Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Tri Duyên về đến nhà, buổi tối nhắn tin cho Lâm Việt Hành, là kịch bản quay video.
Cũng không kỳ vọng anh sẽ trả lời, nhưng không ngờ sau khi tắm xong thấy anh trả lời: 【Nghe nói hôm nay cậu đi xem mắt?】
Quý Tri Duyên lau tóc, 【Ừ.】
Đối phương im lặng một lúc lâu mới trả lời, cô sắp ngủ thiếp đi thì điện thoại mới "ting" một tiếng: 【Xem mắt có vui không?】
【......】
Quý Tri Duyên gõ một dòng chữ vào điện thoại, 【Không vui lắm. Cậu cũng muốn đi thử sao? Dì Tiêu cũng có thể giới thiệu cho cậu, cậu thích...】
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại xóa dòng đó, sửa lại: 【Tạm được.】
Nói xong câu này, Lâm Việt Hành không trả lời nữa.
Sáng hôm sau, hai người vẫn cùng nhau xuất phát, Quý Tri Duyên sau khi thu dọn xong, gõ cửa nhà đối diện, anh không nhanh ra như trước, sau khi ra ngoài thì nói: "Đi thôi."
Quý Tri Duyên đi theo sau anh, "Tối qua cậu không ngủ ngon sao?"
Anh nói: "Sao lại hỏi vậy?"
"Vì trước đây tôi gõ cửa cậu rất nhanh đã ra, như thể đứng ngay trước cửa vậy, hôm nay lại chậm hơn." Quý Tri Duyên nói.
Lâm Việt Hành ấn nút thang máy, nói: "Đúng vậy, tôi mất ngủ cả đêm, nghĩ thông suốt vài chuyện."
"Vậy à." Quý Tri Duyên cùng anh đi vào, vừa vào đã nhận được một cuộc điện thoại, là của Giang Tri Cảnh, cô chậm rãi bắt máy rồi nói: "Alo."
"Tiểu Duyên." Giang Tri Cảnh vào thẳng vấn đề: "Tối qua anh trực ban, hôm nay có đồng nghiệp đổi ca cho anh nên anh được nghỉ, anh muốn hỏi hôm nay em có lịch gì không? Anh có thể mời em đi chơi được không?"
Quý Tri Duyên nói: "Hôm nay tôi phải làm việc, e là không có thời gian."
"Không sao, anh biết em làm việc tự do, không cần phải ở văn phòng, em gửi vị trí cho anh, buổi trưa anh tìm em ăn cơm." Ý đồ của Giang Tri Cảnh rất rõ ràng, là muốn gặp cô.
Cô đã đồng ý đi xem mắt thì tự nhiên phải cho người ta cơ hội tiếp xúc, bọn họ mới gặp nhau một lần, tính ra chưa có giao tiếp gì, cô dự định gặp thêm vài lần, nếu có chút không thoải mái nào thì sẽ kết thúc mối quan hệ này, cô đối mặt với xem mắt luôn như vậy. Không phải đến khi không chịu được mới nói mà là chỉ cần có chút không được cô sẽ nói thẳng. Cô cảm thấy như vậy là hợp lý. Sẽ cho cơ hội tiếp xúc nhưng không quá ba lần, thời gian cũng không dài, gặp hai ba lần vẫn không được thì thôi.
Nhưng theo những lần xem mắt trước đây của cô, đều chỉ ra ngoài một lần là bị cô kết thúc.
Cô có kinh nghiệm nhất trong việc từ chối người khác nên sẽ không có chút ngại ngùng nào.
Quý Tri Duyên nói: "Được, lát tôi gửi vị trí cho anh."
Giang Tri Cảnh rất vui vẻ, liên tục đáp "ừ" vài tiếng.
Lâm Việt Hành liếc nhìn cô, "Đối tượng xem mắt?"
"Ừm."
Anh chậm rãi nói: "Xem ra là tiếp xúc khá tốt, còn hẹn gặp lần thứ hai."
Quý Tri Duyên không đáp lời, là không biết nên nói gì, cô đối với loại quan hệ này không quan tâm, cô không hoàn toàn khép kín bản thân không cho người khác cơ hội tiếp xúc, chỉ là chưa gặp được người mình thích nên không quan trọng. Độc thân lại không có người thích, cô không bài xích bất kỳ sự tiếp xúc lành mạnh nào.
