Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời cuối cùng cũng sáng.
Uông Vân Phong ngồi trong thư phòng cả một đêm, đợi cho ánh mắt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ, hắn mới từ trong trầm tư ngẩng đầu lên.
Quyển Thư trong nom hắn cả ngày lẫn đêm, mệt mỏi không chịu được nữa, nhìn thấy hắn xuất môn, liền chạy nhanh hỏi: “Lão gia có muốn cùng phu nhân dùng bữa sáng hay không?”
Hôm nay là Mộc Tu*, không cần vào triều sớm, Uông Vân Phong không nói một lời đi về hướng hậu viện. Hắn quá mệt mỏi, chuyện tình của Hạ Phân giống như cự thạch áp đến ngực, trong thời gian ngắn khiến hắn không thở nổi.
*Mộc Tu: gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu một nhật.
Sáng sớm trong đình viện, nơi nơi hoàn toàn yên tĩnh. Lá rụng mùa thu đã sớm làm đẹp ở trên bùn đất, lây dính sương sớm, trong cái chết lấp ló sự sống, không ngừng than thở.
Uông Vân Phong đi thong thả bước đến cửa chủ viện, Tụ Ngọc đúng lúc mở cửa viện, thấy hắn thì cung kính khom người: “Lão gia, phu nhân vẫn còn đang nghỉ ngơi, vẫn chưa tỉnh dậy.”
Uông Vân Phong nghiêng đầu hướng vào bên trong, nhìn thoáng qua, một loạt cửa sổ chỉ mở ra vài cánh, nơi nơi im lặng, có vẻ nặng nề mà áp lực. Hắn bước chân nhẹ nhàng đứng ở bên ngoài cửa, tựa hồ xuyên qua tầng tầng lớp lớp màng che, tĩnh lặng không tiếng động quan sát người nằm bên trong.
Cũng không biết đứng bao lâu, hắn mới đi đến thiên phòng, để cho Bạch Nghiên Mực hầu hạ tắm rửa, thay đổi xiêm y, một mình một người ăn một đống điểm tâm, sau đó phân phó chuẩn bị xuất môn.
Tụ Ngọc cả kinh, thật cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, trừ bỏ bên ngoài cứng rắn ra, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói: “Phu nhân đêm qua trằn trọc khó ngù, trời gần sáng mới ngủ được. Nô tỳ……”
“Không sao.” Uông Vân Phong biết Tụ Ngọc sự hãi cái gì, trấn an nói: “Phu nhân tỉnh lại, ngươi nói lại với nàng, nói ta đi tìm Phân nhi. Cách biệt lâu như vậy, ta cũng nên kiểm tra việc học của hắn.”
Tụ Ngọc tái nhợt nghiêm mặt, thế nhưng so với Uông Vân Phong một đêm không ngủ vẫn còn bình thường, nỗ lực đi theo phía sau, tiễn Uông Vân Phong ra phủ.
Uông Vân Phong vẫn phái người theo dõi bên cạnh Hạ Phân, biết nhi tử hẳn bây giờ đang ở thư viện Bạch Lộ. Làm con cháu thế gia, đại bộ phận đều theo học ở thư viện Bạch Lộ, trong thời gian ở thư viện Bạch Lộ bọn họ đều vô ưu vô tư vượt qua. Nơi đó ban đầu giữ vững hữu nghị nhất, cũng có ngây thơ nhất trực tiếp ái mộ người khác, nhiều hơn là con cháu hoàng tộc mang đến vòng quyền lợi nhỏ luẩn quẩn. Đại khái thư viện Bạch Lộ giống như một triều đình thu nhỏ, bên trong trực tiếp nhất là lợi ích, quyền lợi mỏng manh nhất nghiền áp, còn có khó nhất là vứt chuyện thực.
Hiện tại bề mặt thư viện chia làm ba phe phái, cường đại nhất là do Thái tử dẫn dắt chính, còn lại hai phái là Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử địa vị ngang nhau. Một đỉnh ba chân, nguyên bản còn duy trì cân bằng ở mặt ngoài. Ai biết, từ trên trời rơi xuống một cái, cái gì cũng không biết, chỉ biết đánh đấm là lão đại dã tiểu báo Hạ Phân, đánh cho nhóm người quân tử bề trên động khẩu bất động thủ* một cái, trở tay không kịp.
*động khẩu bất động thủ: ý chỉ dùng lời nói chứ không dùng nắm đấm.
