Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Ngọc Oanh là người duy nhất phù hợp. Phương Lan Uyển mà gả đi, Mộc đại nhân bên kia chắc chắn có ý kiến. Hơn nữa, bà cũng yêu thích nội tôn này, không muốn nó nhảy vào hố lửa. Còn nếu gả Phương Mỹ Huệ qua, Tưởng Nguyệt Hoa có thể không làm ầm ĩ lên chắc? Nàng ta xuất thân bình thường nhưng bản lĩnh gây sự lại không ai bằng. Không phải bà không trị được nàng ta mà so sánh với Đoàn Ngọc Dung, bà chán ghét người phía sau hơn. Phương Mỹ Hương lại còn quá nhỏ.
VietWriter
Trong mấy thiếp thất của nhi tử mình, ngoài Mộc Dung Nguyệt, bà cũng chỉ tạm vừa lòng với Liễu Mai Nguyệt mà thôi. Nàng ta xuất thân thanh lâu nhưng lại sinh được hài tử cho Phương phủ. Thêm nữa, nàng ta làm gì cũng cẩn thận. Tuy có lòng tham nhưng nàng ta cũng biết điều, không động vào chính thê. Để duy trì quan hệ với Mộc đại nhân, Mộc Dung Nguyệt và nữ nhi, hài tử của nàng không được xảy ra chuyện gì cả. “Mẫu thân dạy phải” Liễu Mai Nguyệt đáp lại. Trong phủ, nàng luôn cố gắng không đối nghịch với bà bà này làm gì cả.
Bà bà tuy rằng xuất thân bình thường nhưng đại nhân rất kính trọng. Hiện giờ, chuyện lớn bé trong phủ này đều phải hỏi ý kiến của bà bà. Mộc Dung Nguyệt cũng không được làm chủ
VietWriter
hoàn toàn.
Đợi đến khi bốn người trở lại, Vũ Tổ Nga nhắc nhở: “Nếu đã làm xong rồi thì ngươi cũng nên yên tâm gả đi. Nếu để ta nghe thấy Mạc phủ có lời nào không hay, Phương phủ chắc chắn sẽ không niệm tình. Sau ngày lại mặt, nàng ta sẽ ra khỏi phủ”.
Vũ Tổ Nga nói xong thì đi về phòng. Mặc dù làm vậy, Phương phủ sẽ có một ít điều tiếng.
Nhưng bà ngứa mắt cái loại nữ nhân lẳng lơ kia lâu lắm rồi. Ngay cả Liễu Mai Nguyệt và Sa Tổ Hằng cũng không lẳng lơ quyến rũ đàn ông như nàng ta. Đoàn Ngọc Dung ra khỏi phủ, Mộc Dung Nguyệt cũng sẽ toàn tâm vì cái phủ này hơn. Phương phủ vẫn phải nhờ cậy đến
Mộc phủ nhiều.
Mọi người nghe xong cũng không ai phản đối gì cả, lần lượt rời khỏi sảnh. Phương Ngọc Oanh và Đoàn Ngọc Dung cũng vậy. Nàng hiện giờ rất mong chờ đến khi phụ thân biết hòa ly giả biến thành thật. “Mẫu thân cần phải cẩn thận. Nếu phụ thân biết, ngày hôm đó, chưa chắc mẫu thân đã đi được” Về đến phòng, Phường Ngọc Oanh liền nhắc nhở. Với tính cách của phụ thân, chắc chắn ông ta sẽ làm vậy.
“Nữ nhi đừng quá lo lắng. Ta tự biết phải làm cách nào” Đoàn Ngọc Dung an ủi rồi nói tiếp: “Phương phủ chưa bao giờ giữ chân được ta cả
“Mẫu thân ra khỏi đây thì rời kinh thành luôn đi” Phương Ngọc Oanh nhắc nhở. “Oanh nhi không cần lo. Chàng ấy sẽ đến đón ta” Đoàn Ngọc Dung nói rồi nhắc thêm: “Nếu trong Mạc phủ không sống được, nữ nhi cũng không cần chịu đựng. Hiện giờ hoàn cảnh không như lúc đó, chúng ta không cần ẩn náu” “Nữ nhi đã biết.” Phương Ngọc Oanh gật đầu đáp lại. Bọn họ đã chờ ngày này mười mấy năm rồi. Nếu không phải lần này tình hình cấp bách, Mạc phủ không ngừng thúc giục gả người qua để xung hỉ thì mọi chuyện cũng không diễn ra thuận lợi như thế.
“Oanh nhi nhớ lời mẫu thân. Đến Mạc phủ không sống được thì liên hệ với ta. Ta nhất định
không tiếp tục để nữ nhi chịu khổ” Đoàn Ngọc Dung nói thêm. “Mẫu thân yên tâm. Qua bên đó nữ nhi xem tình hình thế nào. Phương phủ không giam được nữ nhi. Mạc phủ cũng thế mà thôi” Phương Ngọc Oanh nói. Trong lòng nàng bỗng dựng lại nhớ đến Thập Ngũ. Qua vài ngày nữa, nàng đã xuất giá thành nương tử người khác. Hai người bọn họ có lẽ mãi mãi trở thành người có duyên không phận. Cuối cùng, ngày xuất giá của Phương Ngọc Oanh đã đến. Nàng được người hầu trang điểm, thay y phục từ sớm. Phương Ngọc Oanh hết sức phối hợp. Trong phủ, hạ nhân đi tới đi lui sắp xếp hết sức vui mừng. Đúng lúc ấy, cửa phòng nàng bị mở ra. Người đi vào là Mộc Dung Nguyệt. Thân mẫu của nàng từ sớm đã đến phòng nàng rồi. “Ngọc Dung muội muội đến đây thật sớm” Mộc Dung Nguyệt cười khẽ. Đoàn Ngọc Dung vẫn nhìn về hướng nữ nhi của mình trả lời: “Oanh nhi xuất giá. Muội cũng không thể không qua đây được. Muội muội bất tài không như tỷ tỷ phải chạy đôn chạy đáo”
Mộc Dung Nguyệt trong lòng mắng mỏ Đoàn Ngọc Dung. Trước kia nàng ta hiền lành lắm cơ mà. Có phải bây giờ biết được vị trí mình trong lòng đại nhân liền giở quẻ có đúng hay không? Nhưng càng là như thế, bà lại càng muốn xem xem đợi đến lúc ấy, Đoàn Ngọc Dung sẽ làm gì? Giấy trắng mực đen rõ ràng, nàng ta có muốn cũng không được. Một khi bước chân ra khỏi phủ, bà sẽ không cho nàng ta cơ hội quay lại. “Muội muội quá lời. Ta cũng chỉ là vì giúp đỡ đại nhân một chút mà thôi” Mộc Dung Nguyệt trả lời rồi đi đến chỗ của Phương Ngọc Oanh.
Bình thường, việc chải tóc cho nữ nhân trước khi xuất giá là trưởng bối lớn tuổi nhất trong nhà làm, ngụ ý chúc phúc cho con cháu.