Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Tri Duyên cười gượng gạo, "Hoàn toàn không có."
Lâm Việt Hành không nói gì, cũng không nhìn cô nữa.
Có lẽ là gió nhẹ thổi khiến lòng người nặng trĩu, Quý Tri Duyên nhìn hoàng hôn, nhẹ nhàng nói một câu, "Nhớ bố quá, không biết thành phố ông ấy sống có biển không, ông ấy thích biển nhất."
Suốt một tuần, Quý Tri Duyên đều làm việc, trừ thời gian ở studio và làm việc tại nhà, việc đi quay phim chỉ chiếm một hai ngày, Lâm Việt Hành tuy đi cùng cô, nhưng phần lớn thời gian anh đều làm việc riêng, vì vậy cả tuần họ cũng chẳng gặp nhau được mấy ngày.
Tối về đến nhà, Quý Tri Duyên thấy Trịnh Di đang xem ti vi, cô đi tới nói: "Mẹ, mẹ chưa ngủ à?"
"Đúng vậy, chiều nay đi dạo nên không mệt. Vừa hay mua chút đồ ăn cho con và anh trai, hai đứa gần đây bận quá, đều gầy đi nhiều rồi." Trịnh Di nói.
Quý Tri Duyên ôm tay Trịnh Di, "Mẹ, thật tốt."
Trịnh Di gõ nhẹ lên trán cô, "Con đấy, không biết bao nhiêu hạnh phúc."
Quý Tri Duyên cười cười.
"Đúng rồi." Trịnh Di nói: "Dì Tiêu lần trước không phải nói muốn giới thiệu bạn trai cho con sao? Dì ấy nói lát nữa sẽ gửi wechat cho con, hai đứa trò chuyện nhé."
Quý Tri Duyên gọt một quả táo ăn, "Làm nghề gì?"
"Bác sĩ, dì Tiêu giới thiệu cho con thì chắc chắn đều tốt cả, trước đây con cũng gặp qua hai người rồi mà."
"Đúng vậy, đã gặp rồi nhưng cũng không có kết quả gì, mẹ xem con vẫn còn trẻ, đợi đến 30 cũng không muộn." Quý Tri Duyên nói.
"Không muộn thì không muộn, nhưng cứ thử xem đi, cũng không phải bắt con kết hôn, yêu đương cũng phải một hai năm chứ, còn phải tìm hiểu nữa, dù sao con cứ đi xem, không được thì thôi, không phải chuyện gì to tát, coi như đi chơi, kết bạn vậy." Trịnh Di nói.
"Vâng, được."
Trịnh Di không ép buộc cô phải yêu đương, tuy là xem mắt nhưng rất tôn trọng quyết định của cô, trước đây cô nói không có cảm giác, không muốn tìm hiểu, bà cũng không hỏi nhiều, chỉ là dì Tiêu là bạn thân nhiều năm của Trịnh Di, lại rất nhiệt tình. Vì vậy Quý Tri Duyên cũng không quá phản đối, cô không sao cả, hợp thì nói chuyện, không hợp thì thôi, đối với cô đó là chuyện nhỏ.
Trịnh Di nhớ ra nói, "Còn nữa, cứ chăm chăm nói chuyện với con, Sầm Du vừa tìm con, con chưa về, con bé ở nhà đối diện, con qua gặp con bé đi."
"Sầm Du? Đến tìm em trai cậu ấy?" Quý Tri Duyên gật đầu, "Được, con đi xem."
"Wechat dì Tiêu gửi nhớ thêm nhé."
"Biết rồi." Quý Tri Duyên nói xong liền ra ngoài.
Đến nhà đối diện gõ cửa, đợi một lúc cửa mở ra, thấy khuôn mặt Lâm Việt Hành, nhưng dường như, tóc anh hơi bù xù??
"Ai đấy? Có phải Tiểu Duyên không? Mau bảo cậu ấy vào đi."
Lâm Việt Hành thở dài, lại là vẻ bất lực, mở cửa ra.
Quý Tri Duyên nhìn anh thêm một lần nữa rồi mới vào, anh dường như có chút thảm hại, vừa bị SầmDu đánh?
Sầm Du mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế sofa ăn dưa hấu, Quý Tri Duyên chạy nhanh đến, "Cậu đến từ lúc nào vậy?"
"Nào nào, ăn dưa hấu." Sầm Du nhìn Lâm Việt Hành nói: "Em đi lấy việt quất chị mua trong tủ lạnh ra, Tiểu Duyên thích ăn."
Lâm Việt Hành đi đến nói: "Vậy bây giờ tôi phải hầu hai người đúng không?"
Sầm Du cười: "Dù sao từ nhỏ em cũng như vậy mà, hầu người, em có kinh nghiệm nhất."
"..."
Quý Tri Duyên nhìn bóng lưng Lâm Việt Hành rời đi nói: "Hai người vừa đánh nhau à?"