Ngày đầu tiên Hạ Phân nhập học, đánh cho Nhị Hoàng tử thành đầu heo. Nguyên nhân là vì Nhị Hoàng tử phái người tới dò xét lai lịch của hắn, kết quả là bị sơn đại vương Hạ Phân một lòng muốn thống trị thư viện, đánh cho rớt răng cửa. Thái tử vui sướng khi người gặp họa, làm bộ như huynh đệ tốt, hỏi Hạ Phân: “Ngươi biết ngươi vừa đánh ai không?”
Hạ Phân vung cánh tay nhỏ: “Ta vừa rồi đánh tổng cộng hết ba mươi bảy người, ngươi muốn nói là người nào?”
Thái tử nhìn tiếng kêu than thảm trạng vang khắp trời đất, trong thời gian ngắn không tìm thấy bóng dáng Nhị Hoàng tử, gãi đầu: “À, dù sao cũng mặc kệ ngươi đắc tội với ai, thời điểm cần giúp đỡ cứ việc tìm ta.”
Hạ Phân liếc đối phương một cái: “Ngươi là ai?”
Thái tử mười phần khí thế lão đại, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ta là đường huynh của ngươi.”
Vốn tưởng rằng Hạ Phân hội “tri ân đồ báo”*, từ nay về sau sẽ sùng bái không thôi, nói gì nghe nấy. Làm sao biết được, vừa dứt lời, tiểu Thái tử liền nghênh đón nắm tay của Hạ Phân. Tiểu báo trước mặt dữ tợn nói: “Ta ghét nhất là bị người khác cùng ta xưng huynh đệ. Theo ta huynh đệ là người tất cả đều bị ta đánh qua, ngươi là cái thá gì!”
*tri ân đồ báo: biết ơn.
Lời này vừa nói, nhóm con em Hạ gia vây xem nhanh chóng hỗn loạn. Này này này, tiểu tử thúi, người một nhà đóng cửa đánh nhau, thua thì thua, ngươi đang bêu xấu chuyện nhà của chúng ta ra bên ngoài sao? Tiểu tử thúi ngươi làm nhiều người tức giận a! Lo lắng chúng ta liên hợp cùng người ngoài cùng nhau đánh ngươi đi!
Tiểu Thái tử tương đối phách lối, đại khái trừ Hoàng hậu lão nương, Hạ Lệnh Mị bên ngoài, sắc mặt Hoàng đế cha hắn cũng đều rất ít nhìn. Hiện tại, vừa mới xuất hiện một tên dã thú cư nhiên dùng nắm đấm diễu võ dương oai với hắn, chậc chậc, là Hạ Phân không muốn sống nữa hay là mặt Thái tử dễ bắt nạt?
Thái tử cho rằng, muốn chinh phục người có tài, tốt nhất là nên dùng một bụng tài hoa của chính mình, khiến cho đối phương thán phục; muốn thuần phục một người lính, biện pháp tốt nhất là đánh hắn đến ngay cả lão nương của hắn cũng nhìn không ra, từ nay về sau làm cho hắn thuần phục Thái tử cường hãn.
Vi thế, Thái tử lăn đến, dáng người thon thả đánh Hạ Phân một quyền.
Kết cục….. Làm cho mọi người vây xem cảm thán, không đành lòng nhìn.
Quyền thứ nhất của Hạ Phân đánh đen hốc mắt của Thái tử, quyền thứ hai đánh cho mắt còn lại đen thui, thành đôi mắt gấu mèo.
Thái tử xấu hổ không dám gặp người, không dám hồi cung gặp hoàng hậu nương nương. Dưới sự giáo dục của Hoàng hậu, ngươi có thể đánh người, thua thì không được kể lể. Vì thế, vì giữ mặt mũi Thái tử trốn đến Hạ gia, mỗi ngày cùng Hạ Phân quyền cước đấm đá. Hai đứa nhỏ choai choai, một người là Thái tử do Đại Tướng quân dạy dỗ, một người là Hạ Phân do chiến trường binh lính tôi luyện ra, ai cũng không dễ dàng chịu thua, ai cũng không dễ dàng buông tha đối phương.