Hôm nay bọn họ vẫn quay ngoại cảnh, bốn năm người tham gia, Chu Tư Hằng cùng cô vẫn là người xuất hiện chủ yếu, là một đoạn phim ngắn có cốt truyện.
Hôm nay địa điểm quay là công viên T náo nhiệt nhất trung tâm thành phố, qua khoảng thời gian quay phim cùng Lâm Việt Hành, Quý Tri Duyên phát hiện ra một điểm mạnh của anh là anh quay người thật ra tốt hơn quay cảnh, sau khi xem kịch bản biết hôm nay quay nội dung gì, anh rất rõ ràng có thể nắm bắt được cảm xúc của con người nên Quý Tri Duyên nói anh rất thích hợp làm đạo diễn, làm phim hay là phim nghệ thuật.
Chu Tư Hằng thấy Lâm Việt Hành không còn xa lạ như hai ngày trước, ngược lại còn nhiệt tình hơn cả khi gặp Quý Tri Duyên, nên Quý Tri Duyên nói cậu ta là trẻ con.
Quay xong một buổi sáng, đến 11 giờ 30, điện thoại của Giang Tri Cảnh gọi đến.
Cô nói vị trí cho anh, anh rất nhanh đã đến còn mang rất nhiều đồ uống, Quý Tri Duyên nói: "Anh mua nhiều đồ vậy."
"Không nhiều, mua chút đồ ăn với đồ uống, sợ em làm việc mệt, hôm nay vừa hay trời nóng." Giang Tri Cảnh cười nói.
Chu Tư Hằng thấy Giang Tri Cảnh đến thì nói: "Chị Tiểu Duyên, đây là ai vậy?"
"À, đây là Giang Tri Cảnh, bạn của chị." Quý Tri Duyên giới thiệu đơn giản.
Chu Tư Hằng nói: "Bạn của chị nhiều thật đấy, lần trước cái anh người yêu cũ cũng là bạn chị, lần này lại có thêm một người."
"......"
Quý Tri Duyên miễn cưỡng cười một tiếng, đưa đồ cho cậu ta, "Cầm đi chia cho mọi người đi."
"Wow, có bánh kem với nước trái cây này." Chu Tư Hằng cười nói: "Bạn của chị đều hào phóng nhỉ, em thích ăn bánh kem nhất đấy."
"......"
Chu Tư Hằng có đồ ăn thì vui vẻ, cầm nước trái cây và bánh kem đi chia, đi đến ghế dài đưa túi cho Lâm Việt Hành đang nghỉ ngơi, "Này, bạn của chị Tiểu Duyên cho đấy."
Lâm Việt Hành "tặc" một tiếng, "Biết điều chút đi, không thấy anh đang nghỉ ngơi à."
"Có bánh kem cho anh ăn còn không tốt sao." Chu Tư Hằng nói: "Anh không ăn tôi ăn nhé?"
"Ừm." Anh nói.
"Tôi đùa với anh thôi mà, anh mệt thế này nên ăn chút bánh kem." Chu Tư Hằng nói: "Cái anh kia có phải muốn theo đuổi chị Duyên không?"
"Đó là đối tượng xem mắt của cô ấy." Lâm Việt Hành nói thêm.
"Thật hay giả đấy?" Chu Tư Hằng hứng thú nói: "Tôi nói cho anh nghe nhé, đối tượng xem mắt trước đây của chị ấy đều ăn một bữa cơm hoặc ra ngoài gặp một lần là không có lần sau, lần này khác đấy, tôi thấy hai người khá hòa hợp đấy."
"Vậy sao cậu biết lần này được?" Lâm Việt Hành nói: "Lỡ như lần này về lại tịt thì sao?"
"Xì, anh là đang ghen đấy, đừng tưởng tôi không biết anh thích chị Tiểu Duyên nhé." Chu Tư Hằng nói: "Ánh mắt anh nhìn chị ấy không trong sáng tí nào, quả thực là......"
Lâm Việt Hành nhìn cậu ta, "Có gì nói hết một hơi đi."
"Không lành mạnh!" Chu Tư Hằng dùng sức nói: "Không giống tôi, nhìn chị ấy bằng ánh mắt tôn trọng. Chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm."