"Nó cãi nhau với tớ, bị tớ đánh một trận." Sầm Du nói: "Tớ gần đây làm việc quá mệt nên đến đây ở vài ngày, bảo nó hậu hạ tớ."
Quý Tri Duyên cười: "Có một người em trai cũng tốt đấy."
"Anh trai của cậu mới tốt, đừng nói xem thương cậu thế nào." Sầm Du nói: "Tớ cũng muốn có một người anh trai, thỉnh thoảng có thể làm nũng, chứ làm sao mà làm nũng với em trai được."
Quý Tri Duyên nhìn Lâm Việt Hành đang rửa trái cây nói: "Cậu ấy cũng khá thích làm việc."
"Nó à." Sầm Du nói: "Lúc đầu bố mẹ tớ không muốn sinh con thứ hai, nó là một sự bất ngờ. Nhưng con đã đến rồi, không thể không nhận chứ, sau đó sợ lại có chuyện bất ngờ như vậy, bố tớ còn đi triệt sản nữa. Bố mẹ tớ khá nghiêm khắc với nó, sợ con thứ hai đến, tớ có tâm trạng không tốt, sợ tớ không vui nhưng thực ra tớ thấy hồi nhỏ bố mẹ đối xử với nó không công bằng, nhưng nó cũng không để ý lắm, tính tình lại được nuôi dưỡng tốt như vậy, vì vậy tớ đối xử tốt, cưng chiều với nó hơn, tính khí tiểu thiếu gia nó không có, chỉ là một con hổ giấy nhìn có vẻ dữ tợn thôi. Thực ra trong lòng rất dịu dàng."
"Nhưng cậu ấy cũng không dữ tợn, tớ thấy cậu ấy trông rất đáng thương." Quý Tri Duyên nói.
"Hả? Tớ thấy nó đẹp trai quá, không dễ gần, sao cậu lại thấy nó đáng thương?" Sầm Du cười.
Quý Tri Duyên nói: "Có lẽ là ảo giác của tớ?"
Lâm Việt Hành rửa xong việt quất đi tới đặt trước mặt họ, Sầm Du kéo anh xuống, "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút."
Quý Tri Duyên ăn một quả việt quất, thật ngọt, Sầm Du nói: "Công việc của hai người tiến triển thuận lợi chứ?"
Lâm Việt Hành nằm xuống nói: "Chị còn muốn không thuận lợi nữa?"
Sầm Du nói: "Cái miệng này của em, không trách em độc thân nhiều năm như vậy, em cứ thành thật nói là thuận lợi không được sao."
"Ồ, em đâu phải người thành thật."
"..."
Quý Tri Duyên nhìn hai người họ cười, lúc này wechat có một tin nhắn, là thêm bạn bè, chắc là đối tượng mà dì Tiêu giới thiệu, bên kia gửi lời chào.
Quý Tri Duyên trả lời một tin nhắn, Sầm Du hỏi: "Nói chuyện với ai vậy?"
"Một người bạn mà bạn mẹ tớ giới thiệu."
"Bạn trai xem mắt à?" Sầm Du hỏi.
"Ừm, coi như vậy đi, cứ nói chuyện trước, không được thì thôi." Quý Tri Duyên nói.
"Hả? Có vẻ như hai người không có duyên rồi?" Sầm Du vẻ mặt tiếc nuối, "Thôi, nghĩ cũng đúng, hai người vốn là bạn cùng trường cấp ba, quen nhau lâu như vậy, nếu muốn ở bên nhau đã ở bên nhau rồi, tớ nhiều chuyện chỉ làm hai người ngại ngùng thôi."
Quý Tri Duyên nói: "Không ngại ngùng, nếu không phải nhờ cậu, tớ tìm người quay phim giỏi như vậy ở đâu, cậu ấy có thể đến đây làm việc, đương nhiên là nhờ cậu cả rồi."
Tuy nói vậy, Sầm Du vẫn thấy hơi tiếc nuối, cô quay sang nhìn Lâm Việt Hành, "Này, bạch nguyệt quang kia của em rốt cuộc là ai? Có thể khiến em nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy?"
"..."
"Còn nữa, năm cuối đại học của em..."
"Sầm Du." Lâm Việt Hành gọi cô, "Em không nhớ mãi không quên."
"Vậy sao em vẫn độc thân?"
Lâm Việt Hành uống một ngụm nước, nuốt xuống nói: "Chưa gặp người mình thích."
"Em không tìm hiểu làm sao mà gặp được." Sầm Du nói: "Cô,dì cậu có quen người nào không, giới thiệu cho nó đi, chỉ cần là cô gái tốt là được, những thứ khác không cần chọn lựa. Nếu không, nó đến già cũng không kết hôn được."
"Em nhất định phải kết hôn sao? Cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao người kết hôn rồi ly hôn cũng nhiều." Lâm Việt Hành nói.