Tiểu bối Hạ gia được dạy rất kỳ quái. Bọn tiểu bối ganh đua nhau học võ nghệ, tuyệt đối là được tán thành, thậm chí là khích lệ. Nhưng mà, nếu như thua mà về cáo trạng với trưởng bối thì sẽ bị phê bình. Thậm chí còn bị các trưởng bối thay nhau “dạy”. Đồng thời, tỉ thí quang minh chính đại tuyệt nhiên cho phép, nhưng mà đấu quang minh không thể thắng, âm thầm dùng thủ đoạn ngáng chân người khác, thậm chí tổn hại đến danh dự của gia tộc, một khi bị nhóm sư phó trong tộc phát hiện, nhẹ thì bị các thể hệ sau khinh bỉ tránh xa, nặng thì bị đuổi khỏi tộc.
Nhưng mà, Thái tử là ai chứ? Hắn từ nhỏ ngồi trên triều nghe báo cáo và quyết định mọi chuyện, gặp nhiều bọn quan viên hãm hại, đại khái cũng được hoàng đế ôm trong ngực xem qua vô số sổ con bí mật, phân tích những chuyện bẩn thỉu bên trong, tư tưởng của hắn chưa bao giờ nghĩ chuyện không thể, hắn thậm chí cho tất vả chuyện bẩn lên hàng đầu “binh bất yếm trá”*.
*binh bất yếm trá: Câu trong Tam Quốc này là câu thành ngữ gốc Hán 兵不厌诈 (Binh bất yếm trá)
Xuất xứ câu này là của Hàn Phi Tử trong bộ "Hàn Phi Tử, chương Nan Nhất" viết: “战阵之间,不厌诈伪" (Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy) nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối.
Chữ Binh nghĩa là việc binh đao, chỉ chiến tranh.
Chữ Bất nghĩa là không.
Chữ Yếm nghĩa là ghét bỏ.
Chữ Trá nghĩa là lừa dối.
Cũng không may là, Hạ Phân là hài tử cũng do Hạ Tướng quân nuôi lớn trong quân doanh. So sánh với Thái tử lý luận suông, đối với việc bày binh bày trận cùng đánh cùng chết, Hạ Phân tuyệt đối học theo.
Hai đứa trẻ dẫn một đám thị vệ của mình, minh tranh ám đấu huyên náo Hạ gia, thậm chí còn náo loạn cả thư viện. Từ việc hạ thuốc tiêu chảy vào cơm canh của đối phương, đến rắc phấn hoa lên y phục, rồi đến khích bác, ly gián bộ hạ của đối phương, đủ loại mưu kế, khổ cho một đám đau bụng đến mềm chân, bọn thị vệ da thịt mẫn cảm bị ong mật đốt trăm lở ngàn loét. Mỗi ngày hai phe đều có thuộc hạ bị xúi giục; mỗi một lần đối kháng, song phương giao chiến trên mặt đất, không phải là bị đào mương nước thì chính là bị đào hố sâu, một lần chiến hỏa tràn lan đến đình viện. Một ngày nào đó, thiếu chút nữa Hạ Phân bị xà nhà rớt xuống đè cho bị thương.
Bọn họ ở hậu viện Hạ gia cũng không có khuôn phép, vì vậy chiến đấu liên tục từ chiến trường cho đến thư viện. Đại Hoàng tẩu vọng tưởng sơn quan hổ đấu*, lại bị Thái tử kéo xuống ngựa. Nhị Hoàng tử ý đồ xin nghỉ dưỡng thuo8ng, bị Hạ Phâm ném vào trong cuộc chiến. Hai phe quyết chiến trở thành cả thư viện đại hội chiến, cuối cùng, chiến tích của Thái tử bị trình đưa đến trước mặt ngự án của Hoàng thượng.
*sơn quan hổ đấu: ý chỉ là ngồi nhìn xem hổ đánh nhau, rồi tranh thủ kiếm được lợi. Giống như câu “đục nước béo cò” bên mình.
Hoàng đế vui a, cảm thấy đứa nhỏ Hạ Phân này thật thú vị, quan trọng nhất là, Hạ Phân có một người tướng nên vô cùng tàn nhẫn cùng quyết tuyệt, thậm chí không bám vào một hình thức dụng binh nào. Hạ Phân, là một người điên hiếu chiến! Dùng được, đại khái là chuyện khuếch trương bản đồ sắp tới. Vì vậy, ở thời điểm Uông Vân Phong và Hạ Lệnh Mị lăn lộn trên giường tranh thủ tình cảm, hoàng đế liền nhìn hai đứa bé hiếu chiến, châm chước lại châm chước, cuối cùng mới có một màn ngày trước với Uông Vân Phong.