Anh khẽ hừ một tiếng, "Đúng vậy, anh đối với cô ấy có ý đồ bất chính đấy, còn không cho anh nghĩ à?"
"Anh đúng là thật thà......" Chu Tư Hằng nói: "Nhưng mà, nói đến ngoại hình thì anh ăn đứt cái anh kia vài con phố đấy, theo tôi thấy thì anh với chị Tiểu Duyên hợp nhau hơn."
"Mặc dù nói người ta ngoại hình không tốt nhưng dù sao cũng là sự thật mà, ngoại hình của anh tôi vẫn phải công nhận là tốt hơn tôi chút. Với lại, anh không tự luyến, điểm này rất được cộng điểm, không giống như tôi biết mình là trai đẹp nên rất giả tạo." Chu Tư Hằng nói.
Lâm Việt Hành thản nhiên nói: "Bây giờ người ta không nhìn ngoại hình nữa rồi, có nhìn cũng không nhìn thấy anh. Đẹp trai thì có ích gì?"
Anh nói xong ánh mắt liếc về phía hai người kia, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, anh cực kỳ chán ghét bản thân mình như vậy.
Giang Tri Cảnh luôn nhìn bọn họ làm việc cho đến khi kết thúc, Quý Tri Duyên thu dọn đồ đạc nói: "Anh đợi cả ngày rồi, lát nữa tôi còn phải đến studio, có lẽ không có thời gian mời anh ăn cơm rồi, hay là lần sau nhé?"
"Đương nhiên là được, anh vốn đã định lần sau rồi, nếu lần này em mời anh ăn rồi thì lần sau anh lại tìm em ra ngoài, chỉ sợ em phiền thôi." Giang Tri Cảnh nói.
Quý Tri Duyên nói: "Vậy tạm biệt nhé?"
"Được, anh đi trước đây, em nhớ hẹn anh đấy." Giang Tri Cảnh nói.
Anh đi rồi, Quý Tri Duyên mới thở phào nhẹ nhõm, bị người ta nhìn chằm chằm thật không thoải mái, lần sau mời anh ta ăn cơm rồi nói sau vậy.
Sau khi Giang Tri Cảnh đi, Chu Tư Hằng đi tới nói: "Bạn của chị đi rồi à?"
"Không thì sao?" Quý Tri Duyên nói: "Lát nữa chúng ta đều phải đi rồi."
"Ý em là, buổi tối hai người không đi hẹn hò à?"
Quý Tri Duyên mỉm cười lịch sự: "Chị phải làm việc, không có thời gian."
"Ồ, có một người cả buổi chiều đều không mấy vui vẻ đấy. Haiz." Chu Tư Hằng nói.
Quý Tri Duyên thấy cậu ta như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thu dọn đồ đạc xong nói với Lâm Việt Hành: "Hôm nay vất vả cho cậu rồi, cậu về đi."
"Ừm." Anh đáp một tiếng, không quay đầu mà đi thẳng.
Quý Tri Duyên nhìn anh không hiểu, anh rất ít khi đối xử lạnh nhạt với người khác như vậy.
Hôm nay cả ngày đều kỳ lạ, cô lại không làm gì anh cả.
Quay phim xong thì đến studio, đợi đến khi về đến nhà thì đã 11 giờ đêm.
Vừa về đến nhà chưa được bao lâu thì nhận được một cuộc điện thoại, là của bạn thân cô, Thôi Nhiễm.
Thôi Nhiễm là bạn chơi với cô từ hồi cấp ba, là người có tính cách trái ngược với cô. Là một cô gái rất đáng thương.
Quý Tri Duyên vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô ấy, lúc đó cô đang ăn đồ ăn vặt trong lớp, cô ấy đột nhiên đi đến trước mặt, rụt rè hỏi: "Tớ có thể ngồi đây được không?"
Cô hào phóng trả lời: "Ngồi đi, trường học đâu phải của nhà tớ mở, không cần phải hỏi tớ."
Sau đó, Thôi Nhiễm ngồi xuống nhìn cô hỏi: "Cái này của cậu là gì vậy?"
"Rõ ràng mà, là đồ ăn." Quý Tri Duyên nói.
