, khuôn mặt góc cạnh như dao gọt, ở thắt lưng là khối Thanh Ngọc Lệnh hai sao, mà đằng sau hắn cõng một hũ rượu lớn rất bắt mắt.
Quỷ tu nhìn thấy người đến cũng không còn ngông cuồng đòi đánh giết Tần Phong, mà thân ảnh trong chớp mắt hướng về phía Nam điên cuồng vút đi.
“Lần này nếu như vẫn để ngươi chạy thoát, ba chữ Thạch Tử Minh ta sẽ viết ngược lại.” Lời vừa dứt, nam tử trung niên liền lấy xuống hũ rượu sau lưng, bịch một tiếng nện xuống mặt đất, trên mặt phiến đá màu xám , những vết nứt giống như mạng nhện nhanh chóng lan rộng.
Chỉ thấy hắn mở hồ lô rượu, phát ra âm thanh “Câu”
Miệng hũ trong nháy mắt vụt ra vô số luồng ánh sáng màu xanh lam hướng đến chỗ sương mù đen đánh đến, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, quỷ tu có thần tốc thần thông liền bị ánh sáng xanh trói chặt, tiếng xì xì tan biến xen lẫn với tiếng kêu thảm vang lên không ngừng bên tai.
Thạch Tử Minh lại hô một tiếng: “Luyện”!Ánh sáng màu xanh lam càng trở nên mạnh mẽ, cùng theo đó là tiếng gào thét thảm thiết, sương mù đen không còn tồn tại nữa.
“Con mẹ nó, tên quỷ tu chết tiệt này thực sự có thể trốn, hại lão tử mấy đêm không chợp mắt, này, tiểu tử , ngươi không sao chứ.” Thạch Tử Minh quay đầu qua, lên tiếng hỏi.
Tần Phong sửng sốt một lát, lập tức phản ứng lại: “Ta không sao, nhưng mà Thương cô nương...”
Lời còn chưa nói hết, một làn hương thơm phả đến, Thương Phi Lan đã đi đến bên cạnh: “Không cần lo lắng, ta không sao.”
Tần Phong trợn to hai mắt, vội vàng nhìn cánh tay của đối phương, nơi vốn nên bị móng quỷ cào thương, lại trở nên hoàn toàn không bị tổn hại gì, trơn bóng như lúc đầu?
Hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, đột nhiên phát hiện ra một chi tiết, ngày thường, chiếc khăn vuông màu đen của Thương cô nương luôn có thể che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh nhạt.
Nhưng lúc này nhìn lại, vậy mà lại lộ ra sống mũi cao thẳng bóng loáng. Chẳng lẽ Thương cô nương vừa kéo khăn xuống sao?
Có lẽ vì chú ý tới ánh mắt của Tần Phong, Thương Phi Lan kéo lại tấm khăn, khôi phục lại bộ dạng lúc trước.
Tần Phong âm thầm tiếc nuối...
“Yo, đây không phải là Tiểu Thương sao, cô quen với tiểu tử này sao? Hí~ chẳng lẽ hắn là tình lang của cô?”
Lời này vừa nói ra, Tần Phong chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, có sát khí!