Quý Tri Duyên nói: "À, không sao, dì tớ quen biết nhiều người lại đều tốt cả, tớ bảo dì ấy hỏi giúp cậu."
"Được thôi." Sầm Du nói.
Quý Tri Duyên thở phào một hơi, wechat lại có tin nhắn, Sầm Du nói: "Anh ta trông như thế nào vậy?"
Quý Tri Duyên nói: "Không biết, chưa thấy ảnh, chỉ biết là bác sĩ."
"Bác sĩ không tệ, tớ nói cậu biết, cứ nói chuyện trước rồi gặp mặt, không được thì bỏ luôn, đỡ tốn thời gian gặp mặt, tớ là người thường xuyên xem mắt rồi." Sầm Du nói: "Họ hàng nhà tớ đều giới thiệu cho tớ."
"Mấy năm nữa đến lượt nó." Cô chỉ vào Lâm Việt Hành.
Lâm Việt Hành nói: "Em không giống chị, em không xem mắt, xem mắt là việc tốn thời gian lại vô nghĩa."
"..."
Sầm Du không vội bảo cô đi, cô nói nhiều, kéo Quý Tri Duyên nói chuyện một lúc lâu, Lâm Việt Hành cũng không về phòng, cứ ở phòng khách xem ti vi, có vẻ anh rất buồn chán, không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, cũng không đi, không làm việc khác.
Mười một giờ tối, Sầm Du nhận được một cuộc điện thoại, đi ra ban công, phòng khách chỉ có hai người họ, Quý Tri Duyên đi tới, "Cậu đang xem gì vậy?"
"Phim tài liệu?" Quý Tri Duyên nói: "Phim tài liệu về động vật?"
“Không phải, là Sinh tồn hoang dã." Lâm Việt Hành xoay điều khiển từ xa nói.
"Ò."
"Tôi về trước đây, không còn sớm nữa, cậu giúp tôi nói với Sầm Du nhé."
"Cậu đến tìm chị ấy, chứ không phải tìm tôi, về không nên tự mình nói sao?" Lâm Việt Hành nói: "Sao lại bảo người khác truyền lời."
"..."
"Được rồi, cậu ấy cũng sắp xong rồi." Quý Tri Duyên đành ngồi xuống xem chương trình với anh. Không thể nào mà anh xem ti vi còn cô lại chơi điện thoại, dù sao cũng là nhà anh, có vẻ cũng không lịch sự.
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút, chương trình nhàm chán này, cô xem đến sắp ngủ gật, đầu suýt nữa thì đập vào vai Lâm Việt Hành, cô tỉnh lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt anh, anh nhìn chằm chằm cô , Quý Tri Duyên lau miệng, "Tôi không chảy nước miếng nhé?"
"Lúc nãy cậu đập vào tôi." Lâm Việt Hành từng chữ từng chữ nói với cô, "Đập vào vai tôi. Khá đau."
"?"
"Cậu chắc chắn tôi đập vào à?"
"Chứ sao nữa, cậu tưởng tôi cố tình nói để đòi tiền à?" Lâm Việt Hành nói: "Cậu gần tôi quá."
Quý Tri Duyên nhìn khoảng cách giữa hai người, đúng là rất gần, cô nhớ khi ngồi trên thảm, rõ ràng không gần như vậy, không biết saobây giờ hai người lại gần như thế, cô cũng không ngủ say, chẳng lẽ cô dịch chuyển tức thời?
Dù sao sự thật là như vậy, cô cũng không nói gì nữa, đành nói: "Xin lỗi."
Cô nhìn ban công, "Sầm Du sao vẫn chưa xong, đã nửa tiếng rồi."
"Cậu ấy có phải yêu rồi không?" Cô nói bâng quơ.
Lâm Việt Hành nghe xong sững sờ, "Chị ấy yêu ai được? Tuổi còn trẻ, yêu đương linh tinh cái gì?"
Quý Tri Duyên cười: "Cậu cũng khá không nỡ, cậu ấy cũng không còn trẻ nữa mà."
"Mới 28, vội cái gì, 38 cũng không vội, vội là những người đàn ông, các cô gái có gì phải vội." Lâm Việt Hành nói: "Đặc biệt là những người chưa đến 25 tuổi, không tận hưởng những năm tháng độc thân tươi đẹp, lại phải lãng phí thời gian vào đàn ông."
"Tôi thấy không đáng." Anh nói xong còn bổ sung thêm một câu.
"Cậu đang ám chỉ tôi đấy à?" Quý Tri Duyên nói: "Tôi cũng không vội."
Chỉ là câu này vừa nói xong, wechat lại có tin nhắn, điện thoại của cô có thể xem trực tiếp nội dung trò chuyện.
Lâm Việt Hành cũng không nhìn, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Bạn trai xem mắt gửi tin nhắn cho cậu rồi, sao không trả lời?"
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");