"Nhìn không ngon lắm." Thôi Nhiễm nói: "Tớ chưa ăn bao giờ."
Quý Tri Duyên nhìn cô, "Vậy thì sao? Ý cậu là cậu toàn ăn đồ cao cấp à? Mấy món ăn vặt mấy đồng không xứng đáng với miệng quý giá của cậu à?"
"Không phải." Thôi Nhiễm cười nói: "Vì không nỡ mua, bố mẹ cho tớ rất ít tiền tiêu vặt, đồ một đồng tớ đều phải cân nhắc, đương nhiên không nỡ mua đồ ăn rồi, tớ không có tiền mua những thứ này nên bình thường cũng không ăn đồ của người khác. Cái này của cậu nhìn chắc không ngon bằng cơm với thức ăn."
"Vậy cậu thường ăn cơm với gì?"
"Khoai tây xào, rau xanh với đậu phụ, nhà tớ hàng ngày đều ăn những thứ này."
Quý Tri Duyên nghe xong lấy từ trong túi ra một đống đồ ăn vặt, "Ăn đi."
"Ngon không?" Thôi Nhiễm nói.
"Cậu ăn thử không phải sẽ biết à, không ngon mình lại mang đồ ăn vặt khác cho cậu ăn." Quý Tri Duyên nói: "Tớ có nhiều quá, cậu giúp tớ ăn bớt đi, không thì hết hạn phí lắm."
Sau này, Quý Tri Duyên luôn muốn bảo vệ đứa trẻ đáng thương như này. Vì Thôi Nhiễm hồi đi học thật sự rất đáng thương.
Thôi Nhiễm khoảng thời gian này ra ngoài chơi, vẫn là Quý Tri Duyên bảo cô đi thư giãn, không thì sẽ bị gia đình làm cho cô kiệt sức mất.
Thôi Nhiễm ở đầu dây bên kia khóc nói: "Tiểu Duyên, tớ vừa bắt xe đi đến trạm, kết quả lại gặp phải tài xế cứ nói những lời tục tĩu với tớ, tớ sợ quá nên cãi nhau bắt tài xế thả tớ xuống, tớ cứ làm loạn lên, kết quả anh ta vứt tớ ở ven đường rồi, chỗ này thật khó bắt xe, tớ cũng không dám bắt xe nữa, chỉ có mấy hộ dân sống ở đây thôi, cậu có thể đến đón tớ được không......"
Quý Tri Duyên nghe xong rất nhanh nói: "Cậu gửi vị trí cho tớ trước đi, cậu đừng sợ, cậu không phải nói ở đó có người ở à, cũng sẽ không có người xấu đâu. Cậu đi xem xung quanh có siêu thị hay chỗ nào không."
"Được." Thôi Nhiễm vừa khóc vừa nói: "Tớ đợi cậu."
Quý Tri Duyên vội vàng gọi cho Quý Ngôn một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn cho anh. Anh đến giờ vẫn chưa về.
Tin nhắn đến, Quý Ngôn còn một tiếng nữa mới về đến, cô vội vàng chạy đến nhà Lâm Việt Hành dùng sức gõ cửa, "Lâm Việt Hành! Cậu có ở nhà không?"
Cửa một lúc sau mới mở, Lâm Việt Hành mặc đồ ngủ nói: "Sao vậy?"
"Có thể cho tôi mượn xe được không? Tôi đang gấp." Quý Tri Duyên nói: "Tôi phải ra ngoài."
Anh trở nên tỉnh táo nói: "Cậu đợi tôi."
Anh không đóng cửa, rất nhanh vào thay quần áo xong đi ra đóng cửa lại, thấy cô ngơ ngác ở đó thì nói: "Đi nhanh đi, không phải cậu đang gấp sao?"
"Cậu..... đưa chìa khóa cho tôi là được, tôi tự đi." Quý Tri Duyên lắp bắp nói.
"Quý Tri Duyên, bây giờ không phải là 11 giờ trưa, là nửa đêm. Cậu có thể nghĩ cho sự an toàn của bản thân mình một chút được không? Cậu vội vàng như vậy, không sợ xảy ra chuyện gì à?"
Quý Tri Duyên cảm thấy mình đột nhiên bình tĩnh lại, nói: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");