Uông Vân Phong giao thiệp có hạn, đối với chuyện Hạ Phân nháo ở Hạ gia chỉ biết một chút, đối với chuyện ở thư viện của hắn và Thái tử lại biết càng ít. Bởi vì, thị vệ trong thư viện Bạch Lộ đều là cấm vệ trong hoàng cung, lệ thuộc trực tiếp vào sự quản chế của Hoàng đế, rất có ít người nhúng tay vào.
Sau mười năm hắn quay lại, một lần nữa bước vào thư viện Bạch Lộ lúc này, đứng vững vàng trước mảnh đất thư hương mấy trăm năm, mời vừa trải qua một trận chiến tranh rửa tội.
Quốc Tử Giám tế tửu Khang Tĩnh phu nhân bộ mặt già nua không nén được giận khi lần đầu tiên khi Hạ Phân bước vào thư viện Bạch Lộ, nàng chưa bao giờ thấy qua đứa trẻ nào anh dũng, không sợ trời không sợ đất như vậy. Lão phu nhân đã từng dùng rất nhiều thủ đoạn cứng rắn để áp chế phần đông con em thế gia cùng con cháu hoàng gia, từ tức giận đến kinh ngạc, đến thưởng thức đứa trẻ mười tuổi này.
Thời điểm uống trà cùng Thiết Diện Ngự Sử Uông đại nhân, không nhịn được khen thưởng: “Tiểu tử này ngày sau nhất định sẽ trở thành phúc của triều ta.”
Uông Vân Phong sịu mặt: “Tiểu nhi không tốt, để cho phu nhân chê cười.”
Khang Tĩnh phu nhân sửng sốt: “Hạ Phân là…”
Uông Vân Phong gật đầu, trầm thống nói: “Phân nhi từ nhỏ lực đại vô cùng, cùng người thường bất đồng. Phu thê chúng ta sợ tâm trí hắn không tỉnh táo, ngược lại sẽ bị hại, cho nên cố ý đưa hắn vào doanh trướng của Hạ tướng quân, cầu xin một tay hướng dẫn. Năm đó vì sợ hắn bị người khi dễ, thông qua thảo luận, quyết định tên hắn tạm thời họ Hạ, gần đây ta mới đưa hắn trở về, nhất thời còn chưa cho hắn chính danh.”
Khang Tĩnh phu nhân suy nghĩ một chút, mưu trí trong mắt thông suốt. Nàng cũng không có ý hoài nghi lời nói Uông Vân Phong là thật hay giả, vốn là thị phi của thế gia thì bản thân họ khó mà nói được, cứ xem như lời nói của Uông Vân Phong có sơ hở, nàng cũng sẽ không hỏi đến.
Lập tức phụ họa nói: “Căn cứ vào tính tình, hắn xác thực không thể nào thừa kế y bát* Ngự Sử Uông gia. Thuận theo tự nhiên, nói không chừng sẽ có một cảnh ngộ khác.” Thời điểm sẽ đến thôi.
*y bát: quần áo. Ý là Hạ Phân không thể kế thừa vẻ bên ngoài của Uông gia được.
Uông Vân Phong vốn chỉ là muốn cho ra một Hạ Phân chứ không phải là hài tử của Hạ gia, cho đến cùng là họ Uông, không muốn nhiều lời.
Không bao lâu, đã có người dẫn Hạ Phân tiến vào. Mặc dù đứa bé này dã tính không bỏ được nhưng do Hạ Lệnh Mị dạy quá quy củ. Đàng hoàng hành lễ, xoay người đối mặt với Uông Vân Phong.
Uông Vân Phong mặt lạnh hỏi hắn: “Đọc sách như thế nào rồi?”
Hạ Phân mở to đôi mắt, vô thức che chở tiểu con voi giữa hai chân. Trong trí nhớ, bị phạt đứng ngày đó, tiểu con voi bị kiến cắn, cảm giác tê dại vẫn còn đó, miệng móm: “Giáo thư tiên sinh nho nhã, ta nghe cũng không hiểu. Đọc nhiều sách như vậy, còn mắng người ta, không bằng dùng quyền quyết định thắng thua.”
Uông Vân Phong trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ hết sức đè nén tức giận: “Được lắm, ngươi về nhà nói trực tiếp với mẹ ngươi, ngươi dùng quyền viết chữ tốt hơn.”
Hạ Phân xoạch suy nghĩ. Hắn không có nghe lầm, Uông Vân Phong nói là “mẹ”, chứ không phải là “mẹ nuôi”, hắn tựa hồ cảm giác bên trong có bẫy, nhưng mà….